9
Tôi tỉnh lại khi
đang ở trên xe, xe đang đi trên một con đường xóc nảy.
Tay chân tôi bị trói, bị trùm trong một cái bao tải, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào thành hình ô vuông, chiếu lên người trong xe.
Ngồi ở ghế trước là hai người đàn ông, một người lái xe và người kia ngồi ở ghế lái phụ.
Ở ghế sau là ba bao tải.
Khi tôi bị nảy lên rồi lại ngã trở lại chỗ ngồi của mình, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít của hai bao tải kia.
Tôi bị bán thật rồi.
Tôi nhanh chóng chạm vào cổ tay, chiếc đồng hồ đã biến mất.
Túi xách và điện thoại di động chắc chắn cũng không có trên người.
Cũng không biết bây giờ đang đi đâu, nhưng dù có đi đâu thì cũng đều là kết quả tồi tệ nhất.
Cơ hội tốt nhất để trốn thoát là trên đường đi.
Tôi không giãy giụa mà chỉ nằm im lặng nghĩ cách giải quyết.
Hai cô gái kia chắc là vừa mới ngủ dậy, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vừa vùng vẫy vừa khóc.
Miệng tôi bị dán băng dính và tôi nghĩ họ cũng vậy.
Dù không nói được ra lời nhưng vẫn người phía trước vẫn cảnh giác: “Mẹ kiếp, tỉnh lại sớm vậy.
”
“Đường còn dài, lại cho chúng thêm ít thuốc.
”
Xe dừng lại, bao tải được cởi ra.
Người đàn ông phụ lái lắc lắc chai nước khoáng, túm tóc một trong hai cô gái rồi đổ vào miệng cô ấy.
Cô gái không chịu uống mà ra sức lắc đầu, hắn ta liền tát một phát vào mặt cô ấy.
Tôi nằm ngoan ngoãn và tiếp tục ngất.
Tuy thế, hắn vẫn rót cho tôi một chút, nhưng tôi đã kìm lại không nuốt.
Đợi hắn ta quay lại ghế trước, tôi lập tức nhổ nước ra.
Đi một lúc lâu, xe đi vào thị trấn, có thể nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.
Trước khi xuống xe, bọn chúng lại ghé qua để kiểm tra xem chúng tôi đã tỉnh chưa.
Thấy không ai động đậy, chúng mới khóa cửa xe rời đi.
Đợi bọn chúng đi khuất, tôi thử gọi hai cô gái kia nhưng họ không động đậy chút nào.
Nút thắt trên tay và chân là nút thắt chết, càng giãy giụa càng bị siết chặt.
Tôi chỉ có thể úp mặt vào bao tải, ra sức ma sát để băng dính tách ra.
Mặt bị cọ sát đến tê dại nhưng băng dính chỉ bị bong một chút.
Lúc này bên ngoài lại có động tĩnh, hình như là một nhóm đàn ông.
Tôi nhanh chóng ngừng cử động và nằm xuống.
Những người đó càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã ở trước xe.
Họ bắt đầu gõ cửa xe.
Có một tấm màng đen dán trên kính xe, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng tôi có thể nhìn thấy họ một cách rõ ràng.
Họ đội những chiếc mũ màu xanh đậm với quốc huy màu vàng ngay trước mặt.
Tôi bật ngay dậy, ra sức đập đầu vào cửa kính xe, dùng hết sức phát ra tiếng để báo cho họ biết bên trong có người.
Kính xe bị đập bể, ba cái bao tải được lôi ra ngoài.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy bầu trời lần nữa, nước mắt của tôi chợt rơi xuống.
Kiếp trước cho đến khi chết tôi cũng chưa từng liên lạc với cảnh sát, khi bị La Minh chém vào mắt, trong lòng vẫn đang nghĩ, nếu có ai giúp tôi gọi cảnh sát thì tốt biết mấy.
Đời này sống lại, tôi thường xuyên tìm kiếm sự giúp đỡ của họ.
Sự thật đã chứng minh rằng họ thực sự có thể bảo vệ tôi.
Chúng tôi đã được giải cứu, xung quanh đều có camera, người lái xe chắc chắn không thể trốn thoát, dù Kiều Lôi có cách xa vạn dặm tôi cũng không thể lại bỏ qua cho hắn.
Tôi căng thẳng túm lấy một người nói: "Còn có một người! "
"Ý cô là Khương Sí phải không, cậu ấy không xảy ra chuyện gì.
"
10
Tôi bị đưa lên xe cảnh sát và được đưa đến một bệnh viện gần đó.
Sau khi kiểm tra cơ thể, tôi thực sự nhìn thấy Khương Sí.
Đầu tóc anh ấy rối bù, quần áo nhăn nhúm và đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm hai giây rồi bật dậy từ dưới đất, lao tới ôm tôi vào lòng trước mặt rất nhiều người trong bệnh viện.
“Em không xảy ra chuyện gì, thật tốt quá, dọa chết anh rồi.
”
Tôi cứng đờ tay, một lúc sau mới vỗ vỗ lưng anh, “Không ngờ anh đã thoát ra trước.
”
“Anh lại hy vọng em có thể thoát ra trước, không, hy vọng em sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm như vậy nữa.
”
….
Chúng tôi đến đồn cảnh sát để khai báo.
Trên đường đi, tôi hỏi Khương Sí: "Chú cảnh sát nói, anh dẫn họ đến bắt Kiều Lôi?"
"Đúng vậy, khi ra khỏi thị trấn của em anh đã tỉnh rồi.
"
"Tại sao? Chúng ta đều cùng bị trúng độc mà.
"
Nói đến đây, tôi hỏi anh ấy, "Rốt cuộc là khí than có độc hay nước có độc?"
“Em ngốc thế, chúng ta lại không uống nước, chẳng lẽ ngửi chút mà có thể trúng độc à, chính là khí than có độc, sau đó cảnh sát đã kiểm tra ra trong xỉ than đá có một lượng lớn chất gây hôn mê.
”
Căn phòng đó hoàn toàn không phải là nhà của ông lão nào, mà là của Khương Sí.
Mọi thứ bên trong đều được hắn chuẩn bị từ trước.
Trừ phi chúng ta không đi vào, nếu không hắn có rất nhiều cách để làm cho chúng ta không đi ra được.
Khương Sí nói: “Nếu hai chúng ta không bị ngất đi, phỏng chừng cũng sẽ bị hắn đánh bất tỉnh, dù sao hắn cũng sẽ không thả chúng ta đi.
”
Tôi lại xin lỗi anh ấy: “Xin lỗi anh.
”
“Không sao.
” Anh ấy trả lời rất nghiêm túc: “Dù sao anh cũng đã ghi nợ rồi.
”
Sau đó nói: “Không phải anh tự tỉnh, em quên rằng lúc quay về chúng ta đã lắp định vị trên người sao?”
Đúng vậy, lúc rời khỏi thành phố đang học, chúng tôi đã lắp định vị vào trong giày và điện thoại di động.
Vốn là để đề phòng bất trắc và có thể liên lạc với nhau, nhưng không ngờ Khương Sí còn đưa định vị cho một người anh em của mình.
Khi tôi đang nói chuyện với bạn học nữ trong căn phòng, anh ấy đã dùng điện thoại để gửi tin nhắn cho đối phương, nói rằng chúng tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ gửi tin nhắn cho đối phương nửa tiếng một lần, nếu quá nửa tiếng mà không gửi nữa đối phương liền có thể báo cảnh sát.
Chỉ là anh ấy không ngờ rằng tôi và anh ấy sẽ bị tách ra đem đi.
Nửa giờ sau, cảnh sát thông qua định vị tìm được anh ấy trước.
Nhưng khi đang tìm tôi, phát hiện ra định vị của tôi chỉ được kết nối với điện thoại của Khương Sí, mà điện thoại của anh ấy đã sớm bị Kiều Lôi ném xuống sông bên ngoài thành phố.
Lúc tôi đang ở trong xe cố gắng tìm cách thoát ra, chú cảnh sát cũng chia thành hai nhóm, một bên thì thẩm vấn Kiều Lôi và bạn học nữ, một bên thì tìm cách giải quyết vấn đề định vị.
Vì vậy, việc tôi được cứu ở thị trấn không phải ngẫu nhiên, mà là họ đã đuổi theo tôi suốt chặng đường.
Khương Sí sờ vết thương bị dây thừng siết chặt đã bôi thuốc trên cổ tay tôi: "Nghĩ lại cũng sợ, về sau chuyện như thế này em không thể đi, cứ giao cho anh xử lý.
"
“Vẫn còn loại chuyện này nữa ư? Chẳng lẽ lần này Kiều Lôi vẫn có thể đi ra sao?".