Lương Ngôn Tả Ý

Nghỉ ngơi một tuần, hôm sau Tả Ý đi làm lại. Buổi sáng
dậy muộn, cô vội vàng thay đồ, ăn cơm.

Vừa xuống thang máy, lúc lên xe Tả Ý sực nhớ quên mang
điện thoại, vậy thì trễ mất thôi.

“Buổi đấu giá C078 của chính phủ sẽ diễn ra vào tuần
sau.” Quý Anh Tùng báo cáo.

“Tiền kí quỹ nộp chưa?”

“Nộp rồi. Giám đốc Tiết nói bên Nghiệp Hưng đã chuẩn
bị chu toàn.”

“Dù có chu toàn thế nào cũng là nói chuyện bằng tiền.”
Lệ Trạch Lương cười nhạt.

“Nếu thắng chúng ta phải nộp tiền ngay.”

“Không phải nếu, mà là chắc chắn thắng.” Lệ Trạch
Lương cắt lời anh. “Về mặt tiền bạc không cần lo, lần này làm cho chặt chẽ là
được.”

“Chuyện vịnh Lam Điền...” Quý Anh Tùng nói.

“Chuyện này cậu không cần hỏi đến.”

Nói đến đây thì thấy bóng dáng Tả Ý. Câu chuyện hai
người đang nói lúc Tả Ý quay lại thì đồng thời ngừng lại. Quý Anh Tùng biến lại
thành Quý đầu gỗ chỉ biết lái xe mà không nói câu nào.

“Sao thế?” Tả Ý vừa lên xe cảm thấy không khí hơi nặng
nề, “Nói xấu sau lưng em à?”

“Tụi anh đang nói có khi nào em về phòng tìm một hồi
mới thấy di động đã ở trong túi xách rồi không.” Anh nheo mắt cười nói.

“Sao anh biết hay vậy?” Tả Ý nguýt anh.

Lâu ngày mới đi làm lại, có vài người nhìn cô hơi lạ
lùng, cô vừa quay đi là có người xì xào bàn tán sau lưng.

Trong cantin nhân viên, tiểu Hoàng từ xa thấy cô,
ngượng ngùng đến ngồi: “Xin lỗi nha Tả Ý. Không biết cô với Lệ tiên sinh...”

Hoá ra──họ đã biết quan hệ giữa
cô với Lệ Trạch Lương. Cũng khó trách, trong bệnh viện người ra người vào, làm
sao có thể không có lời đồn thổi.

“Chuyện mua nụ hôn lần trước, là đùa với cô thôi, mong
cô đừng để trong lòng.” Tiểu Hoàng đỏ mặt. “Với đừng nói Lệ tiên sinh biết.”

“Ớ──” Tả Ý kinh ngạc nói,
“Tôi còn gom được rất nhiều ly anh ấy dùng một lần, vậy không phải là mất mối
rồi sao.”

Thật ra cô chỉ nói cho các cô ấy nhẹ nhõm.

Bọn tiểu Hoàng giật mình, sau đó hiểu ra rồi cười. Các
cô biết Tả Ý đang nói đùa, nhưng từ đó cũng thấy được Tả Ý vẫn là Tả Ý, không
phải vì biến thành Phượng Hoàng mà vênh váo coi thường các cô.

Người ngoài đều nghĩ, Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương là
câu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử. Nhân viên bình thường
duyên may gặp được “bạch mã” của Lệ thị.

Cô bé Lọ Lem ngã bệnh, thế nên “bạch mã” vì nàng mà
tiều tuỵ hao gầy. Tình tiết như thế, quả thật đúng là buổi đại tiệc thết đãi
toà nhà Lệ thị.

Không đầy hai ngày, Tả Ý bị Đường Kiều điều về văn
phòng, việc này Kiều Hàm Mẫn không nói, Lệ Trạch Lương không nói, cô cũng hiểu.
Gây thành chuyện như thế với khách hàng, ảnh hưởng dù sao vẫn là không tốt.

Anh nói, “Vậy cũng tốt.”

Tả Ý gật đầu.

Về lại Đường Kiều, gặp những khuôn mặt quen thuộc, Tả
Ý cảm thấy vô cùng thoải mái. Không có văn phòng riêng, mà ngồi cùng mọi người,
bàn cô vẫn còn chỗ cũ.

Đồng nghiệp mới vào thân thiết gọi cô: “Chị Tả Ý.”

Người lớn tuổi gọi cô, “Tiểu Thẩm.”

Chu Bình Hinh gọi cô, “Tả Ý.”

Ở đây và Lệ thị hoàn toàn không giống nhau. Ở Lệ thị
quy định rất nghiêm ngặt, quần áo không được xuề xoà, ngay cả đồng nghiệp nữ
muốn nói chuyện với nhau cũng phải lén lút.

Tả Ý hài lòng vươn vai ưỡn lưng, bắt đầu làm việc.

Buổi chiều, Ngô Uy Minh từ ngoài về, thấy Tả Ý liền
trêu: “Ô──vợ vua cũng phải đi làm
à.”

“Gì mà vợ vua chứ.” Tả Ý bực bội.

“Em không biết à, quận Phỉ Thuý C078 kêu giá cao nhất,
Lệ tiên sinh của tụi em vinh dự trở thành vua nhà đất.”

Chuyện này cô có nghe loáng thoáng, còn việc công ty
vì cô nằm viện nên không tham gia.

“Giá cao lắm hả?”

Ngô Uy Minh nói giá xong lập tức lắc đầu than thở:
“Mắc phát sợ, chủ yếu là cạnh tranh với Nghiệp Hưng ghê lắm.”

À, trước kia Lệ thị từng đụng chạm đến Nghiệp Hưng. Tả
Ý im lặng.

Lúc trên xe anh và Quý Anh Tùng bàn đến chuyện này,
anh nói không có gì. Không có gì──một
thời gian dài anh đều cho người ta cảm giác này. Giọng điệu như trời có sập
xuống thì một câu đó cũng đủ để giải quyết.

“Giữa chừng xuất hiện Trình Giảo Kim, phải nâng giá
không ít mới thắng được. Khoảng thời gian trước vừa đầu tư một mớ vào vịnh Lam
Điền, giờ được nâng thành vua nhà đất, Lệ thị quả là tiền tài lớn mạnh.” Ngô Uy
Minh than thở, “Chỉ là, Tả Ý à, chẳng lẽ hai người chưa hề nói mấy chuyện này.”
Hai người đương nhiên là nói cô và Lệ Trạch Lương.

“Tụi em không nói chuyện công việc.” Tả Ý nói.

“Chẳng lẽ chỉ nói chuyện tình yêu? Trời ạ, Tả Ý. Chỉ
anh cách đi, anh tìm không ra chuyện nói với chị dâu em nè.”

“Đi chết đi.” Tả Ý cười.

Lúc Tả Ý tan tầm, trời đang lất phất mưa. Cô giương
dù, đi bộ đến tàu điện ngầm. Đi ngang cửa hàng hoa, thấy một giỏ cúc vàng, cô
ngồi xổm xuống, sờ sờ chúng.

Cô rất thích loại hoa này.

Sắc vàng rực rỡ nở rộ vào hai mùa Xuân và Thu, lúc hoa
nở rộ từng bông, từng bông như mặt trời tươi thắm, nên cô cứ hay tuỳ tiện gọi
chúng là “Hoa mặt trời”.

Cô gái ở cửa hàng hoa hỏi: “Chị mua hoa ạ?”

“Vâng.” Tả Ý trả lời.

Cô ôm một bó cúc vàng về nhà, không còn tay nào mở
cửa, cho nên Lệ Trạch Lương ra mở cửa, thấy Tả Ý ôm cả đống hoa bỗng nhiên xuất
hiện trước mặt anh.

Cô cười nói: “Em mua tặng vua nhà đất đây.”

Anh giật mình trong một thoáng.

Cô vừa vào đổi giày, anh liền cầm áo rồi nói: “Đồ ăn
dọn ra bàn rồi, em ăn lúc còn nóng đi.”

“Anh ra ngoài hả?”

“Ừ.” Lệ Trạch Lương đáp.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, anh đều rất bận rộn, về đến
nhà là lúc cô đã ngủ say. Cô biết, sau khi đấu giá phải nộp tiền kí quỹ ngay,
còn quy định ngày cụ thể phải giao khoản tiền theo tỉ lệ nhất định, nếu vi
phạm, không chỉ số tiền kí quỹ kia mất trắng, còn bị chính phủ kiện tụng.

Cho nên, chắc chắn anh đang xoay xở tiền, hoặc là giao
thiệp khắp nơi.

Đêm hôm đó, anh về nhà, đi thật khẽ vào phòng ngủ, cởi
bộ âu phục đứng gần giường, xoay người cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi
hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

“Ứm?” Cô đang ngủ say cảm thấy nhồn nhột, lơ mơ mở
mắt.

“Tỉnh thì xoay lại đi em, đừng nằm sấp ngủ.”

“A Diễn.” Cô xoay người nằm thẳng.

“Ừ.” Anh ngồi xuống mép giường.

“Mệt không?”

Anh cười khẽ, “Không mệt.”

Tả Ý nhỏm người dậy, ôm anh, “Anh ốm quá đi. Trơ xương
rồi, ôm cấn tay em.” Cô đau lòng nói.

“Làm gì có chứ?” Anh lại cười.

“Còn ốm nữa em sẽ không ôm anh đâu.” Cô nói.

“Vậy thì đừng ôm.” Anh cụp mắt nói lẫy. Dường như thói
hẹp hòi lại bắt đầu tái phát.

“Quỷ hẹp hòi!” Tả Ý nói, “Chọc anh thôi, đùa có tí đã
giận.”

Anh vẫn cụp mắt, không nói một chữ.

“A Diễn──” Tả Ý
gọi anh.

“A Diễn!” Gọi thêm lần nữa

Anh vẫn không lên tiếng.

“Được rồi, được rồi,” Tả Ý đầu hàng, “Em sai rồi,
không dám hăm doạ anh nữa, anh đừng ngó lơ em mà.” Vừa làm nũng, vừa giang hai
tay đền cho anh con gấu bông sống.

Không nghĩ Lệ Trạch Lương lúc này cũng không kìm nổi
mà nhếch miệng cười.

Anh rõ ràng là cười trộm.

Động tác Tả Ý khựng lại giữa chừng, mặt đờ ra, một hồi
mới sực tỉnh: “Ha, anh ghẹo em.”

Dù vậy cô lại không tức giận, vẫn cho anh một vòng ôm
thật lớn, sau đó cười hi hi.

“Có mệt không?” Cô nhào vào ngực anh hỏi.

“Em vừa hỏi rồi.”

“Có hả?” Cô ngẫm nghĩ.

“Sao phải hỏi hai lần?” Anh hỏi.

“Hả? Tự nhiên em quên.”

“Quên hay muốn kiểm tra thể lực của anh?” Khoé miệng
anh nhếch nụ cười gian manh.

“...” Người này lại nữa rồi.

Có phải thật không cần lo cho anh không?

Đêm đó, Lệ Trạch Lương quả thật đã chứng minh thể lực
của anh rất tốt.

2.

Tuy anh che giấu rất tốt nhưng Tả Ý không phải con nít
ba tuổi, dụ ngọt một tí là không biết trời trăng gì nữa. Sự lo lắng ngày càng
hiện rõ trên mặt anh, nhưng về nhà là giả vờ hết sức phấn chấn.

Gần đây anh hút thuốc rất nhiều, nhưng anh không hút
trong phòng, biết Tả Ý không thích mùi khói thuốc nên ra ban công hút, hút hết
vào rửa tay mới đến gần cô.

Hôm nay, Tả Ý nghe anh một mình đứng ngoài ban công ho
mấy lần.

“Anh bị cảm à?”

“Không có gì.”

Mới nói xong không có gì lại ho sù sụ.

Tả Ý liếc anh một cái, đến tủ thuốc tìm thuốc cảm cho
anh.

“Xoay tiền e là gặp khó khăn.” Ngô Uy Minh bí mật nói
riêng.

Thời gian quá gấp, số tiền lại lớn đến thế.

“Đúng vậy.” Tả Ý đáp.

Không có xí nghiệp nào có sẵn tiền mặt nhiều, tiền đều
từ ngân hàng. Trước kia Lệ thị thường vay Huy Hỗ, bây giờ vì cô mà hai bên trở
mặt.

Cô quả là gây thêm phiền phức.

Tả Ý thở dài não ruột, đột nhiên nhớ đến một người.

Người đó đã nói: “Nếu sau này luật sư Thẩm cần tôi trợ
giúp, tôi nhất định cố gắng.”

Tả Ý nghe mà không để tâm lắm, giờ nhớ lại, không biết
tình cảm này có đáng giá hay không.

Cô hỏi Ngô Uy Minh, “Anh có điện thoại của Mạnh Lê Lệ
không?”

“Có. Em không có hả?”

“Em xoá rồi còn đâu.”

Hiện nay Mạnh Lê Lệ không phải quản lý ngân hàng Chính
Nguyên đấy ư, hoặc có lẽ nói là chủ cũng không quá đáng. Tả Ý bấm số điện thoại
Mạnh Lê Lệ, hẹn thời gian gặp cô ấy.

Mạnh Lê Lệ bây giờ không còn là bà quả phụ chờ phân
chia tài sản của nửa năm trước, nhưng đối với Tả Ý vẫn rất khách sáo.

Mạnh Lê Lệ không hẹn gặp ở văn phòng đã là giản dị dễ
gần lắm rồi.

Bốn giờ chiều, Tả Ý gặp Kiều Hàm Mẫn xin nghỉ, xách
túi về sớm. Ngô Uy Minh bảo, “Đúng lúc anh không có việc, hay đi chung với em
nha?”

Tả Ý cảm kích nhìn anh.

Vì thế, hai người xuất phát đến điểm hẹn.

Trên đường đi Tả Ý suy nghĩ rất kĩ, thái độ phải khiêm
nhường cung kính ra sao mới kiếm được cành ô liu của Mạnh Lê Lệ.

Tả Ý giống như lúc mới ra toà, hai người trong xe
luyện lời đối đáp như tập kịch.

Tả Ý đến sớm mười phút, không ngờ Mạnh Lê Lệ còn đến
sớm hơn.

“Ngại quá, chúng tôi đến trễ.” Tả Ý đành nói.

“Là tôi đến sớm thôi.” Mạnh Lê Lệ cười. “Hiếm khi được
luật sư Thẩm hẹn gặp.”

“Thật ra...” Tả Ý nói, “Không có chuyện thì không tới
tìm, nhưng có chuyện muốn nhờ cô Mạnh hỗ trợ.”

“Cô gì mà cô chứ, chị lớn hơn em có mấy tuổi, kêu là
chị Mạnh được rồi. Chẳng biết có hân hạnh được luật sư Thẩm gọi cho một tiếng
chị không.” Cô ấy cười khẽ, mắt long lanh rất hút hồn.

“Chị Mạnh.” Tả Ý vui vẻ gật đầu, “Vậy cũng gọi em là
Tả Ý đi.”

“Tả Ý, tên rất hay. Nếu Gia Huỷ nhà chị được một nửa
thấu hiểu lòng người như em thật tốt quá.” Mạnh Lê Lệ nói.

Thấy câu chuyện càng lúc càng xa, Tả Ý cảm thấy không
ổn, có phải đối phương không muốn nhúng tay vào không.

Không ngờ Mạnh Lê Lệ sau khi nói việc nhà xong, ngắn
gọn hỏi thẳng: “Em nói nhờ chị hỗ trợ, có phải chuyện tiền nong của Lệ thị?”

Cô ấy vừa đoán đã trúng, quả là có dự định trước.

“Đúng vậy, nhờ chị Mạnh hỗ trợ.”

“Bà cụ Chu đã có
lời với chúng tôi, ai cho Lệ thị vay chính là gây sự với bà cụ. Hiện giờ Chu gia tuy
là mất đi thanh thế, nhưng lời bà cụ vẫn có trọng lượng. Lệ thị làm vậy, dù gì
vẫn quá kích động. Thanh niên ấy mà, có một số trường hợp không thể va chạm,
anh ta hành động quá tuyệt tình.”

Nghe vậy lòng Tả Ý đã nguội lạnh hơn nửa.

“Nếu chị Mạnh có thể giới thiệu, em tình nguyện đến Chu gia xin
nhận lỗi.” Tuy cô bướng bỉnh vô cùng, nhưng chỉ cần có khả năng giúp anh, bản
thân cô chịu thiệt thòi thế nào cũng được.

“Làm thế e không được. Tuy chị không quen Lệ tổng,
nhưng cũng nghe chút ít về tính tình của cậu ta, chắc em tới tìm chị, cậu ta
không biết đâu nhỉ.” Mạnh Lê Lệ lắc đầu nói.

“Anh ấy cố chấp lắm.” Tả Ý thẹn thùng nói.

“Thật không ngờ, tính cách đó cũng có người yêu.” Mạnh
Lê Lệ nói.

“Tả Ý,” Mạnh Lê Lệ ngừng một hồi, nói tiếp, “Việc này
chị tình nguyện giúp em.”

Tả Ý kinh ngạc nhìn cô ấy, sau một giây thẫn thờ thì
bật cười, sau đó nhìn Ngô Uy Minh vẫn không hề lên tiếng ngồi bên cạnh.

“Cảm ơn chị.” Cô thật lòng biết ơn.

“Chị giúp đỡ chỉ có một nguyên nhân. Không phải vì chị
tin Lệ thị hay có hứng thú với Lệ tổng, muốn được trả công gì đó, mà là vì em,
Tả Ý.” Mạnh Lê Lệ với tay nắm chặt tay Tả Ý, nói, “Thời gian bất lực nhất trong
cuộc đời chị đã được em giúp đỡ. Gia Huỷ bất hoà với chị, trước mặt mọi người
làm nhục chị, bạn trai lại trốn mất, cũng do em chắn trước chị.”

“Đó là... công việc của em.” Cô cười.

Mạnh Lê Lệ nói: “Chị đồng ý với em, cũng do Lệ tổng có
năng lực, đáng thử một lần. Có điều đây chỉ là ý của chị, còn phải chờ sự đồng
ý của ban giám đốc. Hôm qua Lệ thị vừa liên lạc với Chính Nguyên, nếu được
thông qua thì hay quá.”

“Cảm ơn chị.” Tả Ý lại cám ơn.

Mạnh Lê Lệ cười, “Hôm đó gặp hai người trên đường, chị
là người ngoài mà còn thấy hạnh phúc. Hi vọng người yêu nhau sẽ được gần nhau.”
Nói câu này, mắt cô ấy toát vẻ rầu rĩ.

Trên đường về, Ngô Uy Minh nói: “Không dè Mạnh Lê Lệ
làm việc ngay thẳng thật.”

Buổi tối, Tả Ý giống như con mèo nhỏ bám sát ngực anh.

Cô cứ nghĩ mãi nên nói với anh thế nào, để anh chấp
nhận, không đụng chạm đến tự ái của anh.

“A Diễn, nếu em làm chuyện cho anh giận thì sao đây?”
Cô hỏi.

“Chẳng lẽ em có làm được chuyện cho anh vui à?” Anh
cười nhạo.

Cô tức tối cắn cằm anh.

Anh bị đau rồi cười, cười một lúc lại ho khụ khụ.

“Anh lại không uống thuốc đúng giờ phải không?” Cô hỏi
anh.

Anh không trả lời tức là thừa nhận.

“Lớn vậy rồi còn sợ uống thuốc.” Tả Ý lắc đầu.

Sáng hôm sau, Tiết Kỳ Quy hấp tấp vào văn phòng Lệ
Trạch Lương.

“Lệ tiên sinh, Chính Nguyên đồng ý cho vay rồi.”

Lệ Trạch Lương đang tìm hồ sơ trong ngăn tủ, nghe Tiết
Kỳ Quy nói thế thì kinh ngạc.

“Sao lại thế?”

Tiết Kỳ Quy kể lại từ đầu đến cuối.

“Hôm qua, cô Thẩm đến gặp Mạnh Lê Lệ?” Anh
nghe xong chợt hỏi.

Tiết Kỳ Quy nói: “Không rõ lắm, tôi hỏi thăm ngay, rồi
báo lại anh sau.”

Khi Tiết Kỳ Quy đi rồi, anh vẫn ở trước ngăn tủ lục
tìm hơn mười phút. Trong lúc đó tiểu Lâm vào châm nước cho anh.

Lần thứ hai cô vào thấy anh vẫn đứng đó.

Cô ngờ ngợ hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài tìm gì ạ?”

Nghe tiểu Lâm hỏi, anh hơi thất thần. Hoá ra anh khó
chịu đến thế, đồ muốn tìm trước khi Tiết Kỳ Quy vào đã quên mất, chỉ máy móc
lặp lại động tác tìm kiếm.

Tiểu Lâm thấy sắc mặt anh không tốt, không dám ở lâu,
để tách xuống bàn rồi ra ngoài ngay.

_________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Nhắc lại nhân vật để mọi
người đỡ chóng mặt. o(>_

Ngô Uy Minh?? Là đồng nghiệp trong văn phòng luật với
Tả Ý á.

Mạnh Lê Lệ?? Ở chương một, Tả Ý lo di chúc còn chịu
một cái tát thay cô ta. Là chủ ngân hàng Chính Nguyên.

Gia Huỷ?? Hoàng Gia Huỷ, con chồng của Mạnh Lê Lệ, lần
đầu tiên tát Tả Ý một cái, sau đó bị Lệ Trạch Lương cảnh cáo. Còn là cô gái Lệ Trạch
Lương cực kì quan tâm. (Câu này lạ lắm nhỉ, ha ha)

Tiết Kỳ Quy?? Giám đốc Lệ thị.

3.

Trong chốc lát, Tiết Kỳ Quy gọi đến cho anh câu trả
lời thuyết phục.

“Cô ấy đi một mình?” Lệ Trạch Lương hỏi.

“Có đồng nghiệp Ngô Uy Minh.” Tiết Kỳ Quy đáp.

“Ừ. Lão Tiết, cậu sắp xếp đi, tối nay mời Chính Nguyên
dùng cơm.” Lệ Trạch Lương nói, “Lần trước tôi bảo cậu đăng kí tài khoản chuyển
tiền, làm xong chưa?”

“Mở xong rồi, nhưng con số hơi lớn.”

“Cậu xử lý là được rồi.”

Buổi chiều Tả Ý vất vả lắm mới về sớm, vào siêu thị
mua nguyên liệu với sách dạy nấu ăn, định bụng về sớm thử lại tài nghệ đã lâu
không nấu nướng. Cô đẩy xe đẩy, chọn rất nhiều món anh thích ăn.

Một mình cô ôm đồ ra tàu điện ngầm, rồi ì à ì ạch xách
về nhà. Vậy mà, vừa vào nhà thì nhận được tin nhắn của Lệ Trạch Lương.

“Buổi tối anh có tiệc, không về nhà ăn cơm.”

Một câu không mặn không nhạt.

Cô nhìn hai dòng chữ trên màn hình, lòng không biết
thế nào, mơ hồ khó chịu. Bình thường nếu không về, anh ít khi dùng tin nhắn mà
gọi điện luôn.

Đây là lần đầu tiên anh báo với cô thế này.

Là không muốn nói chuyện với cô, hay hiện giờ đang bận
bịu quá không thể tranh thủ chút thời gian?

Chắc có lẽ ý sau rồi, cô tự an ủi.

Tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ... Kim giờ
trên đồng hồ treo tường nhích từng số một, Lệ Trạch Lương vẫn chưa về. Tả Ý
càng lúc càng mất kiên nhẫn, đổi kênh ti vi cả trăm lần, bắt đầu nổi điên.

Cô có lòng tốt nấu cơm cho anh, anh nói không về là
không về, còn ở ngoài rượu chè bê tha, đến khuya cũng chưa về nhà.

Đáng ghét!

Thật đáng ghét!

Vô cùng đáng ghét!

Lát nữa nhất định không nhìn mặt anh! Tuyệt đối không
thể mềm lòng!

Tả Ý quyết định đi tắm, lúc xả nước hình như nghe
tiếng anh mở cửa. Cô âm thầm dự định, lát nữa phải làm bộ mặt oán phụ cho anh
thấy, cho anh nếm mùi.

Cô tắm xong ra phòng khách, rồi đến thẳng phòng ngủ,
nhưng không nén được vẫn liếc sang nhìn Lệ Trạch Lương một cái. Anh ngồi trên
sofa, đưa lưng về phía cô, nên không thấy anh ngồi đó làm gì.

Tóm lại đã về đến cũng không nói chuyện với cô, Tả Ý
thở phì phì tắt đèn phòng khách, bỏ anh ngồi trong bóng tối, sau đó lên giường
trùm kín đầu.

Nhẫn nhịn ba, bốn phút, người bên ngoài không động
tĩnh gì, cũng không thấy đứng dậy mở đèn.

Bị đông cứng rồi sao? Tả Ý bực bội.

Cô hoài nghi rời giường, thấy anh vẫn ngồi đó, không
nhúc nhích. Cô bước thêm một bước, không ngờ đá phải chân ghế cạnh đó. Vì đã
cắt móng chân, nên đầu ngón chân bị đụng đau khiếp.

Anh bỗng lên tiếng, “Đụng trúng chỗ nào rồi, ra anh
xem.” Giọng nói mệt mỏi, trầm khàn.

Cô không để ý anh, làm bộ mình đi uống nước.

“Tả Ý.” Anh gọi.

Cô không thèm ngó, đi vào phòng bếp.

“Tả Ý, anh đau đầu.” Anh nói.

Câu này vừa nói ra, lập tức có hiệu quả.

Cô liền dừng bước xoay nhanh người hỏi: “Sao vậy?”

Lệ Trạch Lương nhếch môi, hài hước nói: “Không phải em
định không thèm nhìn anh sao?”

Tả Ý tuy trong tối không nhìn thấy mặt anh, nhưng cũng
mường tượng lúc anh nói câu này bằng vẻ mặt đắc chí như thế nào.

Anh dám cố ý nói đau đầu lừa cô.

“Xí──” Tả Ý giận nghiến răng.

“Đến đây, anh ôm chút.” Anh vẫn mặt dày nói.

“Không có cửa đâu! Trên người anh không phải mùi thuốc
lá thì là mùi rượu, mùi hôi bốc tùm lum, nghe mùi thấy gớm.” Cô đứng đó giằng
co với anh.

Anh không hề tức giận, trái lại còn cười lớn.

“Hừ──” Cô bất mãn.

“Rót giùm anh ly nước.” Anh cười rồi nói.

“Nghĩ hay nhỉ.”

“Tả Ý,” Anh dịu dàng gọi cô, “Cổ anh khát khô khó chịu
quá.”

Thế kia là nhận lỗi, hình như không phải làm bộ. Lòng
cô thật ra cũng hơi hơi lo lắng. Nghe lời rót ly nước đến trước mặt anh.

Lúc đưa cho anh, cô đụng phải tay anh nóng bừng, hết
hồn.

“Anh sao rồi?” Cô vội vàng ngồi xổm xuống, sờ sờ trán
anh, hình như đang sốt.

Hoá ra nhức đầu là thật à.

“Uống nhiều quá, hơi nhức đầu, ngủ một giấc là khoẻ.”
Anh cười.

Thấy anh cười, Tả Ý đoán anh uống cũng không ít, bằng
không ngày thường làm gì ngu ngu thế này.

“Rõ ràng là cảm rồi còn đi uống rượu, còn muốn sống
nữa không? Thế nào là do rượu, thế nào là phát sốt, anh không phân biệt được
à?” Cô càng nói càng giận, lập tức đi tìm thuốc hạ sốt, thuốc cảm cho anh.

Sắc mặt anh càng uống càng xanh, người thường nhìn
không biết có say hay không. Nhưng chỉ cần quá giới hạn, cả người sẽ nóng hổi.
Nhưng chắn chắn không phải kiểu nóng hâm hấp như bây giờ.

Cho anh uống thuốc, Tả Ý dìu anh lên giường, rồi lấy
khăn nhúng nước ấm lau người cho anh.

Anh nằm trên giường.

Tả Ý cởi nút áo cho anh, vòng ngực rắn chắc hơi lộ ra.
Da anh rất kì quái, có say rượu hay phát sốt cũng không ửng hồng. Nhưng khăn
nóng vừa chạm vào, lại bắt đầu ửng màu hồng nhạt.

Tuy đã ôm rất nhiều lần, chạm cũng rất nhiều lần,
nhưng lau đồi ngực săn chắc kia, Tả Ý lại thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Anh hé mắt nhìn cô, hỏi: “Em đỏ mặt gì vậy?”

Người này uống rượu say chỉ số thông minh thấp hẳn,
nói chuyện thật thẳng thắn.

“Nếu lát nữa không hạ sốt, chúng ta phải đi khám.” Cô
nói.

“Không đi bệnh viện.”

“Sao lại không đi?”

“Anh thấy bệnh viện là bực mình.” Anh nói.

“Vậy lúc em nằm viện anh mỗi ngày đều đến thì sao?”

“Cái đó không giống.”

“Sao không giống?” Tả Ý thay thau nước lau tay, lau
mặt cho anh.

“Có chích cũng là chích em, không phải chích anh.” Anh
miễn cưỡng nói.

Tả Ý lườm cháy anh, xem ra anh say cũng còn tỉnh táo
lắm.

Sau đó, cô pha nước mật ong cho anh, để gần giường, đề
phòng ban đêm anh khát nước. Làm xong xuôi mọi chuyện thì trời đã gần sáng, Tả
Ý mới chui vào chăn nghỉ ngơi.

Tưởng anh đã ngủ, nên khe khẽ đưa mu bàn tay ướm thử
nhiệt độ trên trán anh, xem anh còn sốt không. Thì bị anh nắm lấy.

“Tả Ý.” Anh nhắm mắt gọi cô.

“Hửm?”

“Cảm ơn.”

“Ừ, sau này anh dịu dàng với em là được.” Cô rộng
lượng nói.

“Anh nói chuyện Chính Nguyên ấy.”

Tả Ý ngẩn ra. Thì ra anh đã biết, hèn gì vừa rồi bất
kể là tin nhắn cũng vậy hay về đến ngồi yên trên ghế cũng vậy, đều là giận dỗi.

Nhưng không biết thế nào anh lại nghĩ thông.

Tả Ý nghe xong cười khẽ, “Không cần cảm ơn.”

cdcd

Chuyện cho vay dường như đã được xác định, còn rất
thuận lợi.

Một ngày nọ, Tả Ý vô tình đọc được một tin trên tờ báo
tỉnh để trong văn phòng.

“Phương án đường cao tốc thành phố A-B đã được thông
qua vào tháng này.”

Chu Bình Hinh than thở nói: “Thật tốt quá, sau này mấy
cậu về nhà đỡ tốn biết bao nhiêu thời gian rồi.”

Tả Ý đáp: “Ừ. Đường cao tốc trước vòng hơi xa, hơn nữa
giao thông cũng kém.”

Lệ thị ở thành phố A hôm qua nhận được tin này trước
tiên.

Đầu giờ làm, Lệ Trạch Lương tìm Tiết Kỳ Quy, “Bản vẽ
kế hoạch đường cao tốc giáp giới vẫn chưa thấy.”

“Có thể phải đợi một, hai tiếng nữa, bên kia chưa đến
giờ làm việc. Chúng tôi đã liên hệ Đông Chính rồi.”

Lệ Trạch Lương gật đầu, “Chúng ta nhất định phải biết
tin chính xác trước giới truyền thông.”

Giữa trưa, Tả Ý đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ
Trạch Lương, anh nói phải đi công tác đến thành phố B.

“Muốn anh mang gì về cho không?” Anh hỏi.

“Bánh đậu xanh phố Trường Thuận.” Tả Ý đáp không lưỡng
lự.

Đây là món yêu thích nhất của cô.

“Được.”

“Khi nào anh về?”

“Chắc ngày mai.”

“Ừ.”

“Tối khoá cửa cho kĩ, không được tuỳ tiện mở cửa cho
người lạ, trước khi ngủ nhớ đánh răng.” Anh lại bắt đầu càm ràm uốn nắn thói
quen hàng ngày của cô.

“Được rồi, được rồi. Biết rồi mà.” Ngoài cô ra chắc
không ai biết người này mắc bệnh lải nhải đâu.

4.

Thành phố A bắt đầu vào mùa mưa.

Lệ Trạch Lương thất hẹn, mấy ngày liên tục anh vẫn
chưa về nhà.

Nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, anh đều
nói: “Không có gì, nhiều việc vụn vặt thôi.”

Hôm đó, Tả Ý đang làm việc thì nhận được điện thoại
của Lệ Trạch Lương.

“Tả Ý, em xuống đi.” Anh nói.

“Ơ! Làm chi?”

“Anh ở ngoài Đường Kiều.”

“Hả!?” Tả Ý ngớ người, không thể nào, anh đang ở thành
phố B mà.

“Nếu không xuống, anh đi lên gọi em đó.” Anh doạ cô.

“Anh về rồi thật hả?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Mau lên.” Anh hơi mất kiên nhẫn.

“Sao anh không nói em biết?”

Cô vừa nói vừa ra khỏi thang máy, nhìn quanh quất,
không ngờ mới lựng khựng mấy bước thì bị một bàn tay tóm lấy, chủ của bàn tay
nhanh chóng kéo cô vào toilet nhỏ kế bên, sau đó lạch cạch khoá cửa. Một loạt
hành động liên tục, song lại trong tích tắc, làm cô hoàn toàn không kịp trở
tay.

Đến khi Tả Ý kịp phản ứng sợ đến mức suýt thét lên thì
bị che miệng lại, “Suỵt──” nhìn kĩ lại hoá ra là
Lệ Trạch Lương.

“Anh làm gì thế?” Chữ thế còn chưa tròn chữ, miệng Tả
Ý đã bị anh che lại.

Anh một tay đỡ sau ót cô, một tay vòng qua hông ép cô
lên cửa. Động tác thuần thục, đầu tiên lưỡi liếm láp trên đôi môi khô ráp của
cô đến khi nó ẩm ướt mới vào trong miệng. Đầu lưỡi anh không ngừng tìm kiếm
trong miệng cô.

Nụ hôn đòi hỏi nồng cháy, làm cô thiếu không khí, ngực
phập phồng, nhưng không làm sao có thể thoát khỏi anh. Đầu óc thiếu khí oxy nên
bắt đầu choáng váng, tay cô đặt trên ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng cả người
mềm nhũn, đành phó mặc cho anh.

“Tả Ý.” Anh khàn giọng gọi.

Cô thừa lúc anh lên tiếng, hít thở liên tục, nói không
ra hơi đành gật đầu ra dấu đã nghe tiếng anh.

Anh nói: “Anh nhớ em, rất nhớ em.” Câu nói biểu lộ
tình cảm khó kìm nén, tức khắc ôm cô vào lòng, cằm đặt trên đầu cô.

“Kéo em vào đây làm gì?”

“Chẳng lẽ em muốn anh hôn em ngay ngoài hành lang?”

Tả Ý ngửa đầu ngắm anh, trên mặt người này đúng là
biểu hiện gấp gáp.

“Chúng ta lại hôn nhau trong toilet chứ.” Cô đỏ mặt
cười nói.

Lệ Trạch Lương bổ sung: “Hơn nữa còn là toilet nam.”

Tả Ý trợn mắt, “Toilet nam?”

“Chứ em tưởng toilet nữ à?” Anh híp mắt cười xấu xa.

“Em...”

“Em cũng là khách quen rồi.” Anh châm chọc.

“...”

Mấy ngày không gặp, đột nhiên cảm thấy anh gầy đi rất
nhiều, cô xót xa sờ sờ xương lông mày và hai gò má hóp của anh.

“Chuyện bên kia xong rồi?”

“Chưa, anh tranh thủ mấy tiếng, chạy trốn đến đây.”

“Chạy trốn á?”

“Tả Ý,” anh lại kéo cô ôm vào lòng, “Tả Ý.” Anh gọi
lần nữa.

“Hử?”

“Anh nhớ em, thật sự là rất nhớ.” Anh lặp lại câu nói
vừa nãy bằng giọng điệu như một đứa trẻ.

“Nhớ em lúc nào?” Tả Ý ngước lên cố ý hỏi.

Anh đáp: “Ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, cả lúc nói
chuyện với bọn họ anh cũng nhớ.”

Cô nghe lòng mình rung động, kiễng chân chủ động hôn
anh.

Nhưng nụ hôn nhẹ hẫng, anh rên lên, há miệng, chiếc
lưỡi nóng ẩm quấn lấy nhau, ấm áp mềm mại. Anh vừa mút, hai tay vừa dần ôm
siết, tựa như muốn ép cô tan vào ngực.

Sau một hồi say đắm, anh lưu luyến không muốn rời môi
cô, khẽ ngân nga, “Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý của anh.”

“Vâng.” Cô rất thích cách anh trầm ấm gọi hai chữ ấy,
nên đáp lời.

“Mình cưới nhau đi.” Anh nói.

Cô còn chìm đắm trong cảm xúc, định lơ đãng lên tiếng
đáp, đột ngột khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói Tả Ý mình cưới đi.”

Tả Ý lau mồ hôi, xém chút nữa nghe theo người này rồi,
may mà không mù mờ đồng ý, những lúc thế này anh cứ hay làm chuyện bất ngờ.

“Em không thèm.”

“Tại sao?” Toàn thân anh cứng đờ, tay ôm cô mệt mỏi
buông ra.

“Anh chắc chắn đây là cầu hôn?”

“Coi như là thế.” Tim anh trĩu xuống.

“Anh không biết cầu hôn ở đây, có hơi...” Cô ra dấu
phía sau anh là bồn cầu, “Có hơi bất nhã.”

Lúc đi ra, Lệ Trạch Lương ra trước thăm dò, thấy chung
quanh vắng vẻ, mới ho một tiếng làm tín hiệu cho Tả Ý đi ra. Không ngờ vừa ra
liền đụng phải Chu Bình Hình đi ra từ đối diện.

Chu Bình Hình thấy Lệ Trạch Lương trong toilet nam đi
ra, sau đó là Thẩm Tả Ý lén lén lút lút bám theo.

“Hai người...” Chu Bình Hinh há hốc, chỉ chỉ Tả Ý rồi
chỉ chỉ Lệ Trạch Lương.

“Anh ấy nói cái vòi nước bị hư, nên mình vào xem.” Tả
Ý mặt không đổi sắc nói.

“À.” Chu Bình Hinh gãi gãi đầu, không biết câu này lạ
ở chỗ nào.

Hai người vui vẻ rời khỏi Đường Kiều.

“May mà gặp Chu Bình Hinh, bằng không là tiêu.”Tả Ý le
lưỡi.

“Thật ra...” Anh nhìn cô, do dự không biết nên nói với
cô không.

“Thật ra cái gì?” Cô nghiêng đầu hỏi.

“Chỗ em còn ai tên Tả Ý không?”

“Không có, thế nào?”

“Nếu trong toilet còn ai trong đó, em còn thê thảm
hơn.”

“...”

Đúng vậy.

Người này cứ mỗi lần hôn là kêu hai chữ Tả Ý, nếu còn
ai khác trong đó nghe được, không khó tưởng tượng Thẩm Tả Ý cùng người ta đóng
cửa làm gì bên trong...

Đúng là, tuyệt đối không còn mặt mũi nhìn ai, cực kì
thê thảm.

Cô nghỉ sớm theo anh về nhà.

Trước khi trời tối anh lại đi, trước đó anh cứ dính
lấy cô, nửa bước không muốn rời. Khi Quý Anh Tùng gọi điện thúc hối ba lần, anh
mới rời nhà.

Anh đi ra rồi đột nhiên quay lại, “Tả Ý, anh nói thật
đó.”

“Cái gì?” Cô hỏi.

Anh không đáp mà lấy vật gì trong túi để trên tủ giày,
xoay người đóng cửa.

Tả Ý ngẩn ngơ nhìn cái hộp màu xanh nhạt anh để lại,
mở ra xem, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương sáu chấu.

Anh nói, anh nói thật đó.

Anh muốn cô lấy anh.

Nhưng anh không chờ câu trả lời đã đi rồi.

Đêm hôm đó, Lệ Trạch Lương không gọi điện chúc ngủ
ngon như thường ngày, gọi cho anh cũng không được, Tả Ý không hiểu làm sao ngủ
không yên giấc.

cdcd

Buổi sáng chen lấn trên tàu điện ngầm, đến Đường Kiều
đã là chín giờ. Thấy mọi người chưa làm việc mà đang tụ tập xem tin trong máy
tính.

“Em biết gì chưa?” Ngô Uy Minh lo lắng hỏi cô.

“Biết gì?” Cô khó hiểu.

“Vậy em lại xem này.” Ngô Uy Minh mở bản tin cho cô
xem.

Vẫn là chuyện đường cao tốc thành phố A-B, nhưng trong
đó có mấy câu nhắc đi nhắc lại Lệ thị.

“Đường cao tốc sẽ xuyên qua vịnh Lam Điền hay xây
đường hầm ạ?” Phóng viên hỏi.

“Sau khi chuyên gia bàn bạc và lựa chọn kĩ càng, sẽ
xây một đường hầm dài ba kilomet.” Tổng phụ trách thiết kế trả lời.

“Đường hầm dài đến ba kilomet, đã tính đến tình hình
sông và lớp đá ngầm chưa ạ?”

“Điều này chúng tôi đã tham khảo toàn bộ bản quy hoạch
rồi.”

“Đường hầm dài như thế, vấn đề thông gió sẽ giải quyết
như thế nào?”

“Trong bản thiết kế của chúng tôi có bốn lỗ thông gió,
nhưng rà soát lại địa hình chúng tôi phát hiện có lẽ lỗ thông gió thậm chí cả
đường hầm sẽ làm tổn hại suối nước nóng ngầm của vịnh Lam Điền.”

“Ý ngài là, suối nước nóng thiên nhiên ở vịnh Lam Điền
sẽ cạn kiệt?”

“E là vậy.”

Xem đến đây, Tả Ý há hốc miệng, nhìn Ngô Uy Minh.

“Có vì thế mà đổi tuyến đường hay không thưa ngài?”
Phóng viên lại hỏi.

“Xác suất thay đổi tuyến đường không nhiều, dù sao đây
cũng là công trình cấp chính phủ.” Người nọ cười.

Tả Ý nhìn máy tính, chậm rãi ngồi xuống, trong một lúc
đầu óc hơi đờ đẫn.

“Lệ Trạch Lương đâu?” Ngô Uy Minh hỏi.

“Ở thành phố B mấy ngày rồi.”

“Anh ta biết không?”

“Không biết...” Tả Ý nói thêm, “Ý em là em không biết
anh ấy có biết không.” Cô nghĩ muốn loạn óc.

Ngô Uy Minh tay chống đầu, “Không có suối nước nóng,
tin này mà lan ra không chừng phần lớn vịnh Lam Điền ngừng thi công, không thì
một căn cũng không bán được.”

Tả Ý nhất thời rối loạn. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là
gọi cho Lệ Trạch Lương, không liên lạc được. Cô nóng nảy, bấm dãy số hết lần
này đến lần khác. Tiếc là trước sau vẫn không gọi được.

5.

Dương Vọng Kiệt biết tin này chậm hơn nhóm người bên
Tả Ý.

Anh có một đồng nghiệp mua cổ phiếu của Lệ thị, hình
như buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch thì rớt giá mạnh, nên rên la ầm ĩ. Dương
Vọng Kiệt đến gần xem thử.

“Lệ thị rớt ghê quá.” Người đồng nghiệp lắc đầu.

“Chỉ điều chỉnh thôi, công ty lớn cũng không đến nỗi.”
Dương Vọng Kiệt nói.

“Anh Dương, anh không biết đâu, Lệ thị hụt ăn vịnh Lam
Điền rồi.”

“Sao?”

Người đó mới mang tin vịnh Lam Điền kể ra.

Dương Vọng Kiệt nghe xong trợn mắt, vội vàng tìm Doãn
Tiêu.

Doãn Tiêu cũng bó tay chịu chết, “Hơi khó giải quyết
đó, nếu Lệ thị có sơ suất gì thì nhiều người vạ lây lắm.” Anh ta và Dương Vọng
Kiệt có chân trong hạng mục nhỏ trong biệt viện Quan Lan, họ là một trong những
nhà thầu nhận xây cho Lệ thị.

“Đợi xem sao đã.” Dương Vọng Kiệt nói.

Dù sao Lệ thị cũng là công ty lớn, không phải nói mất
là mất được. Đã đầu tư mạnh tay đến vậy, sao có thể mù mờ đến thế. Anh biết Lệ
Trạch Lương là người nói sao làm vậy, tuy ngoài mặt chuyện trò vui vẻ, gặp ai
cũng hoà nhã cười vui, nhưng tính cách tuyệt đối không cho người khác làm trái
ý anh ta.

“Tôi cho người đến thành phố B thăm dò.” Doãn Tiêu
nói.

“Cũng được, đề phòng vẫn hơn, bên này cũng phải chuẩn
bị.” Để khỏi gặp phải làm mà không lấy được tiền.

Lúc Dương Vọng Kiệt đi, Doãn Tiêu hỏi: “Lần trước cậu
nhờ tôi điều tra Thẩm Tả Ý, là cái cô cậu đưa đến vào ngày cưới tôi đúng
không.”

“Ừ.”

“Cậu đã ăn trong bát lại trông trong nồi à? Em tôi mà
uất ức gì, tôi cho cậu biết tay!” Doãn Tiêu nửa đùa nửa thật nói với anh.

Dương Vọng Kiệt cười, xem ra lần trước nhờ ông bạn thân
này thăm dò Thẩm Tả Ý, chắc đã nghe ngóng hết chuyện liên quan giữa anh và cô
ấy rồi.

“Không dám, không dám.” Dương Vọng Kiệt nói.

“Nói thật,” Doãn Tiêu thu lại nụ cười, “Người đàn bà
này đừng dây vào. Lần trước cũng vì cô ta mà Lệ Trạch Lương mới trở mặt với
ngân hàng Huy Hỗ.”

Chuyện này trong nghề đều biết, ngoài sáng không nói
làm gì, nhưng trong tối lại truyền tai rất nhanh chóng.

“Nhưng mà,” Doãn Tiêu nghi hoặc, “Trên lí thuyết Lệ
Trạch Lương làm hại Thẩm gia nhà tan cửa nát, cô ta sao ở cùng Lệ Trạch Lương
được nhỉ? Hoặc nên nói, Lệ Trạch Lương sao lại giữ người đàn bà như thế ở bên
mình.”

Dương Vọng Kiệt cười cười, không nói gì.

Đó là bởi vì Tả Ý cô ấy không nhớ bất cứ điều gì.

Buổi tối, Dương Vọng Kiệt đưa Doãn Tiếu Mi đi ăn cua,
đang ăn giữa chừng tự nhiên nhận được điện thoại của Doãn Tiêu, “Vọng Kiệt,
không ổn rồi.”

“Sao vậy?”

“Phá đám tâm tình ăn cơm của cậu với Tiếu Mi. Tình
hình hơi khó giải quyết, cậu về một chuyến đi.”

Dương Vọng Kiệt nhanh chóng đưa Doãn Tiếu Mi về, quay
lại công ty thấy Doãn Tiêu đầy lo âu.

Doãn Tiêu quay sang nhìn anh, sắc mặt nặng nề.

“Tôi vừa lấy được tin bên ban giám đốc Chính Nguyên,
sáng mai bọn họ sẽ tuyên bố rút vốn không cho Lệ thị vay nữa.”

“Ôi!” Dương Vọng Kiệt chết sững.

“Nên chúng ta phải nghĩ cách lấy cho được tiền trước,
còn cổ phiếu Lệ thị cậu cũng nên bán đi.”

“Chính Nguyên sao đột nhiên...”

“Thời gian này phải cẩn thận, không chừng Chính Nguyên
cũng mang tâm lý đó.”

“Tuần trước cho vay, tiền chưa tới nơi, giờ lại không
cho, trở mặt cũng nhanh thật.” Làm hại người làm ăn nhỏ lẻ như họ cũng trở tay
không kịp.

“Còn một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói Chính Nguyên cho Lệ thị vay, là Thẩm Tả Ý
làm cầu nối.”

“Cô ấy sao quen biết rộng đến vậy?”

“Chuyện này thì không biết.” Doãn Tiêu nhún vai.

Dương Vọng Kiệt sực nhớ chuyện lần đó, Tả Ý đỡ một cái
tát giúp Mạnh Lê Lệ, anh cũng chứng kiến.

Tuy họ đầu tư tiền không nhiều nhưng dù sao đó cũng là
món tiền đầu tiên của họ nên rất căng thẳng, vì thế bàn bạc xong, vội vàng nhờ
vả người quen. Dương Vọng Kiệt ở trong văn phòng kiên nhẫn chịu đựng một đêm.

Sáng sớm, Dương Vọng Kiệt rửa mặt, đi cùng Doãn Tiêu
xuống lầu ăn sáng. Anh không nghĩ gặp Tả Ý đang đi từ đối diện ở góc cửa tiệm
vằn thắn nổi tiếng.

Tinh thần cô không tốt, có đánh chút phấn cũng không
che hết quầng thâm trên mắt.

“Tả Ý.” Anh gọi cô.

“Là anh à.” Tả Ý mỉm cười chào.

“Đây là bạn tôi, Doãn Tiêu.” Dương Vọng Kiệt giới
thiệu.

Tả Ý gật đầu, “Tôi đã dự tiệc cưới của Doãn tiên
sinh.”

Sau khi cô đi rồi, Doãn Tiêu nhìn theo bóng lưng cô,
“Khá xinh đẹp, khó trách anh Dương chúng ta trước kia chết mê chết mệt.”

“Doãn Tiêu, tôi với cô ấy là bạn bè bình thường thôi.”
Dương Vọng Kiệt cười.

“Cô ấy bình thường với cậu, còn cậu không bình thường
với cô ấy, chẳng lẽ tôi nhìn không ra? Dừng ở đây thôi, em rể.” Doãn Tiêu cười
châm chọc.

Phía đằng kia Tả Ý rẽ vào khúc cua, băng qua đường đi
xuống cầu thang vào ga tàu điện ngầm.

Cô nhìn người đàn ông vóc dáng dong dỏng phía trước,
dáng người rất giống Lệ Trạch Lương, cô bỗng ngẩn ngơ, hai giây sau lại cười
ngây ngốc, anh làm sao xuất hiện ở đây được chứ. Mỗi lần vào ga tàu điện này là
thấy ngột ngạt như cái thùng sắt, dù bạn muốn xoay người cũng tốn rất nhiều sức
lực.

Anh không phải chịu nỗi khổ này. Nên không ai có thể
tưởng tượng nếu có một ngày hai chữ Lệ thị không còn giá trị, Lệ Trạch Lương sẽ
sống thế nào?

Ngày hôm đó anh từ thành phố B về thăm cô, anh cũng
nói thế. Đến bây giờ anh chưa hề nói lời ngọt ngào với cô, nhưng hôm đó anh cứ
nói mãi, như chỉ sợ không còn cơ hội để biểu lộ, thậm chí còn cầu hôn cô ở một
nơi chật hẹp.

Từng chút từng chút liên kết lại, chính là vẻ mặt ly
biệt.

Sau lần điện thoại không liên lạc được, cô không còn
tìm anh.

Có lẽ anh bề bộn nhiều việc, có lẽ anh vốn đã muốn biến
mất.

Nếu anh nhớ đến cô, không thể nào không về tìm.

Giờ cao điểm buổi sáng trong tàu điện ngầm rất ồn ào.
Có người đọc báo, có người gọi điện thoại, có người cầm điểm tâm sáng nóng hổi
vừa chờ xe vừa ăn.

Cô biết Lệ Trạch Lương ở nhà lúc ăn cơm rất ít khi nói
chuyện, từ nhỏ được dạy dỗ đã thành thói quen. Bữa sáng ăn gì, bữa chiều ăn gì
phỏng chừng đều đã sắp sẵn thực đơn.

Cuộc sống bình dân thế này, cả đời anh cũng không thể
nào quen được. Tàu điện vào ga, người trên sân ga ùa vào, có người từ sau cô
xông lên, đụng vào vai Tả Ý. Cô bị vuột tay, điện thoại rớt xuống, vội vàng cúi
xuống nhặt lên, không ngờ người nào đó huých cô một cái làm cô lảo đảo té nhào,
nhưng ngay lúc đó có một cánh tay mạnh mẽ túm được cô, kéo cô lại.

Tả Ý xoay lại nhìn, là Lệ Trạch Lương.

“Anh định đột nhiên xuất hiện cho em ngạc nhiên hơn.”
Anh đứng trong dòng người hối hả, thản nhiên cười với cô.

“A Diễn.” Cô mỉm cười, gọi hai chữ này.

“Ừ? Có ngạc nhiên không?”

“Anh...” Tả Ý hít một hơi, hỏi câu muốn hỏi nhất, “Sao
anh lại ở đây?”

Nhưng anh lại tránh không đáp, đổi tính, còn đùa giỡn
nói: “Cô Thẩm, tình cờ thật, anh cũng đón chuyến tàu này.”

6.

Hôm nay, nhiệt độ hạ đột ngột, nhưng khuôn mặt tươi
cười của anh giống như mặt trời ấm áp vào ngày đông, cuốn đi mây mù trong thời
tiết này, chỉ là không cuốn được gánh nặng trên người anh và Tả Ý.

Cô biết, đó là vẻ tươi cười gượng gạo của anh.

Anh nói xong, bước đến nhặt di động đưa cho cô.

Ít khi nào anh dùng thái độ ấy nói chuyện, Tả Ý ngây
ngẩn một hồi rồi mới hỏi: “Chuyện bên kia thế nào rồi?” Anh sao lại bỏ mặc tình
trạng hỗn loạn bên kia, mà an nhàn thảnh thơi đứng đây.

Khi nói chuyện, chuyến tàu thứ hai vừa ngừng lại.

Anh hỏi: “Em không lên xe sao?” Lập tức không chờ cô
trả lời đã kéo cô chen lên.

Thật ra, cô không biết, sáng sớm anh đã xuất hiện dưới
lầu nhưng do dự không biết làm sao đi lên, vì thế chờ đến khi cô đi làm. Anh
lên xe buýt theo cô, rồi băng qua đường, vào ga tàu điện ngầm. Anh ở xa xa nhìn
cô, lẳng lặng ngắm nhìn không muốn bị quấy rầy.

Hai người tìm chỗ đứng. Dòng người tràn vào toa xe,
anh đẩy cô vào trong góc đứng che lại. Đột nhiên trong đám người chen chúc, có
người mò mẫm từ túi xách lần xuống tay cô. Bàn tay ấy, đầu ngón tay hơi lạnh,
lòng bàn tay lại ấm áp, ngón tay thon dài bao trùm bàn tay cô, nắm chặt.

Một ít tóc rũ xuống trán, Tả Ý rút tay ra vén tóc lại,
rồi đổi tay cầm túi xách.

Trong toa có một hành khách sắp đến trạm, cần xuống
gấp. Người đó lúc chen lên thì đụng mạnh vào Lệ Trạch Lương, Tả Ý thấy anh hơi
nhíu mày.

Tả Ý nhìn quanh, bên cạnh có chỗ ngồi, hỏi anh: “Anh
có cần tìm chỗ ngồi không?” Cô lo lại có người đụng phải anh hoặc là đứng lâu
lại đau chân.

Lệ Trạch Lương lắc đầu, “Không cần.”

“Nếu không anh đứng trong đi, em đứng ở ngoài.” Cô đề
nghị.

Anh không chịu.

Lát sau Tả Ý lại nói: “Em không sợ chen lấn, em đứng
ngoài tốt hơn.”

Gần đó có người nghe thấy nhìn Lệ Trạch Lương, rồi
nhìn Tả Ý, chắc là hơi lạ lùng vì câu đó của Tả Ý.

Lệ Trạch Lương lạnh nhạt liếc cô.

Tả Ý nín thin thít.

Tới trạm thứ hai, người lên càng nhiều, khoảng cách
giữa anh và cô không thể không gần hơn. Mặt cô gần như áp sát cổ anh. Mỗi người
đều có hơi thở đặc trưng của riêng mình, anh cũng có. Và mùi hương hơi thở là
chất độc mê hoặc lòng người.

Sau đó điện thoại Lệ Trạch Lương reo lên, là Tiết Kỳ
Quy.

Anh liền bấm tắt.

Không đầy một phút, điện thoại lại reo lên.

Lại bấm tắt.

Tả Ý nhìn anh.

Anh nhận biết ánh mắt cô, đành bắt máy, đôi mắt không
biểu lộ gì, chỉ liên tục “ừ” ba lần rồi tắt máy. Giọng điệu lạnh lùng khiến
người ta thấy rét lạnh.

Sau khi tắt điện thoại, Tả Ý cảm thấy người anh thoáng
cứng đờ, sắc mặt trắng nhợt, một lúc lâu sau mới phục hồi lại.

“Em...” Cô ngừng lại, rồi nói tiếp, “Chúng ta cần phải
nói chuyện, nên em luôn đợi anh về.”

cdcd

Ăn xong bữa sáng, Dương Vọng Kiệt về văn phòng nhắm
mắt nằm nghỉ, thì bị Doãn Tiêu gọi giật dậy.

“Vọng Kiệt! Mười phút trước tập đoàn Đông Chính tổ
chức buổi họp báo, tuyên bố đơn phương ngừng hẳn hợp đồng.”

“Đơn phương ngừng hẳn hợp đồng?” Dương Vọng Kiệt từ
ghế bật dậy.

“Tập đoàn Đông Chính tuyên bố bỏ kế hoạch vịnh Lam
Điền, hơn nữa sẽ không tiến hành đầu tư vào vịnh Lam Điền giai đoạn cuối.”

“Cái gì?” Dương Vọng Kiệt sửng sốt, “Vậy chẳng phải họ
tổn thất rất lớn sao.”

“Tiếc là tổn thất lớn nhất vẫn là Lệ thị.” Doãn Tiêu
nói, “Không nghi ngờ gì đây chính là đổ thêm dầu vào Lệ thị. Thiệt hại nặng như
thế, phá sản là chuyện sớm muộn.”

cdcd

Tả Ý nói xong câu đó, Lệ Trạch Lương nhìn cô, đôi mắt
sâu không thấy đáy, “Em muốn nói gì?”

Đúng lúc đến trạm, giọng nữ trong loa máy móc báo tên
trạm dừng. Có người đổi chỗ, chuẩn bị xuống xe; có người gọi bạn cùng xuống,
trong toa xe bắt đầu ồn ào.

Tàu điện từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn, đám
đông lại chộn rộn.

Cô nhích mặt ra ngoài, nói trong tiếng xôn xao ồn ã:
“Chúng ta... kết thúc đi.”

Chúng ta kết thúc đi.

Năm chữ vừa ra khỏi miệng, chung quanh dường như yên
tĩnh, trong khoảnh khắc đó, cửa xe mở ra.

Đám đông ào ra.

Cả thế giới im lặng chỉ có hai người bọn họ.

Anh đứng đó, có người đi sát qua, lại đụng phải anh.
Nhưng anh vẫn đứng thẳng chỗ đó, không nhúc nhích, một giây, hai giây, ba
giây... thời gian như dài đăng đẵng.

“Kết thúc cái gì?”

Sau đó, miệng anh nhếch lên, cười nhạt.

Họ cứ đứng trong toa tàu điện, thấy dòng người chen
lên rồi ào xuống. Không biết đứng bao lâu, hành khách ngày càng ít đi, hai
người đứng trong toa xe trống trải, nhìn thật khó coi.

Tả Ý cảm giác chân muốn run lên.

Cô mới nhớ ra, anh không thể đứng lâu.

“Vừa rồi không phải Tiết Kỳ Quy nói anh biết tất cả
rồi đó sao.” Cô nói, “Anh ngồi một chút đi.”

Anh không đáp, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Nếu anh hành hạ bản thân mình, em không còn gì để
nói.”

Anh như hoá đá, nhìn chằm chằm cô.

Tả Ý quay mặt chỗ khác, “Em còn cái này muốn trả cho
anh.”

Cô nói xong cúi xuống, thò tay vào túi xách muốn lấy
vật gì đó, lúc đang mở khoá kéo, anh tức khắc đè tay cô lại, ngăn cản hành động
của cô. Tả Ý chưa từng thấy anh dùng lực mạnh đến vậy, nắm chặt tay cô, không
cho cô lấy vật kia ra.

Cô muốn giãy ra nhưng không cách gì giãy nổi.

Năm đầu ngón tay anh, vì dùng sức mà trở nên trắng
bệch.

Cô đưa tay kia kéo tay anh ra, nhưng anh vẫn nắm chặt
không buông.

Họ đứng cứng đơ một chỗ, tạo thành một tư thế kì quặc.

Trong toa xe chỉ còn khoảng ba, bốn người, hình như là
khách từ nơi khác đến đây đi du lịch, khó hiểu nhìn về phía họ.

Hồi lâu sau, anh mới nói: “Thẩm Tả Ý, em không thể cho
anh giữ chút tự trọng nào sao?” Vì thật lâu không lên tiếng, cổ họng anh hơi
khô, vừa lên tiếng có vẻ hơi khàn khàn.

cdcd

“Vì sao? Tập đoàn Đông Chính vì sao phải làm vậy?”
Dương Vọng Kiệt hỏi.

“Cậu có cảm thấy chỗ nào kì quái không?”

“Kì quái chỗ nào?”

“Có người nói, khi Thẩm Tả Ý làm ở Lệ thị, chính cô ta
cố sức đề ra kế hoạch hợp tác với Đông Chính. Khi đó cô ta đang qua lại với Lệ
Trạch Lương. Còn Thẩm gia với Đông Chính lại quen biết từ lâu.”

“Vậy thì sao? Cô ấy chẳng qua giúp đỡ thôi.”

“Vọng Kiệt, cậu không kết nối được sao? Vịnh Lam Điền,
Huy Hỗ, Chính Nguyên, thế nào lại không quan hệ gì với cô ta? Cậu không biết
đây là cạm bẫy cô ta bố trí cho Lệ Trạch Lương ư?”

Dương Vọng Kiệt đột nhiên ngẩng lên, “Không thể nào!”

Doãn Tiêu lại nói: “Thẩm Tả Ý để Lệ thị và Đông Chính
hợp tác, còn nhiều tiền như thế, để Lệ thị đầu tư giai đoạn đầu. Vì Thẩm Tả Ý,
Lệ thị trở mặt với Huy Hỗ. Sau đó ở buổi đấu giá, Lệ thị lâm vào tình cảnh tài
chính khó khăn, cô ta chủ động đến tìm Chính Nguyên. Nếu không phải vậy, cậu
cảm thấy Lệ thị không tìm ra ngân hàng nào cho vay à? Sau đó tiết lộ tin vịnh
Lam Điền ngăn đường nước, Lệ thị rúng động, Chính Nguyên lại quay lưng, cuối
cùng là đến Chiêm Đông Quyến ra mặt. Ba mũi tấn công sợ gì Lệ thị không sụp
đổ?”

“Không thể nào.” Dương Vọng Kiệt kinh ngạc, lặp lại
câu vừa rồi lần nữa.

Cô ấy quen biết Mạnh Lê Lệ, là tình cờ.

Cô ấy vừa quen Chiêm Đông Quyến đây thôi, nên quan hệ
với tập đoàn Đông Chính cũng là tình cờ.

Cô ấy và Chu An Hoè, chẳng qua là quan hệ luật sư và
bị cáo, cô ấy chỉ muốn lấy lại chính nghĩa cho cô gái kia, nhất định vẫn là
tình cờ.

“Không thể nào...” Anh thì thào tự nói, nhưng không
còn chắc chắn như trước.

“Không có gì là không thể. Tôi đã nói Thẩm Tả Ý không
phải cô gái bình thường. Lệ Trạch Lương hại chết ba cô ta, hại Thẩm gia nhà tan
cửa nát. Mối thù giết cha có thể không trả trả sao?”

“Nhưng... cô ấy không thể, vì cô ấy bị mất trí nhớ.
Tất cả đều không nhớ rõ, làm sao báo thù Lệ Trạch Lương cho được?”

“Mất trí nhớ?” Doãn Tiêu hơi há miệng.

“Cô ấy bị tai nạn, quên hết quá khứ.” Dương Vọng Kiệt
giải thích.

“Quên hết tất cả?”

“Không phải, hình như nhớ một ít, quên một ít.”

Doãn Tiêu nghe xong, giật mình một chút rồi nở nụ cười
lạ lùng, “Loại tình tiết này mà cậu cũng tin? Có mất trí hay không ngoại trừ cô
ta, ai biết được.”

cdcd

“Lệ Trạch Lương, lòng tự trọng của anh?” Cô xuỳ khẽ.

“Khi Tả Tình bị điên, anh có nghĩ đến tự trọng của chị
ấy không?”

“Khi ba tôi vì anh mà chết, anh có nghĩ đến tự trọng
của ông không?”

“Khi mẹ tôi qua đời, anh có nghĩ đến tự trọng của bà
không?”

“Khi tôi lái xe tự sát, anh có chú ý tự trọng của tôi
không?”

Cô mở to mắt, chất vấn anh từng câu, một giọt nước mắt
đau buồn cũng không rơi được.

“Tôi từng ngưỡng mộ anh, yêu anh, thậm chí còn coi anh
là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời tôi, nhưng anh đối xử với tôi thế nào? Anh
cướp hết của tôi. Lúc đuổi cùng giết tận, anh có từng nhăn mày không? Anh có
từng chần chừ không?”

Trước kia không đợi được câu trả lời của anh, hôm nay
có đợi cũng chẳng giải quyết được gì.

Tả Ý lại nói: “Thật ra, anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ
yêu bản thân anh mà thôi.”

“Nên từ đầu đến cuối đều là em đóng kịch.” Anh thản
nhiên nói.

“Phải.”

“À. Anh quên, lúc đại học không phải em đóng vai chính
trong đội kịch đó sao? Được như bây giờ là do khi đó tập luyện phải không? Em
để Chiêm Đông Quyến đóng kịch với em, có trả giá gì không?” Cái giá để hắn ta
ôm tâm trạng cá chết lưới rách, trả thù Lệ thị.

“Không liên quan đến anh.”

Lệ Trạch Lương bỗng trào phúng, “Chẳng lẽ không để em
lấy hắn? Không phải em giỏi mặt này lắm sao?”

Cô cắn môi, rồi khôi phục sắc mặt cười nhạt, “Lệ Trạch
Lương, Thẩm Tả Ý chết đi sống lại không còn giống như trước đây, anh chẳng chọc
giận được tôi chút nào đâu. Tôi và anh ấy có thoả thuận gì, không cần anh quan
tâm.”

Dứt lời, cô lại đưa tay vào túi, lần này anh không cản
lại. Vì thế Tả Ý dễ dàng tránh khỏi tay anh, lấy hộp trang sức màu xanh nhạt
ra.

Đây là chiếc nhẫn hôm ấy anh cho cô.

“Lệ tiên sinh, tình lầm vật thừa, vật này đành trả lại
cho anh.”

Đến trạm, cửa tự động mở ra, không ai lên xuống.

Cô đưa chiếc hộp cho anh, anh không nắm.

“Chúng ta ở chung nửa năm, lúc em từng bước trả thù
anh, có từng chần chừ không?” Lúc hỏi anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Tóc anh nhạt màu, làn da hơi trắng tái, mắt cũng màu
nâu nhạt.

Nhưng giờ khắc này, ánh mắt lại sâu không thấy đáy,
hai đồng tử dường như khiến người ta cảm thấy tâm hồn như bị hút vào.

Tả Ý hé môi, đón ánh mắt anh, phun ra hai chữ: “Không──có──”

Anh nghe vậy, nhắm mắt lại, miệng nhếch cười, lại là
nụ cười.

Đôi mắt mở ra, đầy buồn phiền.

Thần sắc như thế làm người ta khắc cốt ghi tâm.

Tả Ý lần nữa dúi chiếc hộp vào tay anh, anh vẫn không
nhận.

Cô nhẹ buông tay, để mặc món đồ rơi xuống đất.

Nắp hộp bung ra, chiếc nhẫn sáu mấu văng ra, nảy lên,
đụng vào chân ghế kim loại, khẽ vang, rơi xuống sàn, xoay hai vòng, lăn sang
một bên.

Cô xoay người, không quay đầu lại rời khỏi tàu điện
ngầm.

7.

Trong chớp mắt chiếc nhẫn rơi xuống, cô đứng trước anh
xoay người rời đi.

Anh đưa lưng về phía sân ga, không hề quay đầu lại.

Không biết là không muốn quay lại hay là không dám
quay lại.

Trước kia anh vẫn cho rằng trên đời này e là không có
chuyện gì có thể làm Lệ Trạch Lương cảm thấy sợ hãi, vậy mà chỉ xoay người lại
đơn giản thế thôi, hiện giờ anh lại không làm được.

Nếu quay lại, nhìn thấy bóng lưng tuyệt tình của cô,
anh sẽ không sao chịu nổi.

Câu nói cắt đứt sau cùng, cơ hồ xé nát con tim anh.
Trước khi cô trả lời, chỉ một giây ngắn ngủi anh từng có cảm giác xúc động, thà
rằng bỏ hết tất cả, dù phải trả giá thế nào, chỉ cần... chỉ cần đổi được câu
trả lời anh mong muốn.

Đáng tiếc, đôi môi anh từng mê mải hôn, đôi môi từng
chúm chím làm nũng với anh, lúc mỉm cười mở ra khép lại phát ra hai tiếng
“không có” đã dập tắt niềm hi vọng nhỏ bé nhất của anh.

Khi còn bé Tả Ý bật cười, bên phải có lúm đồng tiền,
còn bên trái không có. Vô cùng quấn anh, lúc gọi A Diễn ơi A Diễn à, cười tươi
như hoa nở.

Mà nay, không còn gì cả.

Xe điện khép cửa lại, từ từ lăn bánh. Ánh sáng bên
ngoài cửa sổ đổi thành một vùng tối đen. Cửa kính hắt ánh sáng lên mặt anh và
dãy ghế trống phía sau.

Bỗng nhiên──anh nhớ
ra cảnh tượng đó, cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau theo lời cô nói. Chỉ
trong một thoáng, lòng bỗng hiểu rõ, nhớ ra hết tất cả. Hoá ra, bắt đầu hết
thảy chẳng qua chỉ vì anh đã nhường ghế cho mẹ cô.

Lúc anh đến thành phố B học trung học, ngồi tàu đi học
khoảng một năm trời.

Buổi sáng hôm đó, một cô gái nắm tay mẹ cô cùng chen
lên xe. Người mẹ dường như không được khoẻ, kế đó có một chàng trai đứng lên,
nhường ghế cho mẹ cô.

Ngay lúc cô gái nắm tay mẹ đi đến chỗ ngồi, một người
đàn ông trung niên lại bước đến, “Ôi chao, chỗ thoả mái vậy mà không ai ngồi,”
sau đó nhanh chóng ngồi xuống. Ông ta biết rõ có người nhường chỗ, nhưng không
e ngại đi tranh chỗ ngồi.

Cô gái nói: “Đó là chỗ nhường cho mẹ tôi. Mẹ tôi bị
đau lưng.”

“Lưng tôi cũng đau.” Gã trung niên khinh thường đáp
lại.

Vì thế, mọi người hơi lúng túng.

Cô gái cứng cỏi cắn chặt môi dưới, tức giận vô cùng
nhưng không cách nào nói lại.

Người mẹ lên tiếng: “Tả Ý, bỏ đi con, lưng mẹ hết đau
rồi.”

Những người còn lại đều vội vàng đi học đi làm, thêm
một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên không nói lời nào.

Anh thấy hết tất cả, từ một chỗ rất xa đứng lên giải
vây: “Dì ơi, dì ngồi chỗ của cháu đi.”

Lúc đó, câu nói đầu tiên mới quen anh của cô là “Cảm
ơn anh”.

Ý của duyên phận có lẽ là bắt đầu từ nơi nào, thì kết
thúc ở nơi đó. Cô và anh dùng thời gian gần mười năm vẽ một vòng tròn, cuối
cùng về lại điểm khởi đầu.

Lệ Trạch Lương dịch chân, mới phát hiện lâu không nhúc
nhích, hai chân đã tê cứng. Anh khó nhọc dựa vào tay vịn, ngồi vào cái ghế bên
cạnh.

Anh dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu, rất nhiều chuyện cũ
như thuỷ triều tràn về.

Cô nói: “A Diễn, nếu em làm chuyện khiến anh giận thì
làm sao bây giờ?”

Cô nói: “A Diễn, không cho anh hôn.”

Cô nói: “Lệ tiên sinh, ngài đang tỏ tình với tôi đó
à?”

Hôm đó, lúc anh cầu hôn, cô nói: không.

Nên từ đầu đến cuối, trong nửa năm nay, cô không hề
nhận lời hay hứa hẹn gì với anh.

Chỉ chốc lát sau, hai chân khôi phục tri giác, theo đó
là cảm giác đau đớn đến nghẹn thở, anh chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn và
cái hộp lên.

Lệ Trạch Lương để chiếc nhẫn vào lại trong hộp, quan
sát hồi lâu.

Anh lẳng lặng chờ đến trạm dừng, xuống xe, lúc đi
ngang thùng rác, vung tay ném chiếc nhẫn đi.

cdcd

Tả Ý đi thật nhanh, cắn chặt môi dưới, hai tay nắm
chặt, không cẩn thận đụng phải vai của người đi đường nhưng không làm chậm lại
tốc độ đi của cô.

Tàu điện ngầm đã chạy, cô không biết anh có xuống xe
không hay tiếp tục ngồi lại trên đấy.

Tả Ý đi lên vẫy chiếc taxi, ngồi vào băng ghế sau.

“Cô đến đâu?” Tài xế hỏi.

Tả Ý không trả lời, dường như là không nghe thấy.

“Cô à, cô muốn đi đâu?” Tài xế tốt tính hỏi lại lần
nữa.

“A?” Tả Ý giật mình sực tỉnh, “Tuỳ anh, cứ chạy lòng
vòng cũng được.”

Lúc đó Ngô Uy Minh gọi điện tới.

Ngô Uy Minh lo lắng: “Tả Ý, vịnh Lam Điền...”

“Em biết.” Tả Ý cắt ngang lời anh, “Xin phép chị Kiều
giùm em.”

“Hử? Đúng rồi, sao em chưa đến? Lại đi muộn!”

“Xin phép giùm em.” Cô nói lại.

“Được, buổi chiều đến hả?” Anh hỏi.

“Xin nghỉ tạm một ngày, em cúp đây.”

Khi Tả Ý bỏ điện thoại vào túi thì thấy cuốn sổ tay
màu đỏ lâu năm.

Cô không phải người nổi tiếng không có thói quen lập
nhật trình hàng ngày. Nhưng sợ quên trước quên sau nên hễ là chuyện hay cuộc
hẹn quan trọng, cả địa chỉ đều ghi vào, mang theo bên mình.

Trong cuốn sổ tay có một tờ giấy được gấp lại thành
hình chữ nhật, lú một góc ra ngoài. Cô hít sâu, nhanh tay kẹp tờ giấy lại.

Taxi chạy qua giao lộ đường Nhị Hoàn đi ngang cổng khu
vui chơi, từ xa thấy có người bán bong bóng. Hôm nay không phải ngày nghỉ, gió
cũng thổi lạnh, nhưng ngoài cửa vẫn rất náo nhiệt, hình như hoạt động của
trường tiểu học nào đấy. Từng tốp em nhỏ mặc đồng phục đội nón hải quân, em đi
trước nắm tay em đi sau.

Tả Ý nhìn ngoài cửa xe, bất chợt nói: “Bác tài, dừng ở
đây đi.”

Cô xuống xe, băng qua đường, vào khu vui chơi.

Những đứa bé đó cực kì ầm ĩ, còn hay hét lớn, cô đi
vòng qua chúng vào trong.

Cô lên tàu lượn. Cả chuyến tàu chỉ có ba người, cô và
cặp tình nhân trẻ ngồi phía trước. Con tàu chuyển động chậm rãi, từ từ chạy lên
cao, cơ thể cũng lơ lửng, tim cô cũng bắt đầu lơ lửng. Lúc chạy lên cao, con
tàu bỗng chao đi, sau đó chúc xuống──lao
nhanh xuống đất.

Cô nắm chặt tay vịn, mắt nhắm tịt không dám mở.

Nhưng khi con tàu lật ngang, cô thả hai tay, khép chặt
hai mắt, hét chói tai.

Từ nhỏ thần kinh tiền đình cô đã nhạy cảm hơn người
khác. Đừng nói là trò chơi, ngồi taxi cũng say xe, nên rất ít khi đến khu vui
chơi.

Nên trong lòng cực kì lo sợ.

Nhưng giây phút này, cô lại cần cảm giác lo sợ lan
trong tim, lấp đầy ngực mình, để không thể chứa được cảm xúc của anh. Cô xoay
vòng, mặc sức hét lớn.

Lúc Tả Ý xuống tàu, hai chân đều mềm nhũn, cả người
trong trạng thái lơ lửng chống chếnh. Đầu váng mắt hoa đi đến chỗ khuất, ngồi
xổm xuống, cảm giác muốn nôn ra ngoài.

Cô lục trong túi xách lấy khăn tay, lục hồi lâu vẫn
không tìm thấy. Cho nên hơi bực tức trút ngược cái túi, chìa khoá, bút kí tên,
di động rơi đầy đất.

Trong đó còn có một tờ giấy kẹp trong cuốn sổ tay.

Tờ giấy tuyên gấp hình chữ nhật, được cô kẹp trong
cuốn sổ tay mấy tháng nay.

Cô giật mình, nhặt lên, chậm rãi mở tờ giấy tuyên được
gấp làm bốn ra. Thật ra tờ giấy có rất nhiều nếp gấp, mới có cũ có, xen kẽ lẫn
nhau.

Trên tờ giấy có hai hàng chữ khải nhỏ.

Thập lí Bình Hồ sương mãn thiên, thốn thốn
thanh ti sầu hoa niên.

Đối nguyệt hình đan vọng tương hộ, chích
tiện uyên ương bất tiện tiên.

Chữ viết đẹp đẽ mạnh mẽ, không khó nhìn ra tính cách
của người hạ bút. Bên cạnh còn có năm chữ xiên xẹo cô ghi, “A Diễn ơi A Diễn.”

Chữ trên tờ giấy là do cô viết trước, sau đó không
biết anh tìm ra hồi nào, mới viết thêm thơ trên mặt sau. Nghỉ hè năm đó, họ
cùng đi xem bộ phim này. Lúc đó cô rất thích, vì thế bảo anh nhớ giúp cô.

Không ngờ đã nhiều năm rồi anh vẫn nhớ rõ, còn viết
lên tờ giấy này.

Cô thấy trong phòng sách nên sinh lòng trộm nó.

Vừa nhìn thấy, mũi Tả Ý cau lại, nước mắt nén đã lâu
bây giờ mới rơi xuống. Nước mắt nhỏ trên tờ giấy, cô vội vàng lấy tay lau đi.
Nhưng giấy tuyên hút nước, nước mắt vừa rơi xuống giấy đã thấm hết, từng chút
một mờ dần, mau chóng làm nhoè nét mực.

Cô quay đi lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau nước
mắt lại càng nhiều. Cuối cùng, một mình ngồi đấy, ôm đầu gối, chừng như khóc
không thành tiếng.

Nước mắt không ngăn được cứ chảy ra.

Hai chữ “A Diễn” được viết hai lần cũng dần dần nhoè
hẳn.

Không biết đã bao lâu, cô còn khóc thút thít, mò lấy
điện thoại, bấm số gọi Chiêm Đông Quyến.

Lúc này Chiêm Đông Quyến đang bận rộn tối mắt tối mũi.
Anh đang trong phòng họp thấy số Tả Ý gọi tới, sững sờ, đang nói chuyện với
thành viên ban giám đốc cũng phải bở dở, ra ngoài nghe điện thoại.

Anh ra một góc, bắt máy.

“Tả Ý?”

“Đông Đông──” Cô
vừa khóc vừa gọi.

“Ừ, anh đây.”

“Đông Đông──” cô
nức nở, ““Đông Đông, Đông Đông, Đông Đông...” luôn miệng lặp lại.

Chiêm Đông Quyến trong lòng run lên, anh biết cô chỉ
muốn trút nỗi lòng mà thôi, nên lẳng lặng nghe cô gọi.

Thật ra, anh hiểu, Tả Ý đang nước mắt đầm đìa bên kia
đầu dây tận sâu trong đáy lòng chỉ muốn gọi hai chữ kia mà không phải là “Đông
Đông”.

Một lúc lâu sau, khi cô đã khóc đủ, Chiêm Đông Quyến
nhẹ nói: “Tả Ý, trở về đi.”

“Về đâu đây?” Tả Ý hít mũi hỏi. Đối với Tả Tình và dì
Nhậm, cô chỉ có trách nhiệm mà có không có tình thương.

Cô nhất thời không biết đâu mới là nơi cho cô trở về.

Trước đây, nơi có mẹ là nhà, quê mẹ còn có bà ngoại,
ông ngoại là nhà; sau đó, đến thành phố C học đại học, nơi có A Diễn chính là
nhà. Du học ở Đức, nơi có A
Diễn vẫn là nhà.

Thế nhưng, vì một A Diễn, cô đuổi theo, bám dính, quấy
nhiễu lẽo đẽo theo A Diễn, A Diễn được cô nhắc hết lần này đến lần khác trong
lòng, lại chẳng hề để tâm mà phá huỷ toàn bộ thế giới của cô.

Cô từng hỏi anh: “Nếu em chết đi, anh có đau lòng
không?”

Cho đến hôm nay.

Bất kể như thế nào.

Bọn họ không còn nợ nần nhau nữa.

Tả Ý, và A Diễn của Tả Ý, đều đã không còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui