Lương Nhân

Lời vừa nói ra, Lục Trác Niên đã thấy hối hận ngay tắp lự. Thấy Kỳ Duật chẳng có biểu cảm gì, hắn vội nói: “Đùa đấy, nếu cậu không thích thì thôi, hai chúng ta ở cùng nhau đúng là không tiện lắm.” Sau đó đánh trống lảng: “À mà có bàn chải mới không?”

Kỳ Duật cúi đầu nhìn bàn chải của mình: “Không, có mỗi cái này thôi.”

Vì muốn bầu không khí bớt lúng túng nên Lục Trác Niên luống cuống lấy luôn chiếc bàn chải ướt nhẹp kia, giả bộ thờ ơ nói: “Thế để tôi dùng cái này.”

Kỳ Duật: “…” Anh nhất thời không phản ứng kịp.

Lục Trác Niên quẹt kem đánh răng lên rồi bổ sung: “Cậu thay cái mới là được.”

Kỳ Duật thấy hắn lấy bàn chải mà mình đã dùng rồi cho vào miệng thì nhíu mày. Anh rất hiếm khi nhíu mày trước mặt người khác.

Cũng may là Lục Trác Niên không dám nhìn anh, một lúc sau Kỳ Duật cũng lặng lẽ đứng rửa mặt ở bên cạnh. Hai người đàn ông đứng sát nhau nên rất chật, Kỳ Duật chưa từng rửa mặt qua loa đến vậy, làm xong tự giác đặt khăn mặt qua một bên rồi nói: “Khăn rửa mặt cũng chỉ có cái này thôi.” Nói xong thì đi ra ngoài, có lẽ vì không muốn nhìn thấy cảnh Lục Trác Niên đã dùng bàn chải của mình lại còn dùng cả khăn mặt nữa.

Lục Trác Niên thì chẳng nghĩ nhiều đến vậy. Rửa mặt xong, hắn sờ sờ cái cằm lún phún râu của mình, đành phải gọi Kỳ Duật quay lại để hỏi dao cạo râu ở đâu. Nếu tính cả thời gian ngồi trên máy bay thì gần hai ngày rồi hắn chưa cạo râu, mà Lục Trác Niên là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, chưa chải chuốt gọn gàng thì sẽ không đi ra ngoài, sao có thể để mặc cho râu ria mọc xồm xoàm được.

Thế là Kỳ Duật lại phải đi vào tìm dao cạo râu cho hắn, sau khi lấy hết đồ ra thì định quay người bỏ đi, thế nhưng lại bị Lục Trác Niên giữ lại: “Không có máy tự động à?”

“Xin lỗi, tôi quen dùng tay rồi.”

Lục Trác Niên đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên trong ngày Kỳ Duật nói xin lỗi, mà cũng chưa nói cảm ơn lần nào, thật sự có hơi bất thường. Hắn nhìn Kỳ Duật, soi kỹ từng phản ứng nhỏ của anh, ngây thơ nói: “Nhưng tôi không biết dùng.”


Kỳ Duật yên lặng một lúc, với tay lấy khăn bông rồi thấm ướt bằng nước nóng, vắt kiệt rồi lau cằm Lục Trác Niên. Anh cao cũng gần bằng Lục Trác Niên, chỉ thấp hơn một tẹo, nếu đứng gần thì tầm mắt nhìn thẳng của anh vừa hay thẳng với sống mũi cao của Lục Trác Niên.

Lục Trác Niên phát hiện Kỳ Duật từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn vào mắt mình lần nào, thầm nghĩ chẳng nhẽ cậu ấy bực mình rồi, vừa nãy mình làm cậu ấy ghét rồi hả?

Kỳ Duật không buồn lên tiếng, bỏ khăn bông xuống rồi bôi kem cạo râu lên cho Lục Trác Niên, sau đó cẩn thận lấy dao cạo râu để cạo, bộ dáng cực kỳ chăm chú. Anh hơi nghiêng đầu, Lục Trác Niên không nhìn được mặt anh nên quay đầu qua, lập tức bị nhắc nhở: “Đừng có cử động.” Thế là hắn không dám động đậy nữa, mà cũng vì không yên tâm với thứ đồ này, sợ làm xước mặt mình.

Kỳ Duật chưa từng cạo râu cho người khác, động tác hơi gượng gạo, làm xong thì rửa tay rồi nói: “Được rồi đấy. Anh muốn ăn gì?”

Lục Trác Niên đứng sau anh dùng bồn rửa tay, nói: “Tùy, cậu nấu gì tôi ăn nấy.”

Vậy là Kỳ Duật đi ra ngoài, Lục Trác Niên rửa mặt xong đứng soi gương, sờ cái cằm nhẵn nhụi và sạch sẽ của mình, nhất thời cảm thấy rất mãn nguyện, bôi thêm nước dưỡng sau cạo râu, ngâm nga điệu nhạc, trong lòng vô cùng sảng khoái. Được người nhà họ Kỳ tự tay cạo râu cho đúng là vinh dự lớn. Nhưng lại thấy có vẻ không đúng, bạn đời cạo râu cho nhau thì có gì lạ, hắn đúng là dễ thỏa mãn. Sau đó đi xuống tầng xem cậu ấy nấu ăn thế nào, quyết định nếu nấu không ngon thì sẽ không khen ngợi.

Trước đây Lục Trác Niên không nghĩ mình sẽ được ăn cơm Kỳ Duật nấu. Thánh nhân nói quân tử thì phải tránh xa bếp núc, người như Kỳ Duật thì nên ở trong phòng sách, pha ấm trà, cầm quyển sách, vẽ tranh viết chữ, làm văn ngâm thơ, sống một cuộc đời không vương chút bụi trần mới phải. Hắn thật sự không hình dung nổi cảnh tượng lúc cậu ấy nấu cơm khắp người dính dầu mỡ, chả nhẽ lúc băm thịt chặt cá cậu ấy còn nói xin lỗi với mấy con vật đó?

Chắc chắn là không rồi.

Kỳ Duật đang đứng trong bếp, Lục Trác Niên hoàn toàn có thể nhìn thấy bóng lưng của anh qua quầy bar. Khác biệt so với tối qua là lúc này ở phần eo có thêm sợi dây tạp dề, làm thoáng lộ ra đường cong. Lục Trác Niên nhìn một hồi, định nói gì đó nhưng lại không thành lời, bèn đi đến bên Kỳ Duật rồi bảo tạp dề bị lỏng rồi này, sau đó cởi dây tạp dề ra buộc lại cho Kỳ Duật, ghìm chặt eo của anh lại, buộc vừa vặn xong mới nói: “Trước giờ không biết eo cậu lại nhỏ thế này…”

Kỳ Duật quay lại mỉm cười với Lục Trác Niên, cực kỳ lễ độ mà ngắt mấy lời hạ lưu của hắn: “Cảm ơn anh.”


Lục Trác Niên lập tức lùi lại phía sau, thu lại đôi tay ngứa ngáy của mình, trong lòng tự chửi rủa bản thân.

Phải đến lúc bữa sáng được bày lên bàn, khuôn mặt cứng nhắc của Lục Trác Niên mới giãn ra được một tẹo. Trong nhà không có thực phẩm tươi nên Kỳ Duật lấy tôm nõn đông lạnh ra để nấu mỳ (1). Anh dùng gừng và tỏi để kích vị tôm nõn, lại rưới thêm rượu gạo để giảm mùi tanh. Kỳ Duật chỉ rắc thêm chút muối lên trên, trước giờ anh không dùng mỳ chính vì nghĩ không có lợi cho sức khỏe. Mỳ sau khi được luộc xong thì trụng qua nước lạnh, sau đó cho vào bát trứng, đặt thêm các nguyên liệu ăn kèm, rắc lên chút hành hoa thái nhỏ, trông cực kỳ bắt mắt.

Lục Trác Niên là người đã ăn chơi hưởng thụ suốt bao nhiêu năm nên sơn hào hải vị món gì cũng nếm qua rồi, nhưng bát mì kèm tôm nõn đơn giản này lại khiến hắn đột nhiên lặng người trong chốc lát, hoặc có thể là do đôi tay đang giúp hắn bày biện bát đũa kia thật nhỏ bé trắng trẻo, chỉ nhìn cũng biết đôi tay mềm mại ấy chưa phải làm lụng vất vả bao giờ, làm những việc nhẹ như thế này cũng tự toát lên vẻ thanh tao. Còn chủ nhân của đôi tay ấy lại đang đứng ở kia, từ tốn bày bát đũa cùng cốc ly khăn giấy ra, đến cả cái gác đũa cũng xếp gọn gàng, sau đó mới mỉm cười mãn nguyện, ung dung ngồi xuống, khách khí nói với Lục Trác Niên: “Xin lỗi anh, trong nhà không có nhiều đồ nên đành làm món đơn giản này, không biết có hợp khẩu vị của anh không.”

Người thì đẹp thật nhưng mà giống tượng quá, chẳng bằng những người “có một vẻ thiên nhiên, trông rất tình tứ” (2) khiến người ta phải động lòng.

Lục Trác Niên trong lòng thấy tiếc hùi hụi, cơ mà sự bất mãn với Kỳ Duật cũng bớt đi nhiều. Hắn cầm đũa lên đáp lại: “Sao thế được, cậu đang ốm như vậy lại phải làm cơm sáng cho tôi, là tôi nên xin lỗi mới phải.”

Ai mà chẳng nói được mấy lời khách sáo giả tạo.

Kỳ Duật lịch sự nhìn Lục Trác Niên, chờ hắn nếm thử trước. Lục Trác Niên cũng ăn thử một miếng mỳ, vô cùng ngạc nhiên: “Ngon quá, cậu học nấu ăn ở đâu vậy?” Hắn không tin cậu ấm nhà họ Kỳ ngoài thư họa quy củ các kiểu ra còn phải học nấu ăn.

Kỳ Duật hỏi hắn: “Anh thích không?”

Lục Trác Niên đã đói meo bụng từ lâu rồi, không ăn thì thôi chứ ăn vào càng thấy bụng trống rỗng, thế là vừa ăn vừa gật đầu với Kỳ Duật bằng vẻ cực kỳ chân thành.


Kỳ Duật trước tiên cầm cốc nước lên uống cho nhuận họng, sau đó mới từ tốn nói: “Vậy thì tốt quá. Kỳ gia rất coi trọng khuôn phép, dù là nam hay nữ thì khi lấy chồng đều phải được dạy dỗ cẩn thận, sao cho vừa đảm việc nhà lại giỏi công việc bên ngoài, khiến nhà chồng mãn nguyện, không làm mất mặt Kỳ gia.”

Lục Trác Niên không ngờ lại như vậy, động tác gắp mỳ cũng hơi khựng lại, đột nhiên không biết cảm giác này là gì. Kỳ Duật nhìn hắn khẽ cười, như thể cười vì xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Không uổng công tôi nghiên cứu khẩu vị của anh, mất hơn nửa năm mới nấu được thế này.”

“Khụ khụ!” Lục Trác Niên nghẹn mỳ, vội vàng uống nước để trôi xuống, trong lúc luống cuống còn không quên oán thầm, chắc chắn là vừa nãy cậu ấy bực rồi, chắc chắn luôn.

Kỳ Duật ngồi đối diện cũng đưa cho hắn khăn giấy, hơi lộ ra vẻ ân cần lịch sự chứ không có vẻ mặt gì lạ thường cả. Lục Trác Niên lại cảm thấy cái bộ dáng này quá là giả tạo, giống như thể mang trên mình một cái vỏ bọc khiến người khác không thể thấy được cảm xúc thật ẩn giấu bên trong là gì, cảm giác khó chịu vô cùng.

Nói thẳng ra thì Lục Trác Niên là kẻ từ nhỏ đã được nuông chiều, bố mẹ hắn chỉ nghiêm khắc dạy dỗ anh trai hắn, chứ với hắn thì chẳng quản lý gì mấy. Nếu anh trai không thi thoảng nhắc nhở thì hắn hoàn toàn chẳng có gì ràng buộc cả. Giờ anh hắn mất rồi, bố mẹ hắn có muốn quay lại dạy bảo hắn cũng đã muộn, bởi tính cách hắn đã định hình sẵn từ lâu. Từ trước tới giờ làm gì có ai dám nổi giận với hắn, dám ghét bỏ hắn, lại còn tỏ vẻ nho nhã lễ phép như vậy, khiến hắn cảm thấy người này thật kỳ quặc, cứ đeo cái mặt nạ như vậy không thấy mệt sao?

Nếu là người khác thì khi thấy đối phương hơi bực mình sẽ biết đường mà giữ ý, nhưng Lục Trác Niên thì không.

Hắn vừa ăn mỳ như thể không có chuyện gì xảy ra, vừa làm bộ như đang chuyện phiếm mà hỏi Kỳ Duật: “Nói thế thì cậu cũng tìm hiểu khẩu vị của anh tôi rồi?”

Kỳ Duật là người không nói chuyện khi đang ăn. Anh nhai rất chậm rãi, không phát ra bất cứ tiếng động nào, như thể không hề nghe thấy câu hỏi của Lục Trác Niên, cứ thế mà ngồi ăn. Mãi một lúc sau, chờ đến lúc Lục Trác Niên thắc mắc tự hỏi có tí mỳ như vậy mà cần nhai lâu thế sao, thì Kỳ Duật mới nuốt xuống, cười nói: “Không hề.”

“Sao lại thế?”

Câu hỏi này lại rơi vào hư không, vì Kỳ Duật đã gắp mỳ cho vào miệng, vẫn rất từ tốn mà nhai, cứ thế phớt lờ chẳng hề đáp lại Lục Trác Niên.

Lục Trác Niên: “…”

Chờ mãi Kỳ Duật mới ăn xong miếng mỳ, sau đó buông đũa xuống, uống một ít nước rồi ngậm lại khẽ súc miệng, xong xuôi thì cầm giấy lên lau sạch miệng, hơi lộ vẻ xin lỗi mà nói với Lục Trác Niên: “Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ nhé.”


Lục Trác Niên nhìn bát mỳ chưa ăn được mấy đũa của Kỳ Duật, mà bát của anh thì vốn không được xúc đầy, thế mà vẫn còn thừa hơn nửa, ăn mà chẳng khác gì không ăn, vậy là hắn lập tức chuyển chủ đề: “Cậu ăn ít thế thôi à?”

Kỳ Duật tỏ vẻ hơi áy náy, cứ như thể đã làm sai chuyện gì, miễn cưỡng nói: “Tôi nuốt không trôi.”

Lúc này Lục Trác Niên mới nhớ ra người đối diện còn đang bị ốm, bèn nói: “Vậy để tôi ăn nốt giúp cậu nhé, tí nữa đói thì cậu ăn cái khác.” Hắn thấy Kỳ Duật lộ vẻ miễn cưỡng vì không quen để thừa cơm, tất nhiên còn có lý do khác, bởi hắn nhớ ra vừa rồi mình dùng bàn chải của Kỳ Duật khiến người ta phải cố nén không tỏ ra ghê tởm. Làm thế đúng là chả hay ho gì, dùng lại bàn chải đánh răng của người khác thì bị ghét là phải.

Quả nhiên Kỳ Duật vội ngăn bàn tay đang đưa qua của hắn, nói: “Không cần đâu.”

Lục Trác Niên nhìn hắn với vẻ mặt chân thành, nói: “Đằng nào cậu cũng không nuốt nổi còn gì.” Thầm nghĩ người này chắc chắn là ghét hắn rồi, thế cũng hay, hắn lại rất thích ganh đua với người khác.

Kỳ Duật hơi hé miệng, vài giây sau mới tìm ra được lý do: “Tôi đang bệnh thế này, nhỡ anh bị lây thì không hay.”

“Tôi chả sợ, cậu lo làm gì.”

Đúng là tú tài gặp binh (3), Kỳ Duật lịch sự nhã nhặn như vậy làm sao cãi nổi Lục Trác Niên, chỉ biết tròn mắt nhìn hắn lấy bát mỳ của mình, đổ hết mỳ thừa vào bát của hắn, không thể thốt lên lời nào.

Có lẽ sống đến giờ này rồi Kỳ Duật chưa từng để ai ăn đồ thừa của mình cả, thế là đành yên lặng ngồi đó nhìn Lục Trác Niên ăn hết mỳ của hai người. Hai người ngồi đối diện ở bàn, một người ăn một người nhìn, nếu bỏ qua cảm giác giận dỗi và vẻ mặt lúng túng khó xử, thì trông đây cũng là một khung cảnh rất đẹp lúc sáng sớm.

(1) Bản gốc là món mỳ 浇头面 (kiêu đầu diện), một món ăn truyền thống rất phổ biến ở miền Nam Trung Quốc. Món này chỉ đơn giản là mỳ sợi thêm các nguyên liệu khác đặt lên trên, chủ yếu là trứng thái sợi, măng sợi, hoa hiên, thịt lợn thái sợi.

(2) Trích trong “Hồng Lâu mộng”, đoạn tả Giả Bảo Ngọc.

(3) “Tú tài gặp binh”: Chỉ người nho nhã thích dùng chữ nghĩa nói chuyện với người thích dùng tay chân, hai bên không hiểu nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận