Lương Nhân

Kỳ Duật ốm trận này phải gọi đến bác sĩ gia đình nên chẳng giấu được ai. Quan hệ giữa Lục Triển Đình và con trai vì chuyện thừa kế với kết hôn mà tệ đi rất nhiều, mà ông lại là người cứng rắn, chẳng cần biết nặng nhẹ gì, liền bảo vợ hỏi thăm chuyện này xem thế nào.

Lúc bà Lục gọi điện đến thì Lục Trác Niên đang rửa bát.

Ăn xong thì phải rửa bát, đây là chuyện chẳng trốn được. Kỳ Duật đang ốm nhưng sáng sớm vẫn dậy nấu cơm, làm sao có thể bắt người ta rửa cả bát được, Lục Trác Niên dù có lười đến mấy cũng không thể làm chuyện này, mà trong nhà lại chẳng có người giúp việc, cho nên Lục Trác Niên đành xắn tay áo lên mà rửa bát thôi.

Kỳ Duật cắm một bình nước rồi đứng bên cạnh, trông thì như đang chờ nước sôi, nhưng thực ra là đang lo lắng không thôi, cứ nhìn mãi về phía bồn rửa bát.

Lục Trác Niên có vóc dáng cao to nên khi đứng trước bồn rửa bát trông khá chật chội. Lần cuối hắn rửa bát là hồi mới 7,8 tuổi, lúc đó làm vỡ mất mô hình của anh trai nên bị anh nhốt trong phòng bếp, bắt rửa hết một lượt tất cả bát đũa thìa chén sạch trong tủ bếp. Hắn thì lóng nga lóng ngóng, bát đũa làm vỡ còn nhiều hơn cả số được toàn mạng đặt về tủ.

Nói cách khác thì cậu ấm nhà họ Lục hoàn toàn mù tịt khoản rửa bát.

Hắn quay mặt liếc sang thì thấy Kỳ Duật đang im lặng đứng nhìn mình, vội nói: “Còn ở đây làm gì, lên gác nằm đi.” Giọng nói cực kỳ có khí thế bá đạo tổng tài.

Rất tiếc là Kỳ Duật không hề ngốc chút nào, anh chỉ thản nhiên nói: “Tôi còn phải đun nước.”

“Chốc nữa tôi đun rồi mang lên cho.”

“Cảm ơn anh, nhưng anh phải rửa bát giúp tôi rồi mà.” Kỳ Duật cực kỳ lễ phép hỏi hắn: “Anh biết găng tay ở đâu không?” Nói xong không đợi Lục Trác Niên trả lời mà đã vòng qua quầy bar, vào trong bếp rồi lấy găng tay cao su ra cho hắn.

Lục Trác Niên đưa đôi bàn tay rắn chắc chưa đeo găng về phía Kỳ Duật, Kỳ Duật khựng lại nhưng mặc kệ, ném găng tay cho hắn tự đeo. Đến lúc anh chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Trác Niên mới gọi với theo: “Ê, còn phải đeo tạp dề nữa chứ.” Thực ra có mỗi hai bát mỳ phải rửa thôi chứ đâu có gì nhiều, làm gì phải trang bị đến tận răng như vậy.

Kỳ Duật không biểu lộ gì, lấy tạp dề ra cho hắn. Lục Trác Niên bèn quơ quơ đôi bàn tay đang đeo găng của mình, hùng hồn nói: “Đeo giúp tôi đi.”


Thế này thì đúng là cố tình rồi.

Nói xong, Lục Trác Niên nhìn chằm chằm vào Kỳ Duật, mặt lộ ý cười nhưng cứ vờ như vô ý.

Kỳ Duật bắt đầu thấy hối hận vì đã đứng nhìn hắn, cho dù có không biết rửa bát thì cùng lắm là làm vỡ cả hai cái bát thôi, chứ hắn còn có thể gây ra chuyện gì khác được đây.

Vậy là anh đành mở chiếc tạp dề đã được gập vuông vức ra, mím môi đeo vào cho Lục Trác Niên.

Lục Trác Niên cúi đầu nhìn theo động tác của Kỳ Duật, khẽ nói bên tai anh: “Bảo lên gác thì không nghe.”

Lục Trác Niên sửng sốt phát hiện ra tai Kỳ Duật ửng hồng ngay lập tức, còn chưa kịp nhìn kỹ thì Kỳ Duật đã lùi ra xa, thấp giọng nói: “Được rồi đó.” Sau đó ra khỏi bếp.

Được cái gì mà được, còn chưa thắt dây đằng sau kìa.

Lục Trác Niên đứng đơ ra ở đó, đúng lúc ấy thì điện thoại reo, thế là hắn nhúng tay vào bồn rửa bát, lại í ới gọi Kỳ Duật: “Điện thoại kìa! Mang ra đây cho tôi với, tay tôi đang ướt rồi!”

Kỳ Duật lại đành vào bếp, cứng nhắc hỏi: “Điện thoại đâu?”

Lục Trác Niên cầm bát đưa qua đưa lại dưới vòi nước, ra vẻ bận rộn lắm: “Trong túi của tôi ấy.” Kỳ thực khóe mắt hắn vẫn liếc qua nhìn về phía tai của Kỳ Duật.

Thật ra người khác đỏ mặt thì chẳng có gì là lạ, nhưng Kỳ Duật bình thường chẳng bộc lộ cảm xúc gì nhiều, anh mà đỏ mặt thì chẳng khác gì pho tượng sống lại, nên cũng không thể trách Lục Trác Niên trêu đùa như vậy, chẳng qua là vì hắn muốn nhìn cảnh tượng hiếm có này thôi.


Kỳ Duật không còn cách nào khác, cân nhắc một lúc mới đành cẩn thận đưa ngón tay vào túi quần bò của Lục Trác Niên, lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe rồi đưa sát tai hắn.

“Mẹ ạ?”

Bà Lục hỏi luôn: “Con đang ở đâu?”

“Ở nhà ạ, Kỳ Duật ốm nên con đến chăm.”

Kỳ Duật ngẩng đầu liếc hắn, dường như không đồng ý với từ “chăm” mà hắn vừa nói. Lục Trác Niên nhìn thấy, vội vàng bổ sung một câu: “Con đang rửa bát cho em ấy này.”

Câu này là thật nên Kỳ Duật không thể phản bác được, chỉ rũ mắt xuống. Anh đứng xa nên phải vươn tay ra, dáng vẻ như muốn tạo khoảng cách với Lục Trác Niên, nhưng Lục Trác Niên lại không chịu, cứ vừa nói chuyện vừa vươn cổ về phía anh, như thể tín hiệu bên này mới rõ, phải đứng sát thì hắn mới nghe được.

Kỳ Duật cực kỳ không thích đứng gần người khác đến thế nhưng lại không tiện nói, chỉ đành liên tục lùi ra sau để trốn, còn phải tỉnh bơ không tỏ vẻ gì nữa nên rất khó khăn. Lục Trác Niên thấy thế nên đắc ý lắm.

Bà Lục quá hiểu con mình rồi: “Mày mà biết rửa bát á?”

Lục Trác Niên nói luôn: “Không tin thì mẹ hỏi Kỳ Duật đi, em ấy đang đứng cầm điện thoại cho con đây này.”

Kỳ Duật đành nghe điện thoại: “… Mẹ ạ.” Giọng nói rất nhẹ nhàng lễ phép, không hề có vẻ bất mãn khó chịu gì cả.

“Tiểu Duật à, nghe nói con bị ốm hả, giờ đỡ hơn chưa? Thằng Trác Niên còn bảo là chăm con cơ đấy, mẹ chả tin nó đâu, có phải nó còn làm con vướng tay vướng chân hơn không?”


“Cũng may có anh ấy chăm sóc nên giờ con đỡ nhiều rồi ạ, cảm ơn mẹ đã quan tâm tới con.” Kỳ Duật đáp lại đâu ra đấy, nếu là Lục Trác Niên thì sớm đã chẳng muốn nói tiếp rồi, vậy mà bà Lục lại đáp lại một cách cực kỳ thành thạo: “Người nhà với nhau thì cần gì khách sáo thế. Hai đứa ở ngoài nên người lớn trong nhà đâu thể yên tâm được, cho nên có hỏi han nhiều thì con cũng đừng khó chịu nhé.”

Kỳ Duật liếc nhìn Lục Trác Niên, sau đó hơi cúi đầu nói: “Không đâu ạ.”

Lục Trác Niên đứng nghe bên cạnh mà mất hết kiên nhẫn, hai người này dù gì cũng đâu có thân thiết đâu mà cứ tỏ vẻ mẹ hiền con thảo, vậy là hắn bỏ găng tay ra rồi cướp lấy điện thoại, giải vây giúp Kỳ Duật: “Thôi thôi, chiều nay bọn con về cho mẹ yên tâm, được chưa.”

Từ khi hai người cưới nhau đến nay, Lục Trác Niên chưa hề về Lục gia lần nào, cho nên nghe được câu này bà Lục vui lắm, vội vàng nói: “Ừ ừ, để chiều mẹ nấu mấy món ngon cho hai đứa ăn, khổ thân, không biết bao lâu rồi chưa được ăn cơm nhà.”

Lục Trác Niên cúp máy, rất tự nhiên mà đưa tay sờ trán Kỳ Duật, nói: “Tí nữa đo nhiệt độ rồi chờ xem thế nào, nếu không sốt nữa thì chắc là ổn rồi đấy.”

Kỳ Duật nhìn hắn một lúc, không nói gì, quay người bỏ đi.

Thực ra thì lần này cũng chẳng phải ốm nặng gì, tiêm thuốc rồi nghỉ một đêm là cũng đỡ lắm rồi, cả buổi sáng Kỳ Duật đúng là không sốt nữa, Lục Trác Niên yên tâm đưa Kỳ Duật đến nhà họ Lục.

Kỳ Duật mang theo một cái cần câu, hai hộp lá trà, hai hộp yến huyết đi đằng sau Lục Trác Niên. Lục Trác Niên vốn định nói là không cần phải mang theo quà cáp làm gì, nhưng đến lúc nhìn kỹ thì hắn mới sửng sốt: “Cậu chuẩn bị từ trước rồi à?” Những thứ này đều phù hợp với sở thích của từng người một trong gia đình hắn, đủ thấy phải tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị.

“Ừm,” Kỳ Duật khẽ cười, “lần đầu tiên về thăm nhà sau khi kết hôn cũng phải chuẩn bị ít quà chứ.”

Lục Trác Niên lúc này mới nhận ra, hắn không về nhà thì Kỳ Duật cũng đâu thể tự ý đến Lục gia chứ. Hai người kết hôn cũng được một thời gian rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên Kỳ Duật đến gặp trưởng bối Lục gia với thân phận người nhà họ Lục. Cậu ấy đã sớm chuẩn bị hết quà cáp rồi, có thể thấy là đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng lại không hề nói ra.

Kỳ Duật đưa đồ cho hắn xem, hỏi: “Anh thấy ổn không? Tôi ít khi nói chuyện với bác trai bác gái nên không biết họ có thích không.”

Lục Trác Niên đành nói: “Ổn mà.” Thầm nghĩ, lúc nãy thì gọi mẹ ngọt xớt, bây giờ lại thành bác trai bác gái rồi à. Nhưng hắn cũng chột dạ nên không soi mói gì Kỳ Duật, một lúc sau mới hỏi: “Người nhà cậu thích gì?”

Kỳ Duật chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên với ngầm ý của câu hỏi này, chỉ mỉm cười nói: “Tôi mua hết rồi, anh không phải lo.”

Nụ cười này không giống với bình thường, không phải kiểu cứng nhắc không chút cảm xúc nào kia, mà là sự vui mừng khi thấy đứa bé ngỗ nghịch cuối cùng cũng biết điều. Mặc dù cảm xúc này không lộ rõ, Lục Trác Niên thậm chí còn nghi ngờ đây là do tác dụng tâm lý của mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nổi hết da gà.


Lục Trác Niên thầm nghĩ, mình không thích Kỳ Duật là có lý do cả, ai lại muốn ở cùng người suốt ngày làm mình nổi da gà da vịt chứ.

Chờ đến khi cơn rùng mình qua đi, Lục Trác Niên mới suy nghĩ mạch lạc lại được, nói: “Ai cậu cũng chuẩn bị hết rồi, thế còn tôi thì sao?”

Kỳ Duật không tỏ vẻ hờ hững nữa mà thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Lục Trác Niên. Lục Trác Niên đang hả hê thì chợt nghe anh nói: “Tôi xin lỗi.” Sau đó chân thành hỏi hắn: “Anh thích gì?”

Giả dụ như là người khác thì Lục Trác Niên chắc chắn sẽ mở mồm nói ngay: “Em.” Thật sự không hề quá khi nói từ hồi mẫu giáo Lục Trác Niên đã bắt đầu tán gái rồi, đây là điểm duy nhất Lục Trác Hoa không thể so được với hắn. Thế nhưng gặp phải Kỳ Duật thì hắn lại “tắt điện”, lời đã treo ở đầu môi nhưng lại không dám nói ra, Lục Trác Niên thấy hơi buồn bực, cố ý nói: “Cái này tùy tâm cậu thôi.”

Kỳ Duật không lên tiếng, một tay đỡ lấy đầu, mỉm cười coi như trả lời. Lục Trác Niên lại không kìm được mà bới móc: “Ầy, sao cậu lại mua xe kiểu này.” Hắn quen đi xe tốt rồi, đi xe của Kỳ Duật khiến hắn thấy không quen.

“Trong số những xe tôi có thể mua được thì cái này là tốt nhất rồi.”

Lần này lại đến lượt Lục Trác Niên ngạc nhiên: “Sao thế được, Kỳ gia tàn đến mức này rồi sao?”

Kỳ Duật dửng dưng nói: “Kỳ gia là Kỳ gia, tôi là tôi, tiền của Kỳ gia chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Lục Trác Niên biết so với Lục gia thì Kỳ gia cũng là cây đa cây đề, nhưng dòng chính của nhà họ Kỳ đến đời Kỳ Duật lại chỉ có hai người con, con lớn đã theo ông cụ để học hỏi làm người thừa kế nhà họ Kỳ, người còn lại chính là Kỳ Duật. Theo lý mà nói thì đều là cháu ruột cả, thế mà cháu lớn thì kế thừa sản nghiệp, cháu nhỏ lại phải theo sắp xếp mà gả vào nhà người ta, sự khác biệt này nếu nói là bất đắc dĩ thì cũng đành vậy, dù gì Kỳ gia bây giờ cũng không còn được như trước nên phải có người đứng ra hi sinh cho dòng họ. Thế nhưng nhìn phản ứng của Kỳ Duật thì dường như còn có uẩn khúc nào đó. Hoặc có thể là giống lời anh đã nói, cuộc sống ở nhà họ Kỳ của anh chẳng tốt đẹp gì, cho nên mới phải tìm đến đây, cam tâm tình nguyện kết hôn để có thể thoát ra khỏi nơi đó. Lục Trác Niên vừa lái xe vừa lơ đãng nghĩ, nhưng không có ý định hỏi Kỳ Duật, dù gì hai nhà cũng đã kết thông gia, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, không cần phải hỏi thẳng người ta.

Chỉ là hắn đột nhiên hơi tò mò, không biết tính cách cứng nhắc này của Kỳ Duật có liên quan gì đến chuyện này không.

Nghĩ đến đây, Lục Trác Niên càng hớn hở muốn trêu đùa Kỳ Duật, bèn nói: “Thế này thì uổng công tôi lấy cậu rồi.”

Kỳ Duật trả lời: “Hóa ra thứ anh muốn lấy là tiền của Kỳ gia à?”

Đương nhiên là không rồi, tiền của nhà họ Lục có khi còn nhiều hơn nhà họ Kỳ ấy chứ, cái mà Lục gia muốn chỉ là tiếng tăm và địa vị của Kỳ gia mà thôi. Nói đúng hơn phải là Kỳ Duật gả cho tiền của nhà họ Lục ấy chứ. Lục Trác Niên bật cười: “Nói cũng đúng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận