Lương Ngôn Tả Ý

Từ rất sớm Dương Vọng Kiệt đã đến văn phòng và đang do
dự một việc, anh không biết mình có nên gọi điện cho Doãn Tiếu Mi hay không.

Hôm qua anh hỏi han Hồng Khanh hồi lâu, Hồng Khanh vì
giữ bí mật cho bệnh nhân nên không cho anh biết. Nhưng chị ấy càng như vậy,
Dương Vọng Kiệt càng cảm thấy bệnh tình Tả Ý có phần kì lạ.

“Vì sao cậu nhất định phải biết?” Hồng Khanh hỏi.

“Em muốn biết.”

“Đây không phải là lý do, đến khi nào cậu tìm được một
lí do có thể thuyết phục được tôi rồi nói sau, tiểu Dương.”

“Chị Khanh.” Dương Vọng Kiệt năn nỉ.

“Không được, đây là vấn đề đạo đức nghề nghiệp.”

Lên đến mức độ này Dương Vọng Kiệt đành phải thôi,
“Vậy... thì thôi.”

“Tiểu Dương, cậu không vừa lòng à?” Hồng Khanh hỏi.

“Không có.”

“Cậu với Tả Ý quen thân lắm à?”

“Làm gì được thế.” Dương Vọng Kiệt bất đắc dĩ cười
cười.

Nghe giọng nói yếu xìu của anh, Hồng Khanh cũng xem
như hiểu rõ.

“Cậu thích cô Thẩm à?”

“Chuyện qua rồi, cũng có một chút.” Dương Vọng Kiệt úp
úp mở mở giấu giếm.

“Vậy cậu bỏ qua thật đi, tiểu Dương,” Hồng Khanh nói,
“Tả Ý là cô gái không tệ, đáng tiếc không hợp với cậu.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chị, Dương Vọng Kiệt lại
nở nụ cười, “Chị Khanh, thói xấu nghề nghiệp của chị đó à.” Chuyên khuyên bảo
người khác.

Anh nói thế càng khiến Hồng Khanh thật sự cảm thấy địa
vị Tả Ý trong lòng Dương Vọng Kiệt không phải bình thường. Chị thấy cậu em này
trước đây rất ít khi dính líu đến con gái, hiếm khi thấy yêu đương gì. Nên hại
cả đám đàn anh đàn chị còn lo thay cho nó.

Nhưng nghe nói gần đây nó qua lại với đại tiểu thư
Doãn gia, thật không biết nó với bệnh nhân Thẩm Tả Ý của chị có mối quan hệ gì.
Hiện giờ nếu không nói với nó, tâm trạng nó cũng khó yên ổn. Chị suy tính cân
nhắc, rồi quyết định. Chị cứ một lần rũ bỏ trách nhiệm bác sĩ vậy.

“Thật ra cô ấy cũng không có bệnh gì nghiêm trọng, nói
có cũng có, nói không cũng không.” Chị nói.

“Hả?” Dương Vọng Kiệt nghe mà mờ mịt.

“Cô ấy bị chứng mất trí nhớ.”

“Chứng mất trí nhớ?”

“Mất trí nhớ vì tâm lí.” Hồng Khanh bổ sung.

“Không thể nào.” Dương Vọng Kiệt mở to mắt, “Em không
biết lắm về mất trí nhớ, nhưng Tả Ý không thể nào bị được, cô ấy giống hệt
người bình thường, không nhìn ra được lại mau quên thế.”

“Mất trí nhớ vì tâm lí có rất nhiều loại, có người sẽ
quên hết mọi thứ bao gồm cả bản thân mình, có người lại nhớ người này nhưng
quên người khác, có người nhớ chuyện trước đây lại quên chuyện sau này, có
người nhớ chuyện khác nhưng lại hoàn toàn quên hết chuyện quan trọng nhất. Cậu
thật khẳng định cô ấy đều nhớ toàn bộ sao?”

Hồng Khanh không nói rõ hết, còn hỏi ngược lại anh một
câu. Chị đoán Dương Vọng Kiệt nhất định trong lòng vẫn còn chưa tin mới hỏi chị
đến cùng mãi, không tin cậu ta không nhìn ra đầu mối.

“Vì sao lại như vậy?”

“Hai năm trước cô ấy chuyển đến, trên bệnh án ghi là
sau tai nạn xe cộ mới xuất hiện bệnh trạng. Nhưng cũng không chắc chắn, có lẽ
là bệnh di truyền trong gia đình, có lẽ là sau chấn động quá lớn mà sinh ra tâm
lí tự bảo vệ, có lẽ cũng vì tai nạn mà va chạm mạnh vào đầu. Phải biết rằng nơi
thần bí nhất của con người là não bộ, rất nhiều hiện tượng tâm lí đến nay còn
đang trong giai đoạn nghiên cứu, chưa có kết luận.”

“Nhưng mà...”

Hồng Khanh cắt lời anh, “Tiểu Dương, tôi chỉ nói với
cậu được nhiêu đấy thôi, đủ thoả mãn lòng hiếu kì của cậu rồi, tôi sẽ không trả
lời câu nào của cậu nữa đâu.”

“Em hỏi câu cuối thôi, có thể trị khỏi không?”

Hồng Khanh mỉm cười, quả nhiên là miệng kín như bưng,
không trả lời nữa.

Dương Vọng Kiệt ra khỏi bệnh viện, đi ngang thư viện
thì dừng xe bước vào.

Nếu Hồng Khanh không giải thích với anh, vậy anh chỉ
còn cách tự tìm tòi thôi.

Anh tìm kĩ càng tài liệu về chứng mất trí nhớ trên kệ
sách, rồi mượn về nhà nghiên cứu. Lúc đọc mấy thuật ngữ chuyên môn tối nghĩa,
anh mới thấm thía cảm nhận được Hồng Khanh đã giải thích dễ hiểu biết bao
nhiêu.

Anh khái quát chứng bệnh mất trí nhớ do tâm lí Hồng
Khanh nói, sau đó sàng lọc ra hai dạng mà anh cảm thấy rất phù hợp với bệnh
trạng của Tả Ý. Một là mất trí có tính chọn lựa, là người bệnh đối với khoảng
thời gian xảy ra nào đó, chỉ chọn nhớ một phần, và quên mất phần kia. Còn lại
là mất trí có tính liên tục, là người bệnh quên chuyện xảy ra trong một năm hay
một sự kiện trước đó.

Anh nhớ Tả Ý trước kia có nhắc đến chuyện trước đây
với anh, vậy là không phải quên hết tất cả, mà là một trong hai dạng trên. Đến
cùng là tai nạn thế nào khiến cô trở thành như vậy? Hơn nữa cô bị mất đi trí
nhớ là mất những gì?

Dương Vọng Kiệt vì vậy mà ngẫm nghĩ cả đêm, nhưng không
biết mình phải tìm ai để nói.

Rốt cục anh quyết định gọi cho Doãn Tiếu Mi vẫn chưa
tỉnh ngủ.

“Gì vậy?” Cô lơ mơ ngủ dụi dụi mắt.

“Cuộc sống của em kể ra thật là thoải mái.” Dương Vọng
Kiệt than thở.

“Em biết ngay mà, anh nói em là sâu gạo chứ gì.”

“Sâu gạo? Sâu gạo gì?” Anh không biết tí gì về ngôn
ngữ của mấy cô gái trẻ cả.

“Sớm vậy có chuyện gì à?”

“Lần trước em nói em có thể tìm người hỏi một chút...”
Dương Vọng Kiệt nói đến đấy, thì dừng lại.

“Sao hả?”

“Không có gì, thôi đi.”

“Anh đừng chỉ nói một nửa được không? Làm người ta sốt
ruột quá.”

“Lần trước em nói em quen giáo viên dạy piano giỏi
lắm, anh tính giới thiệu cho cháu anh.”

“À, đúng rồi. Lát em liên lạc cho.”

Cô bị anh lừa gạt.

Dương Vọng Kiệt áy náy cúp điện thoại, chuyện như thế
anh làm sao có thể ngốc nghếch mà hỏi Doãn Tiếu Mi được chứ. Anh hỏi Hồng Khanh
chuyện Tả Ý không muốn nhắc đến, đã là không tôn trọng cô rồi.

Huống chi, thế này cũng không công bằng với Doãn Tiếu
Mi.

Cùng buổi sáng hôm đó, ở nhà cũ Lệ thị.

Lệ Trạch Lương lúc ăn sáng nhìn đồng hồ trong phòng
ăn, “Chú Đàm, nhờ chú lên lầu gọi cô Thẩm xuống, nói là trễ giờ làm rồi.”

Khi lão Đàm gọi Tả Ý vội vàng đi xuống đã là mười phút
sau, cô vừa đi vừa sửa lại tóc. Cô rất ít khi mặc váy đầm đi làm, nên không
quen, bất giác cứ giật nhẹ váy, rồi lại vuốt vuốt nếp gấp chỗ thắt lưng.

“Nguy rồi, trễ giờ rồi.” Cô cuống quýt.

“Cô Thẩm ăn sáng trước đi.” Lão Đàm vội vàng lấy đũa
cho cô.

“Cám ơn bác, con không ăn đâu.”

“Tôi còn ở đây, em gấp gáp làm gì.” Lệ Trạch Lương lên
tiếng.

Cô ngẩng lên thấy người ngồi bên bàn ăn, thẹn đỏ cả
mặt.

Tuy tối hôm qua sau đó anh không làm gì hết, tự về
phòng mỗi người nghỉ ngơi. Nhưng chỉ một nụ hôn, đã đủ làm cô rối loạn mê mẩn.
Trên người anh có sức hấp dẫn đàn ông thật lạ lùng, lúc nhấc tay nhấc chân đã
loáng thoáng tản ra, ngấm vào trong tim người khác giới, mê hoặc tim họ.

“Tôi không có thói quen ăn sáng.” Tả Ý thấy bữa sáng
kiểu Trung thì chau mày.

Anh cười cười, không nói gì ngay, gấp tờ báo để sang
bên cạnh, đứng lên, nhàn nhã mở miệng: “Vậy em từ hôm nay trở về sau cần phải
bỏ thói quen này.”

Tả Ý cầm đũa ngẩn người, đêm qua cô còn tưởng tượng
cảnh hôm nay gặp anh, giờ anh biến trở lại thành Lệ tiên sinh hờ hững không gì
sánh bằng rồi. Thế này xem ra họ cuối cùng cũng có thể sống chung yên ổn rồi.

Nhưng mà, anh vì sao hôm qua lại nói những lời kì lạ
như vậy với cô, Tả Ý muốn hỏi, nhưng ngại lão Đàm còn ở đây nên không tiện lên
tiếng.

“Tôi ra ngoài xe chờ em, nhanh lên.” Anh nói.

Tả Ý nhìn anh một cái, oán thầm trong bụng. Người này
đúng là nhà tư bản, ban ngày đã bán sức cho anh rồi, hết giờ vẫn phải làm thuê
cho anh, hai mươi bốn tiếng đều phải ở trong tầm mắt anh.

Tả Ý lua vài muỗng cháo, cuống quýt đuổi theo, vừa lên
xe lại bảo: “Tôi quên mang di động.” Lập tức đẩy cửa xe đi lấy.

Anh nhìn cô, từ trong kẽ răng nặn ra một câu, “Tốt
nhất nhanh lên, bằng không em tự đón xe mà đi.” Cô nàng này có quá nhiều thói
hư tật xấu gần như làm anh mất đi tính nhẫn nại.

Tả Ý nghe anh nói, vừa thở hồng hộc chạy đi lấy, vừa
giận đến nghiến răng, đôi khi, anh thật sự thật sự vô cùng đáng ghét.

Quý Anh Tùng nhìn bóng lưng vội vàng của Tả Ý, hỏi:
“Cậu định khi nào mới nói cho cô ấy biết?”

Lệ Trạch Lương nghe xong, ý cười vụt tắt chìm vào khoé
miệng mím lại, hai mắt sầm xuống, im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu như có thể, tôi
hi vọng cô ấy vĩnh viễn không phải nhớ lại.”

2.

Xe chạy gần đến cao ốc Lệ thị thì Tả Ý khăng khăng đòi
xuống xe. Cô không muốn đến công ty vào giờ cao điểm rồi trước bao nhiêu người,
bước xuống xe với Lệ Trạch Lương, nếu làm vậy Thẩm Tả Ý chắc chắn ngay khoảnh
khắc đó cô sẽ trở thành kẻ thù chung có toàn bộ nữ giới trong Lệ thị.

Nhất là cái cô phó quản lí Bành của phòng nhân sự. Cô
này đã hơn ba mươi tuổi, từ sau lần chuyện cô với Lệ Trạch Lương ở cầu thang bị
truyền ra, Bành Lệ mỗi lần nhìn cô y như nhìn kẻ thù, mũi hếch lên trời hừ lạnh
một cái, rất giống bị mắc bệnh viêm mũi dị ứng. Thế rồi, từ lúc cô bị Lệ Trạch
Lương lạnh giọng coi thường, cô bị người ta đồn trở thành cơm thừa, thái độ
Bành Lệ mới hơi có sự chuyển biến tốt đẹp.

Hiện giờ mọi người trong công ty nhìn cô thật quái lạ.
Thông cảm có, xem trò vui có, cười trên nỗi đau người khác có, giả mèo khóc
chuột có luôn? Có điều phần lớn mọi người vẫn tin rằng, lần ở cầu thang là ảo giác
của chị lao công mà thôi, bởi vì đường đường là chủ của Lệ thị làm sao để ý đến
cô cho được!

Buổi sáng đến công ty rồi, Tả Ý và đồng nghiệp cùng
tầng họ Đổng, họ Hoàng tính đi lấy tài liệu, trên đường đi gặp phải Lệ Trạch
Lương.

Lệ Trạch Lương ngày thường trong công ty đặc biệt là
trước mặt nhân viên nữ vẫn luôn rất có tiết chế và rất có uy tín. Tính tình hoà
nhã dễ gần, nhưng chỉ cần cặp mắt anh nhìn sang ai đó, quả thực y như là gió
lạnh thổi qua, có thể đông cứng người. Nhưng nếu nhìn phụ nữ, tự nhiên đau đớn
cũng thành vui vẻ.

Mấy đồng nghiệp bên cạnh lập tức đứng lại, cùng lúc
cúi đầu, “Chào Lệ tiên sinh.” Lệ Trạch Lương gật đầu xem như chào lại.

Tả Ý trốn ở bên cạnh, nép người định đi qua luôn.

Nhưng không thoát khỏi cặp mắt của Bành Lệ đứng cạnh
Lệ Trạch Lương. Ba mươi lăm tuổi vẫn còn trong trắng, Bành Lệ đẩy gọng kính.
“Thẩm Tả Ý.” Cô ta nói, “Cô thấy Lệ tiên sinh sao không chào hỏi.”

“Quản lí Bành.” Tả Ý đành phải bước ra.

“Lúc cô vào Lệ thị, tôi đi công tác hết mấy ngày,
không nói rõ với cô quy tắc xử sự trong công ty. Giờ sao thành không phép tắc
gì thế kia.”

Tả Ý cúi đầu, “Chào buổi sáng quản lí Bành.”

“Buổi sáng gặp mặt lần đầu tiên, nếu đó là cấp trên
thì cần phải chủ động chào hỏi, mà không phải chờ cấp trên chào cô, hoặc là làm
như không thấy mà không chào. Chào tôi để sau, hơn nữa phải tôn trọng Lệ tiên
sinh. Lệ tiên sinh thường ngày trăm công ngàn việc, nhất cử nhất động đều kéo
theo tương lai của trên dưới Lệ thị. Chúng ta tuy là mọi ngày đều che giấu tâm
trạng tôn kính đặc biệt trong lòng, nhưng biểu lộ ngoài mặt trong lúc lơ đãng
mới là đáng quý nhất. Bây giờ bộ dạng này của cô rất dễ dàng làm cho người ta
hiểu lầm là cô coi thường Lệ tiên sinh, coi thường Lệ tiên sinh chính là coi
thường cả Lệ thị, Hiểu chưa?”

Tả Ý sợ cô ta nói thêm lúc nữa chắc sẽ thăng việc làm
của mình lên mức độ phụ ân cả dân tộc Trung Hoa, nên vội vàng gật đầu như giã
tỏi, “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”

“Cô hiểu rồi còn ở đó gật làm gì, không mau chào Lệ
tiên sinh đi.”

Tả Ý len lén trợn mắt, tại sao cô phải chào anh chứ,
mơ mộng hão huyền.

Lệ Trạch Lương làm như không liên quan đến mình, rất
nhẫn nại đứng chờ, còn không mở miệng nói tiếng nào.

Tả Ý rất muốn ngước lên lườm thủng anh, tốt nhất là
lấy một miếng thịt của anh xuống nấu cháo luôn cho rồi. Tiếc là cô không dám
ngước lên, sợ bị Bành Lệ bốn mắt bắt được lại càng trách mắng kể tội tám đời cô
ra, và không để cô trốn thoát.

Tính toán một hồi, trên đầu chữ tâm có một thanh đao,
cô nhịn vậy.

Bước lên một bước, cúi đầu nói: “Chào buổi sáng Lệ
tiên sinh.”

“Ừ.” Lệ Trạch Lương lại còn rất phối hợp đáp lời.

Tả Ý chỉ đành ra oai trong bụng, ra sức mắng anh.

“Không được, không được, góc độ không đủ.” Bành Lệ
nói.

Tả Ý há hốc miệng, góc độ không đủ? Gì mà góc độ không
đủ?

Bành Lệ nhỏ nhẹ nói với Lệ Trạch Lương: “Lệ tiên sinh,
ngài đi trước đi, cô gái này để tôi chỉ bảo lại mới được.” Cách nói hoàn toàn
khác hẳn cách nói vừa rồi với Tả Ý.

Sau đó các đồng nghiệp dưới sự dẫn đầu của Bành Lệ lại
cùng cúi đầu, cung kính chào Lệ Trạch Lương rời đi.

Tiếp đó, Bành Lệ lại theo thói quen ngẩng lên đẩy
gọng kính, “Thẩm Tả Ý lại đây,
để tôi dạy cô thế nào là cúi chào chính xác. Đầu tiên phải chú ý thời gian,
thời điểm chúng ta cúi chào tốt nhất là cách đối phương hai đến ba mét, lúc
trao đổi ánh mắt với đối phương.” Bành Lệ thâm tình nhìn chăm chăm Tả Ý rồi làm
mẫu.

Tả Ý chạm phải ánh mắt cô ta, lập tức ớn lạnh, sởn gai
ốc rụng đầy đất.

“Chúng ta cúi đầu thành hai kiểu góc độ. Một kiểu là
với đồng nghiệp ngang hàng. Làm theo tôi.” Bành Lệ nói. “Hai tay đặt lên nhau
để chéo trước người, cổ và lưng thành một đường thẳng, nghiêng người ra trước
mười lăm độ, mắt nhìn ra phía trước một mét rưỡi, rồi chậm rãi ngẩng lên, lúc
ngẩng lên phải luôn nhìn chăm chú vào đối phương. Một kiểu khác quan trọng nhất,
là chào hỏi người lớn và cấp trên. Tư thế đằng trước cũng giống vậy, cũng hai
tay đặt lên nhau để chéo ở phía trước, cổ và lưng giữ thẳng, để tỏ lòng kính
trọng chúng ta cần nghiêng ra trước ba mươi độ, mắt nhìn xuống đất đằng trước
một mét, sau đó vừa nhìn đối phương chăm chú vừa từ từ thẳng người lên... Cô
làm một lần xem.”

Đồng nghiệp tiểu Hoàng tiểu Đổng lúc rời đi cùng để
lại cho cô vẻ mặt “Tự cô cầu phúc đi.”

“Đến làm theo tôi đi.” Bành Lệ nói.

“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.” Tả Ý cúi đầu chào hỏi
với bức tường.

“Không được, giọng phải nhẹ một chút.”

Cô đành phải làm lại.

“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.”

“Không được, người phải cúi xuống nữa.”

Cô làm lại.

“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.”

“Lưng cong quá, làm lại.”

...

Tả Ý vì thế mà bi thảm bị Bành Lệ tra tấn sống cả buổi
sáng, hơn nữa lúc Lệ Trạch Lương bỏ đi, cô thấy rõ anh nắm tay phải lại khẽ che
đi đôi môi hơi cong lên, vụng trộm cười cô.

Hẹp hòi! Coi chừng anh vui quá hoá buồn đó, Tả Ý tiếp
tục mắng thầm trong lòng.

Giữa trưa, Tả Ý gần như kéo tấm thân mỏi không chịu
nổi đến cantin ăn cơm.

“Cô may thật nha, không ngờ vẫn còn sống.” Tiểu Hoàng
nói.

Tả Ý gục đầu, “Còn có nửa mạng à, eo sắp gãy luôn.”

“Thì ra thật sự không ai thoát khỏi Bành ma quỷ.” Tiểu
Đồng cảm khái, “Trước đây tụi này cũng từng trải qua rồi, cô phải trân trọng đó
Tả Ý.”

Bành ma quỷ?

Tả Ý khó hiểu nhìn hai người, “Chẳng lẽ mấy người chỉ
hận Bành Lệ, không hận...” Cô sợ chỗ này đông tai mắt, lại mọc ra một chiến sĩ
bảo vệ, hay là fan hâm mộ cuồng nhiệt Lệ Trạch Lương, dừng một lát, nhìn chung
quanh rồi mới hỏi: “Không hận Lệ... tiên sinh sao?”

“Sao phải hận Lệ tiên sinh? Có liên quan gì người ấy
đâu.” Tiểu Hoàng hỏi.

“Đúng đó.” Tiểu Đổng tán thành.

Tả Ý sợ muốn rớt cằm, Bành Lệ đó rõ ràng là cáo mượn
oai hùm, mọi người chỉ hận con cáo còn thái độ với con hùm đằng sau lại hoàn
toàn trái ngược. Con người quả nhiên là khoan dung với người khác phái hơn,
nhất là người khác phái có ưu thế về diện mạo.

“Con người Lệ tiên sinh tốt lắm, đến cả tép riu như
tụi này mà chào hỏi người ấy cũng rất thân thiện.”

Đó là giả nhân giả nghĩa mà trời ạ, Tả Ý nghĩ thầm,
mấy người không phải chưa thấy lúc anh ta hung dữ, sao mới cười một cái đã làm
mấy người xí xoá hết vậy.

“Hơn nữa mặt mũi lại anh tuấn và quyến rũ như thế, hơn
nữa có việc chắc chắn cô không biết,” Tiểu Đổng thần bí nói, “Trong công ty có
đồng nghiệp nữ lén mua...” Đến chỗ quan trọng thì ngừng lại.

“Mua cái gì?” Tả Ý hỏi, dù sao không thể nào là đêm
đầu của anh.

“Mua nụ hôn.”

“Phụt──” một tiếng, Tả Ý suýt
nữa phun hết canh, làm mình bị sặc, ho khan không ngừng. Vậy nụ hôn hôm qua
chẳng lẽ cô phải trả tiền...

Sau đó, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh Lệ
Trạch Lương ngồi ở đó lần lượt bán nụ hôn cho từng người, tưởng tượng cả buổi,
tự dưng cảm thấy không hợp lí, vì thế hỏi: “Không thể nào, một lần mua phải trả
bao nhiêu tiền mới làm anh ấy để mắt đến chứ?”

“Nhảm nhí, đương nhiên không phải kiểu hôn như cô nói
rồi.” Tiểu Hoàng nói, “Cô đừng nghĩ thấp hèn vậy chứ.”

“Chẳng lẽ còn có kiểu hôn khác à.”

“Là cái ly á. Loại ly dùng một lần Lệ tiên sinh đã xài
rồi á, có người gom lại đem bán.”

Tả Ý há hốc miệng, hôn môi gián tiếp?

“Rõ ràng là mấy người thấp hèn mà?”

“Tụi này không có mua, chỉ nghe người ta nói lại
thôi.” Hai người đối diện lập tức phủi sạch.

Tả Ý theo bản năng sờ sờ môi mình, dường như đầu lưỡi
còn lưu lại cảm xúc mềm mại ẩm ướt tối qua. Nhất là giọng nói còn không ngừng
gọi tên cô, quả thật như chất độc mê hoặc lòng người.

Nghĩ đến đấy, tim Tả Ý nảy thịch lên, gần như muốn
nhảy ra khỏi ngực.

“Tả Ý, cô đỏ mặt.” Tiểu Hoàng nói.

“Làm gì có!” Tả Ý bị trúng tim đen cãi lại.

“Cô không trong sáng đến thế chứ, tụi này mới nói có
chút đã đỏ mặt, không yêu đương gì sao?”

“Không có, chỉ bán mình thôi.”

“Bán mình? Bán mình gì?”

“Bán mình chôn cha.” Cô hài hước đáp.

Ăn cơm xong, tiểu Đổng đưa cho Tả Ý một miếng socola.

“Tôi không ăn ngọt được.” Tả Ý cười.

“Không sao đâu, cô có béo đâu, ăn một miếng bổ sung
năng lượng, nói không chừng Bành ma quỷ còn đến tìm cô đó.”

“Không phải chứ.” Tả Ý mặt mũi đen thui.

Hết giờ làm Tả Ý về chỗ ở lúc đầu thu dọn mấy thứ xong
xuôi, cảm thấy răng đau âm ỉ. Đúng là không nên ăn đồ ngọt mà, Tả Ý nghĩ.

Tan tầm là giờ cao điểm, cô xách hành lí không tiện
ngồi xe buýt, chờ thật lâu mới tranh được chiếc taxi.

Tài xế bật đèn xong, hỏi cô, “Cô à, đi đâu?”

Tả Ý ngớ ra, thôi xong, cô quên hỏi địa chỉ rồi.

May mà cảm giác phương hướng của cô rất mạnh, bảo tài
xế lái đến Lệ thị, sau đó dựa theo tuyến đường hôm qua Quý Anh Tùng đón cô đến
Lệ trạch, đi một lát, thì đúng là chỗ đấy.

Cô thầm khâm phục bản thân.

Khi về đến, bầu trời đã tối đen, qua luôn thời gian ăn
cơm, không ai gọi điện thúc giục cô; đến Lệ trạch, cũng không thấy ai chờ cơm,
làm cô cảm thấy rất khó chịu. Hai việc nhỏ xếp chồng nhau, trong lòng cô tăng
thêm chút xíu tình cảm với Lệ Trạch Lương, và quyết định tha thứ lỗi lầm ban
sáng của anh.

Cô vừa vào cửa, thấy Lệ Trạch Lương ngồi trên sofa đọc
báo.

Anh ngẩng lên nhìn cô, bỗng nói: “Cô đi làm cũng đi
trễ, hết giờ về nhà cũng trễ, sau này cô làm việc nhanh chút được không? Chúng
tôi ăn cơm xong rồi, cô muốn ăn gì thì tự làm đi.”

Tả Ý nghe vậy mà kinh ngạc, sau đó trong lòng tức muốn
chết, cho đến giờ chỉ có cô chê người ta chậm chạp, chưa có ai chê cô không
nhanh nhẹn, đây là con người gì vậy!?

3.

“Tôi tự nấu mì gói.” Tả Ý tức điên.

“Nhà chúng tôi không có mì gói.” Anh nhàn nhã nói.

“Vậy tôi không ăn, có được chưa.” Tả Ý thở phì phì nói
xong xách hết hành lí lên lầu.

Bầu trời bên ngoài u ám, dường như là trời sắp mưa.

Lệ Trạch Lương nhìn theo bóng dáng cô biến mất, chậm
rãi thả tờ báo xuống. Anh thấy yên lòng, anh đã nghĩ cô sẽ không về đây nữa,
gần như là tuyệt vọng.

Thật ra Tả Ý không biết chiều nay Lệ Trạch Lương đặc
biệt về sớm, cho người ở nhà cũ nghỉ làm, đến cả lão Đàm cũng bị ép đi.

“Nhưng cơm chiều...” Lão Đàm nói.

“Trong nhà còn thứ gì không? Tự tôi làm.”

“Vậy lão nêm nếm trước cho cậu.”

“Không cần, tôi đâu phải không biết làm.”

“Định cho cậu khỏi phiền thôi.” Lão Đàm cười.

Lệ Trạch Lương cất tờ báo, chậm rãi thong thả đi vào
bếp, kiểm tra cơm trong nồi cơm điện. Sau đấy cầm dao, chuẩn bị xắt rau, để nồi
lên bếp bật lửa. Anh ở nước ngoài từng sống một mình, hiện giờ phần lớn thời
gian cũng sống đơn độc trong căn hộ nhỏ, mấy việc sinh hoạt cỏn con này không
khó dễ được anh.

Trên lầu, Tả Ý sắp xếp đồ đạc xong, thì cảm thấy bụng
đói kêu ầm ĩ, đói đến mức ngực dính vào lưng, thật sự không chịu được nữa muốn
lén xuống dưới tìm cơm canh còn dư để ăn.

Lúc cô rón rén xuống lầu thì nghe trong bếp có tiếng
động, cô cẩn thận rình xem, không ngờ anh lại ở trong bếp.

Cô chưa từng thấy một Lệ Trạch Lương hiền lành thế
này, trước ngực đeo tạp dề màu xám, tay áo xắn lên, đang xào rau.

Anh thấy cô ló đầu vào, một tay cầm đĩa một tay cầm
sạn múc đồ ăn ra: “Còn đợi gì nữa, ăn cơm trước đi.”

Mùi cá và sườn xào chua ngọt thơm ngào ngạt được anh
đem ra, để trên bàn ăn.

“Làm cho tôi ăn hả?” Tả Ý vừa mừng vừa lo.

“Làm cho tôi ăn, nhưng em muốn ăn thì cứ ăn.”

Tả Ý cười híp mắt nhìn anh, người này miệng lưỡi độc
địa mà lòng dạ mềm như đậu hủ nha.

“Đũa.” Anh nói.

“Ừ.” Tả Ý lần đầu tiên nghe lời, hấp tấp đi lấy.

Lúc này, trong phòng ăn là bầu không khí hoà bình.

Chàng trai cởi tạp dề ngồi xuống, cô gái cầm chén đũa
quay lại phòng bếp, cả cái con mèo ác ôn bướng bỉnh cũng ngoan ngoãn ngồi ở
đây, thích thú ăn cơm với thịt.

Cô ngồi xuống, vươn đũa tới đĩa cá gắp một miếng, chậm
rãi đưa đến trước miệng thì thấy hành lá xanh biếc.

“Á, sao lại bỏ hành?”

Mắt Lệ Trạch Lương sầm xuống.

Sau đó là đũa thứ hai, vươn đến món sườn xào chua
ngọt.

“Á... Ngọt quá.”

Mắt anh càng sầm thêm.

Đũa thứ ba, Tả Ý gắp miếng thịt heo, chưa bỏ vào miệng
đã kêu toáng.

“Ối trời đất ơi, còn bỏ cả ớt nữa à. Tôi vẫn...”

Cô chưa nói hết câu, Lệ Trạch Lương không dằn nổi nữa
ánh mắt đóng băng quét qua cô, “Hm?” một tiếng, mặt sa sầm, trong mắt mơ hồ nổi
bão.

“Ớ...” Tả Ý thấy bất thường lập tức nói lảng, “Thật ra
tôi vẫn rất thích ăn ớt, là món ưa thích nhất trong đời tôi, bỏ cái này vào
thật là hợp.” Sau đó lông mày cau tít lại, cố chịu cay mà ăn.

cdcd

Ban đêm, trời không mưa nổi, nhưng gió thổi rất lớn.
Cả căn nhà lớn chỉ có hai người là cô và Lệ Trạch Lương, gió thổi ù ù, đêm hôm
khuya khoắt nghe thật âm u.

Không biết cửa sổ phòng khách dưới lầu đóng không kín
hay sao mà cứ va chạm lạch cạch, làm Tả Ý càng thêm khó ngủ, muốn rời phòng đi
xem sao. Nhưng cô chết nhát, do dự một hồi mới quyết định đi.

Cô mở cửa vừa xuống lầu rẽ ngay khúc quanh sờ soạng
bật đèn, không để ý Lệ Trạch Lương đang đứng sững ở một nơi khuất gần đó. Nhưng
anh lại thấy cô, từ trong ánh sáng bước đến, lần đầu tiên trong đời anh không
biết nên làm thế nào.

Chẳng qua vì trời sắp mưa chân anh đau nhức khủng
khiếp nên đi xuống uống thuốc, không ngờ là sẽ gặp cô.

Tả Ý vất vả lắm mới mò trúng công tắc đèn.

Đèn lập tức sáng lên, làm loá mắt cô, phòng khách sáng
như ban ngày. Cô xoay người bỗng nhiên nhìn thấy Lệ Trạch Lương, giật mình.

Anh mặc đồ ngủ, tay cầm gậy, ống quần bên phải trống
rỗng, không mang chân giả. Thấy bộ dạng này của anh, Tả Ý cảm thấy hơi lúng
túng.

“Tôi xuống đóng cửa sổ.” Cô giải thích.

Thế mà anh không nói gì, sắc mặt lạnh như nước đá.

Tả Ý biết anh bị người khác gặp trong tình huống này
nhất định sẽ khó chịu, nên đóng cửa sổ xong liền chuẩn bị về phòng rồi ở lì
trong đó luôn không ra nữa.

Cô đi được nửa đường thấy hũ thuốc trên tay anh, liền
sực nhớ đến lời bác sĩ Hà nói lần trước.

Anh chắc vì chân đau mới xuống uống thuốc.

Ngực Tả Ý thắt chặt, không nén được nên đứng lại nói,
“Hôm nay không ai ở nhà, anh có cần tôi giúp không?”

“Không.”

“Có cần lấy giúp anh cái ly không?”

“Không cần.”

Anh lại bắt đầu nổi bướng.

“Thật ra...” Cô với cái tính bướng bỉnh này của anh,
quyết định cho liều thuốc mạnh, “Thật ra chân của anh, hôm đó tôi cũng thấy
rồi, nên anh không cần lẩn tránh. Nếu đã ở chung với anh đến khi ngán mới thôi,
làm sao có thể khiến tôi không thấy cho được.” Nói xong, Tả Ý lẳng lặng chờ bão
tới, cùng lắm thì lần nữa bị cây gậy kia ném trúng thôi mà. Nhưng cho dù có
đánh chết cô, cô cũng không muốn thấy dáng vẻ đó của anh, vừa nhắc đến cái chân
đã để ý ngay. Tức giận dù sao cũng tốt hơn thờ ơ cay nghiệt.

Càng che giấu cho thấy càng để ý, càng để ý cho thấy
không vượt qua được gút mắc trong lòng.

Cứ nói thẳng trái lại còn thoải mái hơn, chuyện này
đối với anh thà đau một lần rồi thôi. Anh không chỉ phải đối mặt với cô, còn
phải đối mặt với ánh mắt của người bên ngoài.

Anh nghe vậy sắc mặt đanh lạnh, hoảng sợ trong mắt đã
tụ thành cuồng phong, nhưng anh một mực nói chuyện thật bình tĩnh, “Thấy cũng
thấy rồi, một cái chân tàn phế cũng chẳng có gì để giấu giếm.” Cho dù bình thản
như vậy, nhưng giọng anh vẫn rét lạnh thấu xương như hàn băng vạn năm, nói xong
tựa vào gậy ngồi xuống sofa.

“Nếu ngay cả anh cũng không thể bình tĩnh chấp nhận
chân mình, vậy làm sao có thể khiến người khác nhìn thẳng nó. Chân giả giống
thật thế nào cũng là chân giả, huống hồ anh không thể mang nó cả đời, anh không
thể dựa vào hư ảo này mà che giấu bản thân mình. Hơn nữa bác sĩ Hà nói anh cố
mang trong thời gian dài...”

“Đủ rồi!” Anh thô bạo cắt ngang lời cô. “Thẩm Tả Ý, cô
lại bắt đầu tự mãn, tự phụ. Đừng dùng dáng vẻ đứng trên cao thương hại tôi, dạy
bảo tôi. Chuyện của tôi cần đến cô lắm lời sao? Cô cho cô là gì, mà dám ở trước
mặt tôi chỉ dạy này nọ. Hôm nay tôi mất một chân, ngày nào đó tôi có mất chân
còn lại cô cũng không được xen vào!”

Anh giận dữ cùng cực, nhưng nói với Tả Ý lại là châm
chọc và giễu cợt.

Tả Ý đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mí mắt cụp xuống,
không muốn cãi nhau với anh nữa.

Đúng vậy, cô có là gì của anh đâu?

Có lẽ là thế cô đánh giá mình quá cao, lại mơ tưởng
mình có thể khuyên anh đôi lời để anh thoát khỏi bóng ma tâm lí, đang yên đang
lành tự dưng chuốc lấy bẽ mặt.

Anh chỉ xem cô là trò tiêu khiển. Tâm trạng tốt thì
trêu chọc cô, tâm trạng không tốt thì bảo cô cút sang một bên, làm gì có chút
nào để cô trong lòng. Trong công ty, mặc cho người ta chỉ trỏ sau lưng, anh
cũng không vì cô mà nói thêm một câu. Bất luận là với ai, anh đối đãi cũng tốt
hơn cô gấp trăm lần.

Cô lại vì chút dịu dàng của anh tối qua mà đã vênh váo
tự đắc trước mặt anh rồi.

Cô nghĩ đến đây tự nhiên mũi cay nồng, nước mắt lã chã
rơi xuống.

Tả Ý mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác. Cô gần như
không bao giờ rơi nước mắt trước người khác, mà bây giờ chẳng hiểu sao nước mắt
cứ tuôn ra không ngừng.

“Xin lỗi Lệ tiên sinh, tôi tự nâng giá bản thân cao
quá mà lắm lời với ngài rồi.” Cô nói xong không dám lau nước mắt, quay đầu bước
đi, sợ người kia nhận ra.

Để lại Lệ Trạch Lương một mình ngồi đó, ngón tay cứ
gập rồi mở, cuối cùng trước khi cô đi vẫn không nói không hành động gì. Anh
nghe tiếng cửa phòng cô nhẹ nhàng khép lại, dường như ngay sau đó cũng khép lại
cánh cửa trong lòng hai người.

Anh một mình ngồi ở sofa, chìm trong đêm tối gió to
gào thét.

Anh chán nản không tìm thấy vật gì trút giận, nắm tay
càng nắm càng chặt, cuối cùng không dằn được bèn quật mạnh cây gậy, trúng gạt
tàn và mâm trái cây làm chúng đều rớt xuống đất. Vì thế từng thứ trước sau rơi
trên nền gạch, hai tiếng kêu loảng xoảng trong đêm nghe đinh tai.

Tả Ý đến khi về phòng rồi mới lau nước mắt. Trước kia
lúc giải quyết vụ án bị đương sự đối phương uy hiếp nhiều lần, cô đều nghe tai
trái lọt tai phải; ngay cả Chu An Hoè hết lần này đến lần khác gây khó khăn cho
cô, cô cũng xem thường. Nhưng cô lại bị mấy câu đơn giản làm cho khóc lóc, thật
không có tiền đồ.

Tả Ý nằm lì trên giường trùm kín đầu, nước mắt không
chảy nữa, nhưng hơi thở vẫn tắc nghẹn. Huống chi trùm lâu, trong chăn khó thở
đành phải tung ra. Cô bị viêm mũi, vừa khóc đã muốn phát bệnh, thời tiết thay
đổi đột ngột cũng phát bệnh, sau đó nước mũi chảy ra không ngừng.

Cô đã nhẫn nhịn anh lắm rồi, trên thế giới này trừ anh
ra Thẩm Tả Ý cô chưa từng thua ai, phục tùng ai, nhưng anh lại đối xử xấu xa
với cô như vậy đấy.

Bỗng nhiên, Tả Ý nghe tiếng “loảng xoảng” bật ngồi
dậy. Cô sợ anh không cẩn thận ngã cầu thang, không nghĩ ngợi nhiều hít hít mũi,
vội vội vàng vàng mở cửa chạy xuống lầu xem, thấy Lệ Trạch Lương vẫn ngồi chỗ
đó, chỉ là đồ đạc rơi xuống hỗn độn.

Cô lại tự tưởng bở rồi, ngượng nghịu muốn về phòng.
Nhưng bị Lệ Trạch Lương nhìn thấy.

“Tả Ý.” Anh gượng gạo gọi cô. Cô nghe hai chữ đó mà
thân thể cứng đờ, đêm qua anh cũng gọi cô như vậy, tiếng gọi len vào tim. Nhưng
bây giờ gọi cô làm chi? Chẳng lẽ vừa rồi còn chưa hả giận, gọi lại để châm chọc
cô tiếp?

“Tôi đi ngủ.” Cô xụ mặt nói rồi muốn xoay người đi
lên.

“Tả Ý,” Tuy ngữ điệu vẫn gượng gạo lại còn rất mất tự
nhiên, nhưng so với vừa nãy lại hoà hoãn rất nhiều, “Em lại đây.”

Tôi không!!

Cô vốn muốn trả lời anh như thế, lúc này bảo cô qua,
cô qua ngay, nếu lát nữa muốn cô biến, cô biến ngay à? Nhưng ánh mắt cô chạm
ánh mắt anh, bất kể thế nào chữ “không” cũng không thốt được thành lời.

Anh hơi nhíu mày, đôi mắt bình thường dưới ánh sáng
mặt trời thoáng nhìn là màu nâu, nhưng giờ lại như hai chấm mực đen rối rắm,
tràn đầy khẩn cầu.

Ánh mắt như vậy, có là ai cũng không thể từ chối nổi.

“Để làm gì?” Cô đi đến trước mặt anh, có phần không
tình nguyện lầu bầu.

“Lại đây.”

Cô nghe theo anh bước đến hai bước rồi dừng lại,
“Rồi...” Câu nói chưa xong đã bị kinh hãi thay thế, vì anh ngồi trước mặt bỗng
đưa tay tóm cổ tay cô, dùng lực kéo lại, người cô nháy mắt mất thăng bằng phải
ngồi nghiêng trong ngực anh.

Cô muốn giãy dụa, lại bị anh ôm chặt.

“Tôi...” Tả Ý đỏ hồng hai má.

“Suỵt──”

Anh chôn đầu bên hõm vai cô, dường như tham lam ngửi
hết mùi thơm cơ thể cô, sau một lâu không nói gì.

Bên ngoài gió đang thổi điên cuồng, nhưng bị cửa sổ
kính ngăn lại làm bên trong càng có vẻ tĩnh lặng. Trong phòng, Tả Ý tựa như chỉ
nghe tiếng hít thở của mình.

Qua hồi lâu, nghe anh khẽ nói, “Xin lỗi, tôi lại nổi
giận với em.” Vẫn không ngẩng lên, như đang nói chuyện xấu hổ nhất trên đời.

Tả Ý ngẩn người.

“Tôi cũng không đúng.” Cô là người thích nói ngọt, nhất
thời không biết nên nói gì, đành nhận lỗi theo.

“Tôi không muốn em khóc, dù em luôn vô tâm chống đối
tôi, tôi cũng không muốn em khóc.”

Tả Ý nghe câu này lòng vốn đang buồn bực cau có, như
bọt biển gặp được nước từ từ nở ra. Mũi lại bắt đầu cay cay, hơi hơi cảm động.

“Tôi vô tâm khi nào? Hơn nữa cũng không hề chống đối
anh.” Cô vẫn không quên tranh cãi.

Anh ngẩng đầu, xoè tay ra nói: “Đưa tay cho tôi.”

Tả Ý không hiểu vẫn ngoan ngoãn đưa tay.

Lệ Trạch Lương thoáng nghiêng người, cầm tay cô đặt
trên đùi phải không trọn vẹn. Cách lớp vải mỏng, cô cảm thấy chỗ bị cắt mất trở
xuống bỗng trống rỗng.

Lòng bàn tay cô run lên.

“Có sợ không?” Anh hỏi rất thận trọng.

Tả Ý không trả lời ngay, chỉ thu tay xoay người lại,
bỗng ôm chầm lấy anh.

Ôm rất chặt.

Có chút gì đó sợ hãi.

Cô nhủ thầm, không dám nói anh biết.

Trước khoảnh khắc này, cô chưa từng phát hiện hoá ra
lúc thật lòng ôm một người tim sẽ mềm mại đến thế.

“Mỗi ngày em ăn mấy bữa?” Anh đột ngột hỏi.

“Ba bữa.” Cô khó hiểu.

“Nếu chỉ ăn ba bữa sao lại nặng vậy? Đè hai chân tôi
tê hết rồi.”

“...”

Người này nói chuyện thật chẳng thú vị chút nào.

“Tả Ý.” Anh lại gọi cô.

“Hửm?” Cô đang chuyên tâm nghiên cứu ngón tay xinh đẹp
của anh.

“Về chuyện hợp đồng, anh rút lại lời nói. Bản báo cáo
em làm anh xem xong hết cũng thương lượng với giám đốc Tiết rồi, công ty mới
chấp nhận, không phải vì gì khác. Sở dĩ anh nói vậy, chẳng qua là vì anh để ý
em.” Nói đến chỗ này, anh hơi giấu ánh mắt, cúi đầu nói: “Nếu như tổn thương
em, thì anh xin lỗi.”

Tả Ý lẳng lặng nghe, chăm chú nhìn ba mươi giây, thấy
anh rất mất tự nhiên.

Sau đó, bỗng dưng cô nở nụ cười: “Em chấp nhận, nhưng
có ba điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Một, anh không được nói em béo, còn chê em chậm
chạp.”

Anh gật đầu.

“Hai, không được bỏ hành vào thức ăn, cả ớt em cũng
không ăn.”

Anh lại gật đầu.

“Ba, buổi sáng gặp anh cũng không nói ‘chào buổi sáng
Lệ tiên sinh’?”

Anh vui vẻ nhận lời, “Không thành vấn đề. Sau này em
gặp anh không cần nói gì, cứ cúi chào là được.”

“...” Tả Ý đen mặt.

4.

Hình như vừa rồi ngồi một mình ở đây anh đã hút thuốc,
ngón giữa còn vương lại mùi thuốc lá.

Cô xem kĩ từng ngón từng ngón. Ngón giữa bên tay phải
có một vết chai nhỏ, rõ ràng là do cầm viết mà chai. Nhìn qua tay trái, cuối
lóng ngón trỏ và ngón cái cũng có vết chai. Kì lạ, làm gì mà ở đây cũng bị
chai.

“Nhìn gì thế?” Anh hỏi.

“Chỗ này có vết chai.”

“À.” Anh giơ tay lên nhìn, “Đánh bi-a bị chai.”

Anh vừa nói, Tả Ý liền nhớ lần trước lúc đến căn hộ
anh ở có một cái bàn bi-a để riêng trong căn phòng lớn. Có thể thấy là anh rất
thích.

“Cái đó mà anh cũng thích hả? Chán muốn chết.” Mỗi lần
cô thấy trên ti vi tiếp sóng tiết mục này liền tức khắc đổi kênh, lúc đó lòng
còn nghĩ, thứ này lẽ nào lại có người xem.

“Kiểu người như em tốt nhất cần phải luyện tập.”

“Luyện gì?”

“Luyện phong cách cho em. Ăn bi thật ra rất đơn giản,
quan trọng là lúc em đánh xong để lại cho đối phương thế bi ra sao, khi nhắm
chuẩn mục tiêu phải nín thở mà đánh. Giống như kinh doanh vậy, một là nhìn
chính xác, hai là độ mạnh yếu thích hợp, ba là có khí thế.”

“Cái đó và em có liên quan gì?”

“Em thiếu mất khí thế, giống luật sư chỗ nào đâu, may
cho em gặp phải anh, nếu gặp người khác ai mời người đó phí tiền.” Anh ôm cô
cười khẽ, “Có nhiều người hay mềm nắn rắn buông, quản lí Bành thấy em còn trẻ
lại mới đến nên cố ý làm khó dễ em, em không phải nhân viên Lệ thị sợ cô ta làm
gì, sao không lấy tư cách luật sư ra. Lúc gây gỗ với anh còn ngang ngược lắm
mà, với người ngoài đã ỉu xìu rồi.”

“Vậy sao lúc đó anh không nói giúp em câu nào?” Nói
đến việc này cô lại giận.

“Việc này cũng muốn anh chống lưng hay sao, trước đây
em không coi ra gì mà?”

“Ừm.” Cô ngượng ngùng đáp.

“Khi nào đấy anh dạy em.”

“Không học, không có hứng.”

“Vậy lần sau nếu có trận đấu, đưa em đến xem trước
đã.” Anh vẫn không bỏ mong muốn được đào tạo cô.

“Không xem, chắc chắn sẽ ngủ gục.”

Anh nghe vậy cũng chẳng cáu, chỉ thản nhiên mỉm cười,
rồi rúc đầu vào cổ cô.

“Tả Ý.” Không biết hai người cứ thế ngồi bao lâu, anh
gọi cô.

“Gì?” Cô đáp nhưng không ngước lên, tiếp tục tỉ mẩn
nghiên cứu ngón tay anh.

“Không bằng chúng ta tìm ít chuyện làm đi.”

“Chuyện gì?”

Anh không trả lời, cô cũng lười hỏi tiếp.

“Tả Ý.” Anh chầm chậm gọi.

Người này không có việc gì là thích gọi cô cho vui
sao?

Cô nghi hoặc ngước lên, nào ngờ vừa ngước mặt lên liền
bị anh hôn. Đầu tiên anh hôn lên mặt cô tiếp đến chậm rãi dời đến môi.

Khoang miệng mang mùi thuốc lá cay cay còn sót lại.

Cô không khỏi ngả ra sau, hơi né đi. Nhưng anh lại đưa
một tay ra đỡ ót cô, để mặt cô không thể không hướng về phía anh, sau đó bàn
tay vòng quanh eo cô thật chặt.

Một lúc sau, anh dừng lại rời khỏi môi cô, ngón tay
nhẹ nhàng vẽ qua lại theo bờ môi cô.

“Vì sao đồng ý hợp đồng đó?” Mắt anh hơi mơ màng.

“Là anh ép em.” Mắt cô hé mở, mặt đỏ tai nóng.

“Có phải muốn anh đau lòng, em mới vừa lòng không?”
Anh vén sợi tóc bên tai cô hỏi nhỏ.

“Gì?”

Tiếng anh quá nhỏ, gần như chỉ là thì thào tự nói mà
không phải nói cho cô nghe. Cô không nghe thấy, lại không kịp hỏi lại, nụ hôn
dai dẳng lại rơi xuống, cùng hơi thở phun lên làn da Tả Ý. Hơi thở nóng rực,
chợt đến chợt đi làm cô cảm thấy râm ran.

Tay cô luồn vào tóc anh, đôi
môi ửng đỏ mở ra nhẹ nhàng đáp lại anh. Nhưng anh lại vì động tác đó của cô mà toàn
thân căng cứng, dục vọng nóng bỏng phản ứng rất thành thật.

“Tả Ý.” Anh thì thầm lại gọi hai chữ này, giọng trầm
đục.

“Hm?” Mặt Tả Ý đã đỏ rực.

“Đứng lên đi tắt đèn.” Anh không muốn rời khỏi thịt da
cô, chậm rãi nói.

Quả nhiên cô ngoan ngoãn nghe theo, tắt đèn xong lại
quay về trong ngực anh, cảm nhận bước tiến khao khát của anh. Nhưng cô không
lùi bước, yêu tức là yêu, sao không để bản thân thẳng thắn thừa nhận niềm vui
này chứ. Anh đỡ lấy cô, để cô nằm ngửa trên sofa.

“Anh... có muốn em giúp anh một tay không?” Trong bóng
đêm cô đỏ mặt hỏi, sợ chân anh không tiện.

“Chỉ cần em thả lỏng, phối hợp với anh.” Anh dẫn dắt
cô chạm đến nhiệt tình trào dâng.

Tay Tả Ý như bị điện giật, vội rụt về.

“Có nên nhanh chút không, có muốn đổi chỗ khác hay chờ
lúc khác không?” Cô lâm trận nhưng đột nhiên muốn rút lui có trật tự.

“Đừng hòng.” Anh nói giọng khản đặc, tay tiếp tục cởi
nút áo cô.

“Chúng ta còn một số việc chưa kể rõ ràng.” Cô muốn
dời sự chú ý của anh.

“Chuyện gì?”

“Chuyện quốc vương Schahriar và Scheherazade*.” Sao cô
không kể Alibaba và bốn mươi tên cướp với anh luôn cho rồi?

(*Truyện nghìn lẻ một đêm.)

“Dám chắc em lúc coi truyện không tập trung rồi, bọn
họ là một người nồng nhiệt còn một người kể chuyện.”

“Làm gì có.” Cô sao không thấy kìa.

Anh đột nhiên vùi đầu ngậm chặt, Tả Ý cắn môi chau
mày, hừ nhẹ một tiếng.

Cô khẽ đưa tay, muốn đặt trên ngực anh, vừa đưa lên đã
chạm ngay vòm ngực rắn chắc. Làn da rịn ra một lớp mồ hôi.

Đụng chạm của cô làm anh khó nhịn, mỉm cười, rên rỉ
nói: “Cũng giống như việc chúng ta làm bây giờ.”

Anh tăng thêm lực.

Không chỉ môi mà đến cả ngón tay anh mỗi lần chạm vào
một chỗ đều khiến cho hơi thở cô rối loạn.

“Em hối hận được không?” Cô run run hỏi.

“Muộn rồi.”

Môi hôn tiếp tục tiến xa trên người cô, đi thẳng đến
cấm địa...

cdcd

Không biết bao lâu, Tả Ý tỉnh lại phát hiện cô còn nằm
trên sofa, nhưng đang đắp quần áo. Bên ngoài, cuối cùng trời cũng trút cơn mưa.
Bên cạnh vẫn là người đó, may mà sofa rất rộng rãi, cô ngủ cả đêm không thấy
khó chịu chút nào. Cô cọ quậy đầu muốn tìm chỗ thoải mái hơn trên khuỷu tay của
anh.

Cô ngước lên đụng phải cặp mắt sáng.

“Em tỉnh rồi?” Anh mở miệng hỏi trước, thấy cô tỉnh
mới nhích người, có thể thấy vừa rồi anh không thoải mái lắm.

“Ừ, anh không ngủ hả?”

Anh làm sao ngủ được, thứ nhất là chỗ này quá chật
chội, cô gối lên tay anh, máu huyết bị đè lên nên không lưu thông được. Thứ hai
là cứ đến ngày mưa là chân anh càng đau hơn, định xuống lầu uống thuốc, bây giờ
thuốc còn chưa uống, bị người ta quấy rầy không nói, vừa rồi còn ân ái, sau khi
xong rồi mới cảm thấy đau đớn trầm trọng hơn.

Nhưng anh không dám nhúc nhích, sợ ảnh hưởng đến giấc
ngủ của cô.

“Vừa rồi anh đang suy nghĩ gì?” Tả Ý thấy anh mở lớn
mắt ngẩn người trong bóng tối, thì hỏi.

“Nghĩ về trước đây.”

“Trước đây?” Tả Ý thấy hứng thú. “Chuyện trước đây hả?
Mối tình đầu hả?” Bất kì cô gái nào cũng có hứng thú với tình đầu của người
mình yêu.

“Em về phòng trước đi, rồi anh kể tiếp.” Anh nói.
“Nhân tiện nhặt giùm cây gậy bên kia.”

Tả Ý ngồi dậy, nhìn, nhưng không thấy. Cây gậy bị ném
tuốt đằng kia.

Ý anh nói cô hiểu, anh vẫn không thích người khác nhìn
cảnh anh thiếu một chân vật lộn lên lầu, cho dù đó là cô.

Vướng mắc của một người không tháo gỡ dễ dàng như vậy.

Anh vì cô mà giảm bớt kiêu ngạo là đã bỏ đi tôn nghiêm
đến giới hạn cuối cùng rồi, nếu cô tiếp tục lòng tham không đáy chỉ e là kiếm
củi ba năm thiêu một giờ mất.

Tả Ý lặng lẽ làm theo lời anh.

Cô một mình về phòng, nằm xuống. Thời gian trôi qua
từng giây, một hồi lâu, lâu đến nổi cô đoán mình đã hiểu sai địa điểm rồi. Anh
bảo cô về phòng, thế rốt cuộc là phòng cô? Hay là phòng anh?

Cô nghĩ vậy nhưng không dám đi ra cửa nhìn, sợ lại
chọc giận anh. Cô nằm trên giường trăn trở, chốc lát sau nghe tiếng mở cửa, rồi
tiếng bước chân tập tễnh đi vào.

Anh nằm lên giường, từ phía sau ôm cô.

Tả Ý lăn qua, lao vào ngực anh.

“Sau này đừng ở phòng trên lầu nữa.” Cô nói.

“Không sao.”

Anh xoa xoa đầu cô.

“Mối tình đầu của anh hồi mấy tuổi?”

“Chi vậy?”

“Anh mới nói là về phòng, anh kể em nghe mà.” Tả Ý
nói.

“Anh chỉ nói sẽ kể chuyện trước đây, chứ không nói kể
chuyện này.”

Người này còn chơi chữ. “Vậy kể chuyện trước đây đi.”
Cô biết khó, lui từng bước.

“Anh mệt rồi.” Anh nói rồi, lập tức nhắm mắt.

“Nè──anh nói chuyện không giữ
lời gì hết.”

Anh làm lơ, nhắm mắt ngủ. Tả Ý nhìn anh, cả buổi chẳng
động đậy, hơi thở có vẻ đều đặn, hình như là ngủ thật rồi.

“Được lắm!” Cô nói qua kẽ răng, “Sau này em sẽ không
mắc lừa nữa đâu.”

Anh cũng không phản ứng, hình như là rất mệt. Có lẽ
vừa nãy hoàn toàn không ngủ được, Tả Ý nghĩ.

Dáng vẻ anh ngủ rất đáng yêu, môi mím chặt, đầu hơi
vùi xuống gối, cực kì im lặng. Cô cẩn thận ngắm nghía trên dưới trái phải mặt
mũi anh.

Đột nhiên, anh nhắm mắt mà nói: “Em còn không ngủ,
sáng mai dậy không nổi, xem quản lí Bành trị em thế nào.”

5.

Tả Ý nghe thấy, lập tức nổi giận, “Anh giả bộ ngủ!”

“Tả Ý...” Anh mỉm cười mở mắt, giơ tay vuốt ve gương
mặt cô, “Vậy quá khứ của em thì sao?” Anh hỏi.

“Em?” Mắt cô khẽ chớp, “Em... không nhớ rõ.” Anh cuối
cùng cũng hỏi đến rồi sao?

Anh không nói chờ cô nói tiếp.

“Em gặp tai nạn xe, không nhớ lắm việc trước kia.” Lúc
cô cố gắng nói câu này, thì mắt ửng đỏ, khoé miệng như hơi run, dường như là
lấy hết can đảm mới nói ra được.

Chốc sau, cô bình thường lại, định đẩy nhẹ anh ra rồi
quay mặt đi.

“Việc trước đây?” Anh cố ý hỏi.

“Thật ra không phải toàn bộ, chỉ một chút. Nhưng những
việc lúc em học đại học lại không nhớ rõ.” Cô im lặng một lúc mới yếu ớt nói.

“Nhớ lại được chưa?”

“Em──mệt rồi.” Cô bỗng nhíu
mày đổi thành giọng điệu thoải mái, nhắm mắt lại, hơi chọc ghẹo trả lại nguyên
câu nói khi nãy cho anh.

Anh bất giác cau mày.

“Nhớ lại rồi. Lúc không nhớ được thì rất tò mò, cứ
luôn tự hỏi, còn chạy theo hỏi người khác mấy năm trước khi mất trí nhớ em là
người thế nào? Có chuyện tình yêu long trời lở đất nào không?” Cô nhớ lại,
không khỏi quét đi biểu hiện bất an vừa rồi, hơi mỉm cười. Cô cười lúc đó bản
thân mình sao lại giống y một đứa con gái ngốc nghếch.

Đúng vậy, lúc Chiêm Đông Quyến với cô ở Đức điều trị,
cô liền nghĩ, trong đoạn kí ức bị mất đi ấy, cô có từng khổ vì ai đau lòng vì
ai chưa? Hay cười vì ai, làm cho ai đau lòng chưa? Tất cả cô đều không nhớ
được.

Có người nào đó đang ở chỗ hẹn khốn khổ chờ đợi cô,
còn cuộc hẹn đó lại bị cô cứ thế quên mất không?

Kết quả, Chiêm Đông Quyến nói: “Không có. Trên đời này
ngoài Chiêm Đông Quyến anh ra, làm sao có được người thâm tình thứ hai nào ở
cạnh em chứ.”

“Xuống địa ngục đi.” Lúc đó cô đã đá anh một đá.

Anh đưa cô đến trường, mọi người nhìn mãi cũng thành
quen từ người bên cạnh cô, người quen biết cô, đương nhiên cũng có người không
quen cô. Bạn học có người thích cô, có người không ưa cô, trong đó không một
ai, không một người nào là bạn bè đặc biệt thân thiết với cô.

Với điều này, cô không thắc mắc nghi ngờ. Cô vẫn luôn
là người như vậy, người quen rất nhiều, bạn xấu không ít, nhưng không ai thật
sự là người bạn cho cô tâm tình.

Đương nhiên, người yêu không phải không có. Chiêm Đông
Quyến cũng đưa cô đi tìm người yêu ngày trước. Nhóm con lai tuấn tú mắt xanh
tóc đen, làm cô giật mình, “Không thể nào, em chỉ có hứng thú với người Trung
Quốc thôi.”

“Đúng đó, mới đầu anh cũng không tin, không nghĩ khẩu
vị em lại nặng vậy.” Chiêm Đông Quyến hài hước, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ sâu
sắc của cô.

Người đó thấy Tả Ý, mừng rỡ lập tức chạy theo gọi cô:
“Lisa!” Tả Ý biết đây là tên tiếng Đức của cô. Chàng trai đó còn nói thêm: “Tha
thứ cho anh được không? Anh sẽ không bao giờ do dự nữa.” Giọng nói cầu xin.

Tả Ý liền hiểu hết ngay lập tức, mỉm cười nắm tay Đông
Đông nói: “Xin lỗi, đây là bạn trai mới của tôi.”

Chiêm Đông Quyến vô cùng phối hợp cầm tay cô.

Nghĩ đến khúc này, cô mỉm cười cảm khái với Lệ Trạch
Lương: “Nhưng mà sau khi hiểu ra mới phát hiện hoá ra em đúng là một người bình
thường, thật là hụt hẫng.” Hơn nữa sau khi cơ thể bình phục quay lại trường cô
học bù rất lâu, kéo dài suốt một năm mới đủ điểm tốt nghiệp.

Lệ Trạch Lương vẫn không nói gì.

“Chỉ là, họ nói tính tình em hơi thay đổi một chút,
không hướng ngoại bằng trước đây.” Cô nói thêm.

Thật ra, đúng nguyên văn của Đông Đông là: “Thuỳ mị
hơn trước đây một chút.” Hiện giờ cô không thích va chạm với người khác, có thể
nhịn thì nhịn, chẳng hề hấn gì.

“Con người khi trưởng thành, góc cạnh tất nhiên phải
bị mài mòn.” Anh chỉ ơ thờ kết luận, lại không nghe ra được ngữ điệu.

cdcd

Ngày hôm sau, rèm cửa sổ chẳng biết được khép lại từ
lúc nào, nên ánh sáng bên ngoài không lọt vào được.

Khi Tả Ý tỉnh lại anh không ở bên cạnh, nhưng trên chăn,
trên gối tất cả còn lưu lại mùi hương của anh. Anh dường như không dùng nước
hoa, ngay cả sau khi hút thuốc uống rượu cũng tắm rửa sạch sẽ, nên cơ thể không
bị nặng mùi.

Thế nhưng, cô vẫn rất nhạy cảm với mùi hương của anh.

Cô ngồi dậy gãi đầu, sau đó đi xuống lầu, nhưng không
thấy người, vừa lúc đó cửa phòng sách bên cạnh mở ra, bên trong có tiếng động
nên cô cho là anh ở trong đó, liền nhẹ nhàng đi vào.

Nhưng không có ai, chỉ có con mèo chết bầm đang gặm
cắn quả bóng cao su nhỏ, bên trong quả bóng hình như có mấy cái lục lạc, bị nó
lật tới lật lui mà phát ra tiếng kêu. Nó hình như không hiểu quả bóng sao lại
phát ra âm thanh, vì thế cứ dùng móng vuốt cào cào.

Tả Ý bất giác nhìn chung quanh phòng sách, trần nhà
thiết kế rất đơn giản, nhưng có cái bàn lớn cô rất thích, vô cùng lớn, hơn nữa
cái bàn còn hơi hướm hoài cổ.

Đáng nói là phong cách phòng sách và phòng anh bên
ngoài không giống nhau, nhưng toàn bộ vật dụng đều mang tính hoài cổ.

Trên kệ bên trái để công cụ khắc dấu thật ngay ngắn,
thêm vài vật liệu bằng đá.

Cô chưa hề biết anh cũng có sở thích tao nhã nhàn tản
đến vậy. Cô cẩn thận quan sát, vật liệu chưa được khắc. Chắc thành phẩm được để
gọn ở nơi nào đó.

Đồ chặn giấy trên bàn đè lên một xấp giấy viết chữ
khải nhỏ bằng bút lông nhọn*. Cô dời chặn giấy đi, cầm hai thước giấy Tuyên chỉ
lên, nhìn một chút. Cô mới thấy chữ anh kí tên trên văn bản bằng bút máy, không
ngờ anh viết bút lông chữ cũng đẹp thế này.

(*Liên
quan đến bút và giấy thì xem ở đâyhttp://vietsciences.free.fr/sinhngu/hannom/maobut.htm)

Một tờ tiếp một tờ, chữ có phần viết ngoáy, có phần
phóng khoáng, còn có phần có lẽ được viết lúc tâm bình khí hoà nên nhìn sơ thấy
ngay ngắn. Đáng tiếc, cô bẩm sinh hơi sính ngoại, không quá thích thú những thứ
truyền thống như này.

Cô định để lại như cũ, đúng lúc có một tờ giấy từ
trong cuối xấp giấy Tuyên chỉ rơi ra, đại khái là do bị ép trong một thời gian
lâu quá nên dính vào nhau.

Cô nhặt lên, phía sau lờ mờ viết bốn câu:

Thập lí Bình Hồ sương mãn thiên, thốn thốn
thanh ti sầu hoa niên.

Đối nguyệt hình đan vọng tương hộ, chích
tiện uyên ương bất tiện tiên.

Tờ giấy hình như trước đó đã được gấp lại, nhưng sau
đó lại bị lực bên ngoài ép phẳng. Chữ viết cũng cùng một nét với tờ giấy Tuyên,
là chữ viết của Lệ Trạch Lương. Hơn nữa tờ giấy Tuyên hình như đã lâu năm, mép
giấy đã ố vàng. Nhưng bên cạnh, là nét chữ xiên xẹo viết bằng bút bi xanh của
ai khác ghi thêm.

“A Diễn ơi, A Diễn.”

Năm chữ ngắn ngủi, với hai hàng thơ xinh đẹp bên cạnh,
có vẻ hơi nghịch ngợm.

Bài thơ này cô biết loáng thoáng, nhưng cô nhớ tựa bài
thơ cũng như nhớ tên người “Vương gì gì Hoa, Quách Văn gì đó” chỉ nhớ một chút
xíu thôi, mà không nhớ rõ hết được.

A Diễn... Tả Ý thầm đọc lại hai chữ này.

“Em xem gì đó?” Tiếng Lệ Trạch Lương từ phía sau ngoài
cửa truyền tới.

Tả Ý xoay phắt lại, giấu tờ giấy ra sau lưng.

“Anh xài được bút lông?” Cô chớp chớp mắt.

“Là người Trung Quốc thì đều biết xài.”

“Cổ điển.” Tả Ý nhìn quanh buông một câu. “Nghe mọi
người nói tên anh có nguồn gốc, là lương gì tắc còn thị nữa...” Điều này đương
nhiên cũng nghe đồn, nhưng cô ngắc ngứ cả buổi cũng không nói suôn sẻ hết câu.

Anh liếc cô một cái, “Lương cầm trạch mộc nhi thê,
hiền thần trạch chủ nhi thị.”** Sau khi xoay người bỏ đi, còn nói: “Điểm tâm để
trên bàn, em còn không ăn Quý Anh Tùng sắp đến rồi đó.”

(**
Chim khôn chọn cây mà đậu, người hiền chọn chủ mà thờ.)

Cô rời phòng sách, lén gấp tờ giấy đó nhỏ lại cỡ miếng
đậu phụ khô, giấu trong tay áo.

Trong phòng khách, anh lại đang theo thói quen đọc báo
sáng, quần áo đã mặc chỉnh tề, còn ăn sáng nữa là xong, xem ra tâm tình người
này không tệ.

Lệ Trạch Lương vừa vào công ty, liền thấy Tiết Kỳ Quy
ở văn phòng chờ anh.

“Thế nào?” Anh hỏi.

“Đông Chính fax sang.” Tiết Kỳ Quy nói.

Lệ Trạch Lương lãnh đạm nhìn một cái, nói: “Muốn chúng
ta cho vay trước à?”

“Vâng, muốn chúng ta cho vay trước giai đoạn sau bên
họ sẽ theo kịp.” Tiết Kỳ Quy bối rối nói.

Mười ngón tay Lệ Trạch Lương đan nhau, chống dưới cằm,
nhíu mày suy nghĩ, “Các anh làm kế hoạch với dự toán đầu tư trước, vay vốn hay
không để cân nhắc sau. Tạm thời chưa trả lời họ vội.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui