Lương Nhân

Kỳ Duật thường hay yên lặng, nhất là khi ăn cơm. Nhưng hôm nay anh yên lặng hơn mọi khi nhiều.

Suy nghĩ này chỉ thoáng xẹt qua trong đầu Lục Trác Niên. Hắn cũng không nghĩ nhiều, vẫn cạn chén với Vệ Lăng Phong cứ như thể không hề biết cốc của cậu ta đang đựng Sprite vậy. Vệ Lăng Phong thích nhất là kiểu này, cậu ta không thể động đến một giọt rượu nên cứ mê mẩn rượu mãi. Cứ vậy, cậu chàng uống cạn hết cốc này đến cốc kia cùng Lục Trác Niên. Hiếm lắm mới có người chịu uống cùng cậu ta, trông cái vẻ hớn hở kia hệt như đã say thật vậy.

Kỳ Duật ngồi cạnh quan sát mà lòng không an tâm, cho nên khi thấy hai người họ uống cạn cốc của mình, anh liền lặng lẽ rót Sprite vào cốc của họ. Lục Trác Niên vừa chạm môi vào cốc liền khựng lại, bỏ cốc xuống, nhưng Vệ Lăng Phong thì không phát hiện ra, vẫn rất trịnh trọng nhấp từng ngụm Sprite một.

Kỳ Duật nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Uống ít thôi, uống nhiều khó chịu đấy.”

Lục Trác Niên giơ cốc lên, nhìn anh rồi nói: “Nhưng hôm ấy cậu uống say, tôi hỏi cậu có khó chịu không thì cậu bảo không.”

Kỳ Duật không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Vệ Lăng Phong cuối cùng cũng nhớ đến chuyện khác ngoài chuyện uống “rượu”, bèn chõ mồm vào: “Thì tại sợ anh đau lòng chứ sao.”

Rồi cậu ta lại quay sang nói với Kỳ Duật: “Ủa, anh biết uống rượu hả? Thế thì uống một ít đi. Uống được rượu sao lại không uống, kỳ ghê!” Cậu ta hơi bực mình, cảm thấy những người có thể uống rượu nhưng lại không uống quả đúng là phung phí phước lành trời ban.

Lần này thì Lục Trác Niên không cản nữa mà nhìn Kỳ Duật với ánh mắt dò hỏi. Hắn cười bảo: “Có muốn uống một tí không? Tiện thể lần này tôi quay video cho cậu luôn.”

Nghe đến nửa câu sau, Kỳ Duật liền hiểu hắn chỉ đang đùa nên mặc kệ hắn luôn.

Thực ra Lục Trác Niên cũng không hẳn là nói đùa. Lúc này Vệ Lăng Phong đã không còn dở hơi như đầu bữa, Kỳ Duật cũng đã ăn được kha khá, mà quan trọng nhất là, uống rượu xong trông Kỳ Duật rất là… rất là đáng yêu.

Lục Trác Niên cố gắng kìm lại suy nghĩ này, nói: “Thôi thôi, uống say là sẽ khó chịu đấy.” Hắn đổ Sprite trong cốc ra rồi rót rượu vào, thoáng thấy Kỳ Duật đang nhìn mình chằm chằm thì giải thích: “Uống nước ngọt xong uống rượu sẽ bị đắng miệng, không ăn được gì nữa.”

Hắn cứ nghĩ Kỳ Duật cho rằng tấm lòng của mình bị uổng phí, nhưng Kỳ Duật thực ra đâu có để ý đến chuyện đó. Chỉ là anh bất chợt nhận ra rằng mình và người này không hề giống nhau. Người ấy lúc nào cũng tình cảm, còn mình thì đã biến thành kiểu người khác hoàn toàn so với người ấy trong suốt quá trình trưởng thành dài đằng đẵng. Thậm chí ngay từ đầu anh đã lợi dụng lòng tốt của người ấy để tìm cho mình cảm giác an toàn tạm thời, đến giờ đã có được chút ít sự tốt đẹp ấy thì lại tham lam không biết đủ…

Vệ Lăng Phong quay qua quay lại nhìn hai người, đang định mở miệng thì bị Lục Trác Niên lườm, vậy là cậu ta đành phải im bặt và tập trung ăn cơm, không dám nâng cốc nữa.

Kỳ Duật ngồi ăn mà cứ như người mất hồn, Lục Trác Niên ngồi cạnh dõi mắt theo, cảm thấy đúng là hôm nay Kỳ Duật có gì đó không đúng. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Vệ Lăng Phong, ý là ăn mau lên, ăn xong thì phắn ngay lập tức. Vệ Lăng Phong ngơ ngác không hiểu: Ơ, thế là thời cơ chín muồi rồi đó hả? Có thể “mượn rượu làm loạn” rồi hả?


Mặc dù hơi ngờ vực nhưng cậu ta cũng không dám nghi ngờ kinh nghiệm và khả năng của Lục Trác Niên ở phương diện này, chỉ biết cắm đầu vào ăn. Ăn xong cậu ta phưỡn bụng ngồi ườn ra ghế, xoa bụng rồi cảm thán: “No quá… Váng đầu ghê, hay là mình say rồi nhỉ. Anh Trác Niên, em say rồi!”

Lục Trác Niên trông cái vẻ đó của cậu ta mà chỉ thấy ngứa cả mắt, nói: “Anh gửi tin nhắn cho bố của chú rồi đấy, chờ chút nữa ông ấy đến đón. Chắc giờ đang ở trên đường rồi, tí nữa là tới ngay.”

Vệ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy giọng nói của Lục Trác Niên pha lẫn sự ác độc dị thường: “Hả? Ổng đến đây á? Anh có nghe nhầm không đấy, ổng đâu có rảnh vậy?”

“Chú uống say như này thì ông ấy sao mà bỏ mặc được?” Lục Trác Niên hờ hững đáp.

“Cái đ…” Vệ Lăng Phong bị Lục Trác Niên nhìn nên thầm nuốt từ kia xuống. “…Cảm ơn anh ạ, anh đúng là anh ruột của em mà.” Dứt lời, cậu ta nhanh nhẹn đứng bật dậy. “Chẹp, chả biết còn phải ngồi chờ đến lúc nào, thôi em về luôn đây, bái bai!”

Kỳ Duật vừa đứng dậy định tiễn cậu ta, chưa kịp cất bước thì đã nghe thấy tiếng đóng sầm cửa ở bên ngoài.

Lục Trác Niên ngồi cười ngặt nghẽo, ngẩng đầu thấy Kỳ Duật đang đứng trước mặt, bèn nói: “Ầy, sao hôm nay thầy Kỳ lại không vui vậy?”

Kỳ Duật quay sang nhìn hắn, không biết có phải hắn say rồi hay không. Anh trả lời: “Đâu có.”

Lục Trác Niên ngoắc ngoắc tay với anh: “Qua đây.”

Tư thế này có hơi tùy hứng, Kỳ Duật thoáng dừng lại, chỉ bước thêm một bước về phía hắn rồi hỏi: “Sao thế? Anh say rồi à, có cần tôi đỡ anh dậy không?”

Lục Trác Niên chớp luôn cơ hội, dang hai tay ra rồi nói: “Ừ.”

Kỳ Duật cúi người định đỡ hắn dậy thật, tư thế này… Lục Trác Niên chắc chắn chỉ cần lôi Kỳ Duật một cái là có thể ôm trọn anh vào lòng. Tim hắn thoáng đập rộn, nhưng ngoài miệng lại rút lui: “Thôi thôi, ngồi xuống đi. Đây, ngồi đi.” Hắn kéo một cái ghế sang cho Kỳ Duật.

“Để tôi đi rót nước cho anh.”


“Uống có tí rượu thôi mà, tôi có phải cậu đâu mà lo. Yên tâm đi, tôi không say.” Lục Trác Niên vỗ vỗ lên ghế. “Ngồi đi, cậu đứng vậy tôi mỏi cổ lắm.”

Kỳ Duật đành phải ngồi xuống.

“Tính tình của cậu thật là… Chẳng chịu nói gì cả, như thế thì người khác làm sao biết được cậu đang nghĩ gì?” Lục Trác Niên búng tay một cái. “Rồi, cậu không chịu nói thì để tôi hỏi cậu.”

Kỳ Duật nhìn hắn: “Hỏi gì cơ?” Anh thoáng lộ vẻ căng thẳng.

“Hôm nay trời hơi lạnh… Cậu có thấy lạnh không?” Lục Trác Niên hỏi.

Kỳ Duật ngẩn ra: “Bình thường.”

Lục Trác Niên cười cười: “Tôi thì thấy hơi lạnh. Cậu không cần lo lắng, cứ thoải mái nói chuyện là được, cậu phải học cách trò chuyện bình thường với người khác. Cậu có muốn hỏi tôi gì không?” Lúc nói câu cuối, hắn nhìn thẳng vào mắt Kỳ Duật, dường như rất chờ đợi anh sẽ hỏi mình gì đó.

Vậy mà Kỳ Duật lại đáp: “Không.”

Anh đã nghe được bao nhiêu chuyện về hắn rồi nên chẳng còn muốn hỏi gì nữa. Lục Trác Niên chịu thua, gật gù nói: “Rồi. Thế cậu đoán xem ngày mai có mưa không?”

Kỳ Duật trả lời: “Dự báo nói mai trời âm u, có mưa nhỏ.”

“Thế ngày mai cậu lại ở nhà để dọn dẹp à?”

Kỳ Duật đáp: “Trước mắt thì là như thế.”

“Cuối tuần nào cậu cũng dọn dẹp nhà cửa à?”


Kỳ Duật nói: “Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đúng là vậy.”

“Là tôi hay thằng Phong làm cậu không vui thế?”

Kỳ Duật hơi khựng lại: “Tôi có không vui đâu.”

Lục Trác Niên thở dài, ngửa đầu ra sau, nhìn lên trên trần nhà: “Đúng là không hiểu nổi…” Hắn ngồi ngay ngắn lại, quay sang khen ngợi Kỳ Duật: “Quá kín đáo, không có tí sơ hở nào, siêu thật siêu thật. Thế này thì tôi phải rèn luyện thêm thôi.”

Kỳ Duật suýt nữa bị hắn chọc cho phì cười. Cái vẻ làm bộ làm tịch ấy chẳng khác gì Vệ Lăng Phong, cứ như kiểu hắn là chuyên gia thẩm vấn gặp phải một kẻ cứng đầu vậy, chẳng trách hai người này lại là bạn. Anh ngẫm nghĩ rồi cất lời: “Hình như Vệ Lăng Phong đang yêu một học sinh của tôi… Tôi cũng không chắc lắm. Thực ra đây là chuyện riêng của người ta, nhưng tôi cứ có cảm giác cậu ấy không nghiêm túc với chuyện này, cho nên thấy hơi lo.”

Câu nói này không hề có chút sơ hở nào. Lục Trác Niên không ngờ anh lại đưa ra lý do này, bất giác suy tư một hồi rồi hỏi lại: “Theo cậu thì thế nào mới là nghiêm túc?”

Kỳ Duật bị hỏi vậy thì ngẩn ra. Lục Trác Niên lại hỏi tiếp: “Thích thì đến với nhau, không thích thì chia tay, thế này có bị coi là không nghiêm túc không? Chắc không đến mức cứ phải ở bên nhau cả đời mới gọi là nghiêm túc đâu nhỉ?”

“Không, cái anh nói chỉ là về cảm xúc, chứ không phải là về tình cảm.” Kỳ Duật hiếm khi phản đối như vậy. “Tình cảm là thứ đáng được trân trọng, dù cho kết cục cuối cùng không hề viên mãn. Tôi thấy… Cậu ấy hơi tùy hứng, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.”

Lục Trác Niên vừa nghe là biết Kỳ Duật không có tí kinh nghiệm gì về tình cảm cả, cách nhìn nhận tình yêu của anh quá mơ hồ và mù mờ nên suy nghĩ rất ngây ngô và đơn giản. Anh chưa từng trải nghiệm bất cứ thứ gì trong tình yêu cả, nên cũng chưa hề trải qua khổ đau vì yêu. Anh chỉ là một trang giấy trắng, khăng khăng áp dụng phải trái đúng sai trong chuyện tình cảm.

“Tôi hỏi cậu một câu ngoài lề nhé.” Lục Trác Niên nói. “Câu này cũ rích rồi: Giữa người yêu cậu và người cậu yêu, cậu sẽ chọn ai?”

Lục Trác Niên đoán Kỳ Duật đã có đáp án, nhưng không hiểu sao anh lại ngần ngừ một lúc rồi mới nói với hắn: “Nếu một người không yêu tôi thì sao tôi yêu lại người đó được?” Giọng anh rất khẽ khàng, dường như để nói ra được đáp án ấy, anh đã phải tốn rất nhiều sức lực.

“Còn tôi sẽ chọn người tôi yêu.” Lục Trác Niên cười cười, xòe hai tay ra. “Đấy, cậu với tôi đều có lựa chọn khác nhau, nên lựa chọn của cậu với của học sinh kia cũng sẽ khác nhau. Cậu là thầy giáo dạy học của nữ sinh ấy, nhưng vậy không có nghĩa cậu có thể trở thành thầy giáo của cô ấy về mặt tình cảm. Mặc dù cô ấy còn trẻ nhưng đã trưởng thành rồi, sẽ có cách nghĩ và ý kiến riêng về chuyện tình cảm, không cần người khác phải lo lắng quá nhiều cho mình. Cho dù phải chịu tổn thương thì đó cũng là một phần trong sự trưởng thành của cô ấy.”

Nói xong, hắn lại nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật trầm ngâm hồi lâu, đành phải thừa nhận: “Anh nói đúng.”

“Cậu yên tâm, thằng Phong không phải người xấu đâu. Một đứa coi Sprite là rượu trắng, cả đời chỉ ước ao được tận hưởng cảm giác say rượu như nó thì làm được chuyện gì xấu đây?” Lục Trác Niên cố tình nói đùa để không khí bớt căng thẳng. “Tôi thì thấy với cái tính khí kia của thằng Phong, chắc chả ai để ý đến nó đâu.”

Kỳ Duật cười cho hắn đỡ mất mặt.


Lục Trác Niên im lặng rồi hỏi ngược lại: “Thế cậu sẽ yêu người yêu cậu đúng không?”

Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi thật thà đáp: “Tôi không biết nữa.”

Lục Trác Niên không ngờ anh lại trả lời như vậy nên ngẩn ra, thế rồi cố tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không được rồi! Ngốc quá!”

Giờ thì đến lượt Kỳ Duật sững sờ, không hiểu sao Lục Trác Niên lại phản ứng thái quá như thế.

“Thầy Kỳ không biết có bao nhiêu người thích mình sao?” Lục Trác Niên rất bất mãn. “Cậu không lên xem diễn đàn của trường à?”

Giờ Kỳ Duật mới hiểu đại khái ý của hắn, bật cười nói: “Đấy là kiểu yêu mến của trẻ con mà, đâu thể tính được?”

Lục Trác Niên giơ điện thoại lên, làm bộ muốn chụp hình anh: “Thế để tôi chụp ảnh cậu rồi đăng lên trang web hẹn hò nhé, chắc chắn sẽ có rất nhiều người add cậu rồi chat với cậu đấy.”

“Cái đấy cũng không được gọi là thích.” Kỳ Duật đành phải chặn tay hắn lại.

“Tôi biết rồi, tại cậu có bệnh sạch sẽ.” Vẻ mặt của Lục Trác Niên như thể đã hiểu rõ sự tình. “Không lau rửa hết cả phòng bếp thì không được gọi là rửa bát, không lau ba lần thì không được gọi là lau bàn, tình cảm không được coi trọng thì không được gọi là tình cảm, không thích hẳn thì không được gọi là thích, đúng chưa?”

“Yêu cầu của cậu lúc nào cũng cao như thế à?” Lục Trác Niên cười cười nhưng ánh mắt của hắn phảng phất nét nghiêm túc, thẳng thắn nhìn Kỳ Duật.

Kỳ Duật không quen nói về chủ đề này với người khác, mặc dù anh không hề biết rằng, việc hai người nói chuyện tình yêu ở một nơi cực kỳ yên tĩnh như thế này rất mập mờ và mang đậm mục đích dò hỏi. Anh vẫn giữ phong cách trả lời của mình mà đáp: “Theo tôi thì những việc anh vừa nói không thể đánh đồng với nhau được.” Anh thậm chí còn cố gắng nói với vẻ nhẹ nhàng, áy náy chỉ vì một lần phản đối lời của đối phương kia.

Ban đầu cuộc đối thoại nghe thì chỉ toàn mấy lời khách sáo, nhưng thực ra chỉ là đùa giỡn mà thôi. Lục Trác Niên làm vậy là để khiến bầu không khí tiến đến mức này, làm cho Kỳ Duật thấy ngại khi quá kín đáo. Muốn nói chuyện với Kỳ Duật thực sự quá khó, như thể anh lúc nào cũng chỉ nói những lời chính xác nhất, nếu lộ ra điều gì sai sẽ khiến anh không sống nổi vậy.

Nếu cố tìm chuyện để nói thực ra cũng được thôi, nhưng Lục Trác Niên lại chẳng hứng thú cũng như không có sức lực để làm chuyện ấy. Hắn cảm thấy đáng lẽ mình nên đoán được câu trả lời kiểu này rồi. Lục Trác Niên thật sự muốn cười khi thấy Kỳ Duật dù nói chuyện với kẻ say cũng phải cương quyết đến cùng như vậy.

Kỳ Duật cảm nhận được Lục Trác Niên mơ hồ đã thay đổi trạng thái, dường như trong thoáng chốc đã thả lỏng hẳn ra, bèn hỏi hắn: “Anh mệt chưa? Anh lên trên nghỉ ngơi đi, để tôi dọn dẹp ở đây cho.”

Lục Trác Niên đứng dậy dọn cùng anh, nói: “Cậu cũng vất vả cả ngày rồi, để lần sau tôi uống say thật thì cậu chăm sóc tôi nhé.”

Hắn nói rất tự nhiên mà lại khách sáo. Kỳ Duật chỉ thấy cảm giác bức ép mà Lục Trác Niên tạo ra với mình đã âm thầm biến mất nên cũng khẽ thở phào, không hề hay biết vừa rồi hai người họ đã trải qua một trận đấu vô hình và tinh tế thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận