Lưỡng Mang Mang

Một ngày qua đi, Liễu Yển Húc nguyên ngày hôm nay không gặp Mộ Dung Hoài Tần, việc này không thể không nói là một việc tốt.

Hiếm khi được tự mình đi thưởng thức cảnh vật, từ khi vào cung thì dường như không được ngắm cảnh vật, tâm tình của Liễu Yển Húc được thả lỏng, không biết khoảng cách thời gian lần trước mình được thoải mái không lo lắng điều gì, đã là bao lâu rồi?

Liễu Yển Húc không muốn đếm, cho dù là lừa gạt bản thân, cũng tạm thời xem như mình đang ở trong giấc mộng phù du đi.

Nhưng Liễu Yển Húc không ngờ là, ở giữa giấc mộng phù du này, quả thật là ở giữa …

Sau bữa cơm tối, nhìn thấy Mộ Dung Hoài Tần sắc mặt nén giận lạnh lùng đi đến, Liễu Yển Húc biết, giấc mộng của mình lúc này, đã thức tỉnh rồi …

Liễu Yển Húc mỉm cười nhìn Mộ Dung Hoài Tần phẩy tay kêu mọi người lui xuống, người đó là quân chủ của đế quốc, nhưng cũng là cơn ác mộng lớn nhất đời mình!

“Hoàng thượng giá đáo, vi thần không nghênh tiếp từ xa, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”

Miệng Liễu Yển Húc vẫn dùng những từ cung kính không ai bì được, giống như trước đây đã ngày đêm gặp nhau nhiều như vậy, nhưng vẫn không có nửa phần rung động.

Thậm chí khi nhìn người đang tiến gần đến thì cũng chỉ dùng ánh mắt sắc bén để né đi đôi mắt kia, dường như con người làm bằng ngọc kia cũng không quan trọng bằng tách trà ngọc bích ấm áp trong tay mình.

So với Liễu Yển Húc khí định thần nhàn, thì gương mặt mỹ lệ của Mộ Dung Hoài Tần tĩnh lặng nhưng lại chứa đầy sự phẫn nộ.

Đi đến trước mặt Liễu Yển Húc, người kia vẫn nhàn nhã thưởng thức tách trà trong tay, như cười nhạo sự giận dữ của hắn là không đáng nhắc tới.

Đột nhiên Mộ Dung Hoài Tần đưa tay, đoạt lấy tách trà trong tay Liễu Yển Húc…

[  Choang! ]

Mảnh vỡ của ngọc bích theo ánh đèn chập chờn mà phát ra một ánh sáng yếu ớt, không chói mắt, nhưng quỉ dị.

Còn chưa kịp luyến tiếc tách trà mỹ ngọc hiếm thấy kia, thì cằm của Liễu Yển Húc đã bị tay người kia chộp lấy.

Kịch liệt xoay đầu của Liễu Yển Húc qua để ánh mắt của hắn không thể không đối diện với đôi mắt nộ khí ngập trời của mình, thần thái trong đôi mắt sáng kia, sáng đến nỗi khiến cho người ta muốn bóp nát!

“Người đó, tên là Mạc Đồng phải không!“

Từng chữ từng chữ một phát ra từ miệng, đôi mắt Mộ Dung Hoài Tần nhìn thẳng vào đôi mắt không hề sợ hãi kia, lực bóp ở tay càng mạnh hơn.

Trong mắt Liễu Yển Húc xẹt qua một tia kinh ngạc, lại lập tức khôi phục lại biểu hiện mây nhạt gió nhẹ, tuy không nói chuyện, nhưng đáp án đã hiện ra rồi.

Có hơi kinh ngạc, trong tình huống này, có thể nhanh như vậy mà tra ra được thân phận của Mạc Đồng, cũng có thể nói là thủ đoạn của Mộ Dung Hoài Tần, khá cao tay, từ sự thịnh nộ của Mộ Dung Hoài Tần mà nhìn ra, Thanh Ngưng bọn họ  đã an toàn rồi, chí ít cũng đã bảo chứng được.

Đang dần dần chìm vào tâm tư, nhưng từ cằm truyền đến một cơn đau đớn khiến Liễu Yển Húc hoàn hồn lại, biết Mộ Dung Hoài Tần đang bất mãn sự thất thần của mình, dùng sức bóp chặt hàm dưới, Liễu Yển Húc chỉ nhíu mày lại, cũng không nói bất cứ lời nào.

“Liễu đại nhân, Liễu thượng thư, Liễu Yển Húc!!! Ngươi giỏi a! Người phụ nữ đó có điểm nào để ngươi vì cô ta mà làm vậy! Hả! Ngay cả nguy hiểm của bản thân ngươi cũng không màng mà cho người đưa thư bảo cô ta bỏ trốn! Ngươi nói! Rốt cục ngươi thích điểm nào ở cô ta!!! Ngươi nói! Ta có điểm nào không bằng với cô ta!!“

Hàm dưới được nới lỏng ra, âm thanh của Mộ Dung Hoài Tần không lớn, nhưng trong lời nói hàm chứa sự phẫn nộ, đau lòng và đố kị, tâm tình đó khiến người ta kinh hãi không ngớt, đó là …. điềm báo trước của sự điên cuồng.

“Nàng ấy … điểm nào cũng không bằng người …”

Tâm tình đã hơi cuồng loạn nhờ nghe được lời nói hiếm hoi của Liễu Yển Húc mà bình tâm lại, Mộ Dung Hoài Tần ngạc nhiên nhìn Liễu Yển Húc vẫn bình tĩnh như ban đầu, trong mắt dần dần hiện lên một tia mừng rỡ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Liễu Yển Húc, thì toàn bộ đã bị vỡ nát!

“Nhưng, ta yêu nàng ấy …”

“Ngươi … yêu ả? “

“Không sai! Ta yêu nàng ấy! Cho nên mới nguyện lấy nàng ấy làm vợ, cho nên mới nguyện bất chấp sự nguy hiểm của bản thân mà lo chu toàn cho nàng ấy!“

“Nên mới nguyện! Vì nàng ấy! Mà khuất phục dưới thân ngươi!“

Tưởng bản thân có thể rất bình tĩnh, tưởng mình có thể không quan tâm bất cứ việc gì! Nhưng khi nói đến những chuyện bất kham trước đây, thì trước mắt Liễu Yển Húc dường như nhìn thấy hình ảnh mình rên rỉ phóng đáng nằm dưới thân Mộ Dung Hoài Tần, từng câu mỉa mai độc ác đó, từng tiếng cười châm chọc đó! Toàn bộ như trăm ngàn vết thương khắc sâu vào trong tim, không phải không oán không phải không hận! Chỉ là đã kiềm chế quá lâu … quá rồi …

“Ngươi cho nghĩ ta đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước mà lại nguyện ý bị một người giống nữ nhi như ngươi đặt dưới thân đùa bỡn hay sao? Ngươi nghĩ ta vì cái gì mà bằng lòng chịu khuất phục hầu hạ dưới thân ngươi?“

Hai mắt đỏ ngầu nhìn Mộ Dung Hoài Tần ở trước mặt, cảm xúc của Liễu Yển Húc dâng trào, không nhịn nổi nữa! Nỗi hận trong lòng mình! Sự oán than trong lòng mình! Hạnh phúc của mình đã bị cướp mất một thời gian dài như vậy!  Mộ Dung Hoài Tần à Mộ Dung Hoài Tần! Bây giờ ta đã không còn gì để bận tâm lo lắng nữa! Ta xem ngươi sẽ làm sao với ta!

“Tất cả tất cả những việc này! Đều là vì nàng ấy! Vì thê tử của ta, vì hài tử của ta! Vì sinh mạng quan trọng của cả nhà ta! Còn ngươi! Ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của ta cũng bị ngươi cướp mất! Ngay cả hạnh phúc cuối cùng của ta cũng bị đích thân ngươi phá huỷ!“

“Mộ Dung Hoài Tần, ngươi luôn miệng nói yêu ta! Lẽ nào đây chính là cách mà ngươi yêu người ta? Giống như ta! Lẽ nào được ngươi yêu thì sẽ có kết quả này sao?“

Không kiềm chế được, nước mắt trong phút chốc trào ra khỏi hốc mắt, nhưng Liễu Yến Húc hoàn toàn không để ý.

Không quan tâm nữa, cái gì cũng không quan tâm nữa, mình ở trước mặt người nam nhân này đã làm trò hề quá nhiều, cũng không quan tâm đến một hai giọt nước mắt này nữa …

Nước mắt càng chảy càng nhiều, Liễu Yển Húc căm hận xoay mặt đi, ngồi phịc xuống ghế dường như đã mệt mỏi cùng cực rồi. Ngay cả động, cũng không muốn động …

Những giọt lệ kinh hãi của Liễu Yển Húc, trong lòng Mộ Dung Hoài Tần cũng là một mảng mờ mịt.

Sự bi thương của Liễu Yển Húc, sự đau đớn của Liễu Yển Húc, nỗi hận thấu xương của Liễu Yển Húc! Giống như từng cây kim nhỏ, từng chút một đâm vào nơi mềm mại nhất trong tim hắn, đau, không đủ để hình dung loại cảm giác này… đó là sự thương xót, là sự tự trách vô bờ bến, cùng sự bất đắc dĩ trầm lắng nhất …

Mộ Dung Hoài Tần nhìn người đã thoát khỏi kia, kéo tay Liễu Yển Húc đang ngồi rũ trên ghế ra ngoài, đặt vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng mân mê, cơ thể từ phía sau ghế mở đôi mắt ra nhìn tấm lưng rộng ở trước mắt.

“Húc  ta xin lỗi …”

Nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn ra khỏi khoé mắt, từng giọt từng giọt rơi trên cổ Liễu Yển Húc.

“Chúng ta … làm lại từ đầu được không? Đừng nghĩ những chuyện trước đây nữa! Quên đi … có được không?“

“Ta  ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Thật đó! Bất luận ngươi muốn làm cái gì! Ta đều có thể cho ngươi! Húc … hãy cho ta một cơ hội đi! Húc …”

Hàm răng trắng tinh khẽ cắn vào đôi môi đã hơi trắng bệch, dường như Mộ Dung Hoài Tần đang khóc nức nở.

“Cầu xin ngươi … yêu ta đi …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui