Lưỡng Mang Mang

“A!!“

Âm điệu cao vút phun ra từ miệng, dục vọng đã đạt đến điểm giới hạn, nhưng vẫn bị đôi tay kia giữ chặt lấy.

Tốc độ vừa khôi phục thành sự kích thích không chặt thì không hài lòng, vật thể đã bị người kia hoàn toàn nắm trong tay không cam lòng từ đỉnh đầu tuôn ra dịch trắng ồ ạt, nhưng dù thế nào cũng không phóng thích được sự vui sướng.

“Buông …ra!“

Liều mạng muốn đưa hai tay tự chạm vào dục vọng của mình, nhưng cơ thể cũng chỉ rung động mãnh liệt, không thể xê dịch nửa phần, Liễu Yển Húc chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bị Mộ Dung Hoài Tần đặt vào trong một lò lửa từ từ thiêu đốt, không mãnh liệt, nhưng tuyệt đối có thể chầm chậm thiêu huỷ đi tất cả lí trí của hắn.

Vẫn còn một chút thần trí rầm rĩ kêu bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng cơ thể từ lâu đã cảm nhận được khoái cảm mà thành thật thoả hiệp với người kia khiến cho người ta khinh thường.

“Buông …ta, ta không được rồi … a!“

Mỉm cười, trên gương mặt Mộ Dung Hoài Tần, biểu hiện sự thắng lợi, hắn biết, trong lòng Liễu Yển Húc tuy cực độ khinh bỉ chán ghét hành vi xin tha này, nhưng cơ thể đã từng bị mình huấn luyện lại chủ động muốn làm sao để tìm được sự khoái lạc, lí trí cương nghị của người này, cho dù linh hồn không muốn đồng ý, nhưng cơ thể, sớm đã bị khống chế vững vàng trong tay…

“Húc, ở đây của ngươi, đang khóc đó …”

“Thật là đáng yêu…”

Tán thưởng nhìn vật thể trong tay đã trướng to đến không ngờ, Mộ Dung Hoài Tần ngẩng đầu nhìn gò má ửng hồng đã nổi lên dục vọng của Liễu Yển Húc mà cười một cái, mị tuyệt tam sinh!

Liễu Yển Húc cũng không khỏi chấn động trong lòng, cho dù trong lòng có ghét người này như thế nào, nhưng con người hoàn mỹ kia cứ như được trời cao chế tạo ra khiến cho lòng người phải dao động, nhưng đó chỉ là sự hoàn mỹ đơn thuần do người không tự chủ được mà sinh ra một loại khen thưởng.

Thân thể nóng hổi, nhưng không được giải phóng, Liễu Yển Húc rên lên, nhưng vì động tác sau của Mộ Dung Hoài Tần mà toàn bộ đều biến thành âm điệu tê thét.

“Á!!“

Không dám tin mà nhìn người kia! Hắn hắn hắn hắn lại! Lại đem vật thể đó của mình, ngậm vào trong miệng!??

Quá độ kinh ngạc cùng khoái cảm cực lạc khiến Liễu Yển Húc không thể suy nghĩ, lí trí hoàn toàn bị dục vọng thôn tính, thân hình cường tráng bị khống chế trong tiết tấu không ổn định của người kia mà khởi vũ lên, tất cả tất cả đều đã tiêu tán hết, chỉ còn lại con người nguyên thuỷ nhất cùng cảm giác trực quan nhất của __ nhục dục.

“Ân …Ha! A …”

Mở to đôi mắt,sự minh mẫn trong đôi mắt trước đây nay chỉ còn lại một mảng vẫn đục bị nhuộm đẫm dục vọng, ngân dịch từ khoé miệng kéo qua sợi tơ âm áp, từ mạch sắc trên da thịt thấm ra những giọt mồ hôi lấm tấm, in trên da thịt sáng bóng của Liễu Yển Húc càng làm mị hoặc mê ngươi!

Húc như thế này! Húc như thế này chỉ có ta nhìn thấy! Húc như thế này cũng chỉ thuộc về ta!

Sự kích động khiến Mộ Dung Hoài Tần vì động tác ngậm nam căn của Liễu Yển Húc mà mặt càng ửng đỏ, động tác linh hoạt của đầu lưỡi, ngậm vào rồi lại phun ra vật yêu quí nhất của người kia.

Hoàn toàn không để ý đến việc bản thân làm như vậy sẽ khiến người kia thẹn thùng biết bao nhiêu, dơ bẩn, nhưng chỉ một lòng nghĩ, muốn làm cho người ở hạ thân, cũng cảm nhận được khoái cảm chí cao vô thượng.

Hắn muốn cơ thể của người kia, vĩnh viễn nhớ hắn!

Tưa lưỡi thô ráp lướt qua tiểu khổng ẩm ướt không ngừng tràn ra tinh dịch kia, thân trụ bị phun ra nhẹ nhàng, đầu lưỡi không ngừng quét một vòng xung quanh tiểu khổng đã dần mở lớn, cảm nhận được dịch thể trào ra ngày càng nhiều, Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên giở trò, mút mạnh một cái!

“A!!!“

Dục vọng không nhịn được nữa, cứ như vậy mà phun trào ra, không kịp né tránh Mộ Dung Hoài Tần cứ vậy mà nhìn vật tím đỏ đã trướng to của Liễu Yển Húc run lên một trận kịch liệt. Đón lấy … một luồng dịch thể trắng đục phun lên khuôn mặt trắng noãn của hắn …

“Hô … hô …”

Sau khi giải phóng xong, là sự trống rỗng mệt mỏi, trong đôi mắt thất thần không tập trung được điều gì, cho đến khi gương mặt đỏ hồng tiến gần đến mặt hắn, Liễu Yển Húc ngước mắt nhìn, thì thấy Mộ Dung Hoài Tần đang cẩn thận dùng vải lau đi vài giọt dịch trắng ấm áp trên mặt, càng tôn thêm vẻ mê hoặc của người đó …

“Mùi vị của Húc, là ngọt ngào đó “

Kích tình đến cực điểm đầu lưỡi lại liếm một cái, vật thể kia lại nằm trong đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt của Liễu Yển Húc đỏ ửng một mảng!

Đột nhiên, lại đột nhiên hiểu ra vật thể đó là gì, gương mặt càng ửng đỏ! Đó là của mình … nghĩ đến mình ở một khắc trước còn luôn miệng nói muốn hắn rời khỏi miệng mình … gương mặt vốn đỏ ửng … trở nên trắng bệch …

Mộ Dung Hoài Tần không cho hắn không gian để suy nghĩ, hôn sâu lên mặt Liễu Yển Húc, trong khoang miệng giao nhau mùi vị, thậm chí Liễu Yển Húc còn cảm nhận được mùi tanh đặc thù của nam giới, đó là mùi vị của mình … sau khi phát tiết …

Mãi đến khi gương mặt Liễu Yển Húc từ trắng bệch lại đỏ ững lên, cùng thở hổn hển lúc này hai người mới buông ra.

“Ưm …a …”

“Hô … Húc, thật đẹp!“

Tán thưởng nhìn gương mặt của Liễu Yển Húc, trong đôi mắt thất thần có một làn hơi nước dập dờn, Mộ Dung Hoài Tần khẽ cười, biết thời cơ đã đến.

Thoáng buông Liễu Yển Húc đang thở gấp gáp ra một chút, Mộ Dung Hoài Tần mở ra một cái hộc nằm ẩn bên giường, từ trong đó lấy ra một cái hộp gỗ bên ngoài có chạm trỗ hoa văn tinh xảo, vừa mở hộp ra, liền ngửi được hương thơm dìu dịu, làm say lòng người…

Liễu Yển Húc thần trí đã mông lung, bị ngửi phải mùi thơm này, càng đắm chìm thêm, đã hoàn toàn đánh mất năng lực suy xét, hai mắt chỉ mơ hồ nhìn thấy Mộ Dung Hoài Tần quết một khối thuốc mỡ lên tay, lại cảm thấy hai chân dường như bị người ta khẽ dang rộng ra hai bên …

Mộ Dung Hoài Tần nhìn Liễu Yển Húc đã bị dịch thể của chính mình làm cho ẩm ướt, tiểu huyệt màu trà đang co rút mấp máy, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông đến đan điền, hận không thể lập tức xâm nhập vào tiểu huyệt đang tiêu hồn kia, nhưng vẫn cố nhịn cơn dục vọng kia, khẽ khép hai ngón tay đã quét một ít thuốc mỡ đưa vào trong tiểu huyệt của Liễu Yển Húc.

“ A ….”

Cảm thấy cơ thể không được bình thường, xấu hổ mở miệng, vị trí kia dường như đã bị vật cứng gì mở ra, chỉ cảm thấy một cơn đau nhẹ, nhưng cảm giác trương lên lâu như vậy khiến Liễu Yển Húc hiểu ra.

“Ra ngoài!!“

Hét to một tiếng với người kia, âm thanh phát ra khiến bản thân nghe thấy cũng cảm thấy như đang dùng kiều ngữ để tỉ tê với người yêu, vừa cự tuyệt vừa hoan nghênh, cơ thể vốn vô lực lại vừa phát tiết xong, ngay cả sức để thét lên cũng không có …

Mộ Dung Hoài Tần không hề để ý lời nói của Liễu Yển Húc, âm thanh vô lực vang bên tai hắn nghe như tiếng thiên nhiên, nhìn gương mặt đỏ ửng của Liễu Yển Húc mà cười một cách vô lại, Mộ Dung Hoài Tần tiếp tục đưa ngón tay vào sâu hơn.

“Chỗ này của Húc … rất chặt a! Cho nên phải làm nó rộng ra một chút, nếu không, lát nữa sẽ rất đau …”

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên phần ngực rắn chắc, thuốc bôi dưới sự trợ giúp của ngón tay đã hoàn toàn vào trong, cũng không gấp gáp trừu tống, chỉ tạm dừng lại ở giữa, chờ đến khi Liễu Yển Húc kịp thích ứng, hôn nhẹ an ủi mơn trớn mỗi tấc da thịt trên người Liễu Yển Húc, nhưng biết rõ bất kì chỗ nào trên cơ thể của Liễu Yển Húc cũng đều nhạy cảm nhưng lại ác ý hôn nhẹ như lông vũ lên chỗ khiêu khích tối kị nhất, chỉ một lát, cơn dục vọng còn chưa được đẩy lùi lại bị nhen nhóm lên.

Tuy đã cật lực cắn chặt môi dưới, nhưng tiếng rên rỉ hổ thẹn vẫn phát ra từ cánh môi vốn không còn chút sức lực để khép lại.

“Ư …a …”

Chỉ cần được người kia đối xử dịu dàng một chút, thì cơ thể đã biến thành như vậy…

Mộ Dung Hoài Tần, một tay ngươi đã huấn luyện ra món đồ chơi thú vị như vậy … ngươi chơi còn chưa thoả mãn hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui