Lương Nhân

“Hình như cậu chịu ảnh hưởng khá lớn từ ông bà mình.” Lục Trác Niên dò hỏi.

“Bố mẹ tôi qua đời từ hồi tôi còn nhỏ, sống với ai thì tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng từ người đấy thôi.” Khi nói đến thân thế của mình, Kỳ Duật vẫn giữ vẻ lãnh đạm và khiêm nhường, cứ như thể anh đang nói đến chuyện của người khác vậy. Anh vừa nói vừa thắp thêm nén hương, khói hương từ từ vấn vít bay lên cao.

Lục Trác Niên nửa đùa nửa thật, nói: “Hình như lúc cậu sống ở Kỳ gia đúng là không được ổn cho lắm.”

Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi mới trả lời: “Thực ra cũng không phải là không ổn, ít ra thì không cần lo cái ăn cái mặc.” Anh đưa nén hương qua cho Lục Trác Niên, nhìn hắn mà cười khẽ: “Với cả tôi cũng có người giúp đỡ nữa.”

Kỳ Duật vẫn rất bình tĩnh, lúc kể chuyện cũng nói với giọng tự nhiên, không có gì là miễn cưỡng cả. Nếu Vệ Lăng Phong không kể cho Lục Trác Niên nghe chuyện hồi đó ở bệnh viện và hắn cũng không tận mắt chứng kiến sự lạnh nhạt của nhà họ Kỳ đối với Kỳ Duật thì có lẽ hắn đã tin lời Kỳ Duật rồi. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn mới cảm thấy người ở trước mắt dường như chẳng còn khiến hắn khó chịu nữa. Người ấy quả thực rất đáng thương, thế nhưng trước nay chưa từng tỏ vẻ yếu đuối mà chỉ tự dựng lên bức tường quanh mình để bảo vệ bản thân, điều ấy cũng dễ hiểu thôi.


Nhưng còn một điều nữa, rốt cuộc là tại sao? Lục Trác Niên chợt có cảm giác tò mò đến khó chịu.

Hắn biết Kỳ lão gia có hai người con trai, một người con gái, nhưng không may cả hai người con trai đều mất sớm, mỗi người họ để lại một đứa con, chính là Kỳ Trấn và Kỳ Duật. Đáng lẽ cả hai đứa cháu đều phải được cưng chiều bao bọc mới đúng, sao lại có thể tâng một người lên tận trời, người còn lại thì sống chết mặc bay như vậy? Ban đầu hắn tưởng là do Kỳ Trấn tham vọng quyền lực, nhưng xem ra căn nguyên là từ Kỳ lão gia. Ông lão đứng đầu cả dòng họ, nếu ông không thích ai, thậm chí ghét kẻ đó thì người ấy đúng là không thể sống yên ổn ở nhà họ Kỳ rồi.

Hắn do dự nhìn sang Kỳ Duật đang thắp hương, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Tại sao ông cụ chỉ có hai người cháu… vậy mà lại ép cậu đến mức phải tự gả mình đi như thế?”

Tay Kỳ Duật khẽ run lên, đầu hương nhấp nháy đốm lửa rồi từ từ biến thành màu đen.

“Bố mẹ anh có lẽ đều hiểu rõ, sao anh… anh chưa từng hỏi họ à?”

Nói được ra khúc mắc trong lòng rồi, Lục Trác Niên càng vững vàng hơn, đáp: “Tôi không hỏi thẳng cậu được sao?” Nói xong hắn liền im lặng, chờ câu trả lời từ Kỳ Duật.

Qua một lúc lâu, Kỳ Duật mới cất tiếng: “Chắc là do… ông nghĩ mẹ tôi hại chết hai người con của mình.” Kỳ Duật thấp giọng. “Lúc ấy vì mẹ tôi nên hai người họ mới lái xe ra ngoài, vậy là cùng gặp tai nạn, không còn ai sống sót.”

Lục Trác Niên không ngờ chuyện lại là như vậy. “Chuyện này… sao lại trách cậu được?” Hắn thấy chuyện này thực sự quá vô lý.

“Biết làm sao được, tai họa ập tới như vậy nên ai cũng đau xót oán giận rồi tìm lý do gây ra chuyện đó. Nhà nội tôi vốn không đồng ý cho bố mẹ tôi lấy nhau, đó cũng là lần đầu tiên bố tôi cãi lại cả nhà, chẳng ai ngờ tới lại thành ra thế này. Với tính khí của ông nội, ông không vứt tôi ra ngoài đường đã là may lắm rồi đấy.” Kỳ Duật lại thắp thêm hương, nhắm mắt lại, giọng nói cũng khẽ khàng hơn: “Họ nói trông tôi rất giống mẹ tôi.”


Lục Trác Niên mở miệng mấy lần nhưng chẳng biết an ủi thế nào, đành khẽ khàng nói: “Vậy mẹ cậu hẳn là đẹp lắm.”

Kỳ Duật thắp hương xong, quay sang mỉm cười với hắn: “Cảm ơn anh.”

“Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.” Lục Trác Niên đột nhiên nói. “Kỳ gia chả có gì hay cả, cậu ở nhà chúng tôi sẽ được yêu thương hơn nhiều. Tôi thấy ông nội cậu cũng chẳng có gì trong sạch, đến khi ông từ chức, Kỳ Trấn cũng chưa chắc đã làm được chuyện gì tốt đẹp. Cậu chỉ là một thầy giáo nhỏ bé, anh ta giả sử có làm khó cậu thì chẳng phải cậu bị chính người trong nhà ngược đãi hay sao? Đợi tôi đứng vững trong công ty và có quyền trong tay, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu hoàn toàn thoát khỏi Kỳ gia. Cậu cứ chịu khó ở cạnh tôi mấy năm thôi là được.” Hắn nói như thể tất cả khó khăn đều có thể giải quyết, tương lai trước mắt ngập tràn niềm tin và hy vọng vậy.

Kỳ Duật chợt hỏi: “Anh nghe ai nói gì rồi à?” Giọng điệu của Lục Trác Niên chứng tỏ hắn đã biết cách đối xử tệ bạc của Kỳ Trấn với anh, nhưng hắn đáng lẽ không thể biết được điều đó. Hắn không thể nào biết được những chuyện trước đây Kỳ Trấn đã làm với Kỳ Duật.

Lục Trác Niên nghe vậy thì khựng lại, sau đó mới quay ra nhìn Kỳ Duật rồi thật thà đáp: “Cậu còn nhớ… Vệ Lăng Phong không? Là cái thằng mà mình gặp lúc đi mua đồ ấy. Cậu ta kể hồi bà nội cậu phải vào bệnh viện, cậu ta có thấy Kỳ Trấn bắt nạt cậu.”

“Cho nên anh mới đi tới đây với tôi?” Kỳ Duật hỏi.


Lục Trác Niên cười khan: “Thì đằng nào chả phải đến một chuyến.”

Kỳ Duật nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì hồi lâu. Anh đang nghĩ, tại sao đã qua nhiều năm như vậy mà người này vẫn như thuở còn là thiếu niên, dường như chẳng hề đổi thay chút nào. Anh hơi thất thần, cho dù biết rằng hy vọng Lục Trác Niên thực hiện lời hứa là rất mong manh, nhưng anh vẫn đáp lại: “Được.”

“Hả?” Lục Trác Niên buột miệng hỏi, sau đó mới nhận ra, vui vẻ nói: “Ừ! Tôi nói là sẽ làm mà.”

Lục Trác Niên đón lấy nén hương trong tay Kỳ Duật, cảm giác như vừa tìm lại được mục tiêu sống, cúi đầu vái ban thờ trước mặt rồi cắm nén hương vào trong lư hương, tiện tay khẽ vỗ vào nó rồi nói: “Từ giờ đến lượt cháu che chở cho Kỳ Duật bà nhé.” Sau đó quay sang nhìn Kỳ Duật. “Thế nào?” Ánh mắt hắn sáng bừng lên.

“Được.” Kỳ Duật vẫn chỉ đáp lại bằng lời ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận