Lương Nhân

Du Vi hơi lo lắng: “Niên Niên nó…”

Ông cụ thì gắp một hạt lạc rồi cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Không sao đâu.” Ông cụ nói với vẻ dửng dưng, già rồi, nhiều chuyện cũng chẳng còn để tâm nữa.

Kỳ Duật cũng nói: “Không sao đâu mẹ.” Cùng một câu nói nhưng câu của Kỳ Duật lại có sức thuyết phục hơn. Du Vi như được an ủi, gương mặt cũng giãn ra đôi chút.

Du Vi vẫn luôn coi Lục Trác Niên chỉ là một đứa trẻ, nhà họ thậm chí còn không để hắn tham gia quá sâu vào chuyện năm ấy, chỉ sợ hắn không vượt qua được nỗi đau mà có thành kiến với thằng bé. Nhưng khi Kỳ Duật ngồi đây với danh nghĩa là bạn đời của Lục Trác Niên, lại cất tiếng trấn an bà, Du Vi mới thật sự cảm thấy Lục Trác Niên đã lớn rồi, tự hắn biết đường kìm chế cảm xúc của mình.

Đàn ông vốn không thể nghĩ sâu sắc như phụ nữ. Lục Triển Đình thậm chí còn nói: “Lo quá làm gì.”

Ông cụ thì lặng lẽ nhổ hạt lạc trong miệng ra, ca cẩm: “Chưa nhừ.” Nhổ xong mới nhận ra gì đó nên vội liếc nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật đang ngồi ngay ngắn, một tay đỡ hờ dưới bát, kể cả lúc cúi đầu xuống, lưng của anh vẫn rất thẳng.

Lục Triển Đình nhắc bố mình: “Bố à, đấy là lạc mà.”

“Chả nhẽ tôi không biết là lạc chắc?” Ông cụ vừa lẩm bẩm vừa rút giấy ăn, bọc qua loa viên lạc cứng đầu kia rồi ném vào sọt rác, lại khẽ hắng giọng, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Ông cụ đã già nên nhiều thứ không nhai nát được, nhưng lại không chịu thua mà cứ thích thách thức, hệt như đứa trẻ bướng bỉnh.

Du Vi ngồi cười, còn Lục Triển Đình thì bó tay.

Không có Lục Trác Niên bên cạnh, Kỳ Duật dường như không thể tham gia vào cuộc trò chuyện này. Anh chỉ hơi dừng đũa, chờ Du Vi không cười nữa, Lục Triển Đình cùng ông cụ nói sang chuyện khác, anh mới tiếp tục cúi đầu xắt miếng cá viên trong bát. Một miếng cá viên trắng được anh dùng đũa xắt làm bốn phần, sau đó anh mới từ tốn đưa từng miếng vào miệng.

Ông cụ họ Lục ngồi cạnh lặng lẽ quan sát, bất giác chặc lưỡi, cảm thấy nề nếp nhà họ Kỳ tốt thì tốt thật, nhưng ăn uống kiểu này thì nho nhã quá, phải ăn đến lúc nào mới no được đây.

Nhưng giờ phút này Kỳ Duật đâu có để ý mấy chuyện đó. Anh thấy hình như mình bắt đầu nhớ Lục Trác Niên rồi.


Cũng may là chẳng bao lâu sau, Lục Trác Niên đã dẫn cậu bé xuống. Hắn ung dung bước đi, tay nhét trong túi, bộ dáng rất lười nhác - cả đời Kỳ Duật chẳng thể đi đứng kiểu này, nhưng trông dáng hắn đi như vậy lại rất đẹp.

Lục Trác Niên ngồi xuống bên cạnh Kỳ Duật, tiện tay xoa đầu anh, hỏi: “Ngon không?”

Kỳ Duật ngơ ngác nói: “Ngon.”

“Vậy ăn nhiều vào nhé.”

Kỳ Duật: “Ừm.” Anh cứ thấy Lục Trác Niên là lạ sao ấy, nhưng lại nghĩ chắc do mình nghĩ nhiều rồi, hình như bình thường hắn cũng vậy mà. Anh đành luống cuống cúi đầu thấp hơn.

Du Vi nhìn ngắm cậu bé, bất giác hỏi Lục Trác Niên: “Đây là quần áo cấp II của con nhỉ?”

Lục Trác Niên nhìn rồi nói: “Vâng, thằng bé gầy quá… Em cũng ăn nhiều vào.” Hắn quay sang nói với cậu bé câu giống vừa rồi.

Cậu bé bưng bát bằng hai tay, lí nhí đáp: “Vâng.” Sau đó vội vàng và cơm vào miệng.

Lục Trác Niên ngồi giữa Kỳ Duật với cậu bé, trong lòng chợt có cảm giác không nói nên lời.

Cậu bé cảm thấy Lục Trác Niên không nhìn mình nữa, thậm chí còn chẳng liếc sang bên này lấy một lần thì vẫn thấy lo lắng, sợ hắn đã phát hiện lời nói dối của mình nên cả bữa cứ thấp thỏm không thôi, chỉ biết và lấy và để. Sau đấy cậu mới nhận ra mình ăn nhiều quá nên ợ liên tục, càng ợ càng thấy bụng căng lên khó chịu.

Ông cụ biết ý nên bảo cậu bé đi chỗ khác, lại bảo Kỳ Duật chơi cờ cùng mình. Lục Trác Niên nói: “Kỳ Duật có biết chơi cờ đâu ông.”

“Cháu không biết chơi cờ à?” Bàn cờ đã bày ra hết rồi, ông cụ nghe vậy thì nhìn Kỳ Duật với vẻ nghi hoặc.


Kỳ Duật chỉ mỉm cười nói: “Cũng không rành lắm ạ.”

Ông cụ đang định bảo không sao thì Lục Trác Niên đã vội nói: “Ông bảo bố cháu chơi cùng đi, để mẹ cháu ngồi làm trọng tài. Kỳ Duật, đi, chơi game với anh.” Vừa nói hắn vừa kéo Kỳ Duật đi.

Lục Triển Đình trách cứ theo thói quen: “Lớn tướng rồi, chỉ biết mỗi chơi game.”

Du Vi vội chen vào giảng hòa: “Thôi đi đi. Tết đến chơi tí thì có làm sao?”

Ông cụ thì đưa mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở người con trai mình: “Chả biết cái gì cả.”

Lục Triển Đình: “…”

Thật ra Kỳ Duật cũng thấy khó hiểu, Lục Trác Niên thích chơi game đến vậy sao? Trước khi ăn cơm họ cũng chơi, giờ lại chơi tiếp? Nhưng anh chẳng nói gì, để hắn kéo mình đi.

Còn chưa đến phòng, Vệ Lăng Phong đã gọi điện tới. Lúc thấy tên người gọi, Lục Trác Niên nói với Kỳ Duật: “Không ngờ thằng Phong cũng biết gọi điện chúc Tết, đúng là lớn rồi, lớn rồi.”

Hắn tưởng đôi bên hàn huyên vài câu là xong, chẳng ngờ Vệ Lăng Phong chẳng đả động gì đến việc chúc Tết, vừa mở miệng đã hỏi: “Anh à, em thấy tin tức trên mạng rồi, sao anh không kể cho em vậy?”

Mấy hôm nay Lục Trác Niên đã cố tình phớt lờ chuyện này, không dám nói đến trước mặt Kỳ Duật. Lúc này hắn vội cầm điện thoại đi sang một bên, hỏi không đầu không đuôi: “Chú đang ở đâu đấy?”

Vệ Lăng Phong trả lời: “Ở nhà chứ đâu, nếu không làm sao em rảnh rỗi để biết chuyện này được?”

Lục Trác Niên ngẫm thấy cũng đúng, ngày nào cậu ta cũng chơi bời lêu lổng ngoài đường, chỉ khi ở nhà mới có thời gian nghỉ ngơi thôi.


Đi ra xa rồi, Lục Trác Niên mới khẽ khàng nói: “Thôi, chuyện này bên quan hệ công chúng đã giải quyết gần xong, bên nhà họ Kỳ cũng bảo người kia xóa bài đăng với xin lỗi rồi.” Còn chuyện hắn sai người đại diện nhà họ Lục sang nói chuyện phải trái với nhà họ Kỳ thì không cần cho người ngoài biết.

“Cái đám làm PR bên công ty anh… Không phải là em chê gì họ đâu, nhưng mà cái họ học trong trường chả liên quan gì đến công việc thực tiễn cả. Bọn họ chỉ rành mấy kiểu làm đẹp bộ mặt của công ty thôi, chứ không rành mấy vụ đối phó với tin tức scandal các thứ đâu. Công ty mình lớn như vậy mà làm lớn chuyện này lên thì lại mất mặt quá, nhưng nếu lờ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra thì sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức. Chuyện kiểu này ấy hả, anh phải xem cách xử lý của giới giải trí ấy…”

Lục Trác Niên đi ra chỗ xa, kéo cửa ở sân thượng lên, hỏi: “Xử lý thế nào?”

“Thì tất nhiên là phải để người ta biết hai người yêu nhau thật lòng rồi!”

Lục Trác Niên nhìn vào trong phòng, thấy Kỳ Duật đã ngồi xuống thảm và bật máy chơi lên, còn rất biết ý mà quay lưng về phía hắn. Mấy lời vừa rồi của Vệ Lăng Phong chợt khiến hắn thấy kích thích.

Vậy mà sau đó Vệ Lăng Phong lại nói về mấy trò tạo hiệu ứng couple trong giới giải trí, lại còn liệt kê mấy ví dụ ra, còn thề rằng mấy trò đó có thể khiến mọi người tin rằng tình yêu của họ là chân thành, là ngược luyến tình thâm chứ không phải trò liên hôn của chủ nghĩa tư bản. Lục Trác Niên càng nghe càng nhận ra rằng cậu chàng thật ra chỉ đang rảnh rỗi nên muốn nghịch bậy, chứ chẳng phải muốn giúp hắn giải quyết vấn đề.

Nếu nói về nghịch bậy, Vệ Lăng Phong mà xếp thứ hai thì không ai xếp thứ nhất cả. Cậu ta mà đã nổi hứng làm trò thì khỏi phải bàn.

“Thôi dẹp đi,” Lục Trác Niên cắt ngang lời cậu ta, “chú giữ lấy mà dùng.”

Vệ Lăng Phong ấm ức: “Em đang muốn giúp anh còn gì!”

Lục Trác Niên đã muốn cúp điện thoại từ lâu, nhưng nghĩ sao lại nói: “Kỳ Duật đang ở cạnh anh, nãy anh bảo chú gọi điện đến để chúc Tết nên giờ nói mấy câu với cậu ấy đi. Mà tôi cảnh cáo chú, cấm được nói đến chuyện này.” Hắn vừa nói vừa đi vào trong phòng, đưa điện thoại cho Kỳ Duật. “Thằng Phong bảo muốn chúc Tết em này.”

Kỳ Duật ngẩng đầu nhìn hắn, cẩn thận đón lấy điện thoại: “A lô.”

Vệ Lăng Phong nói oang oang: “Hey, chúc mừng năm mới nha anh rể!”

Cách gọi này còn khiến Kỳ Duật lúng túng hơn cả khi nghe Đường Tân Duy gọi hồi đầu. Anh bất giác liếc nhìn Lục Trác Niên, sợ hắn nghe thấy, vội vàng đáp: “Cảm ơn cậu, năm mới vui vẻ nhé.”

Thấy vẻ mặt của Kỳ Duật, Lục Trác Niên càng chẳng muốn tiếp chuyện Vệ Lăng Phong nữa. Vệ Lăng Phong còn đang lải nhải đòi hẹn ăn cơm uống rượu với Kỳ Duật, Lục Trác Niên đã nói luôn: “Chờ khi nào chú biết rửa bát rồi nói tiếp, cúp máy đây.”


Lục Trác Niên dập máy rồi quăng điện thoại sang một bên, quay sang thấy Kỳ Duật đang cúi đầu ngồi nghịch tay cầm chơi game, lại còn nghịch rất chăm chú cẩn thận nên hắn cầm lấy luôn chiếc tay cầm đó.

“Gì vậy, tưởng mình chơi game cơ mà?” Bị cướp mất món đồ làm bình phong, Kỳ Duật đành phải ngẩng đầu nhìn Lục Trác Niên.

Lục Trác Niên cười: “Sao em lại giống bố anh vậy chứ.” Hắn quơ quơ món đồ vừa giật lấy ở trên tay rồi quăng sang bên cùng điện thoại. “Em đoán thử xem, chúng mình đi rồi mẹ anh sẽ nói gì với bố anh?”

Kỳ Duật đã hơi có linh cảm gì đó nên không muốn trả lời hắn, chỉ nhìn hắn mà thôi.

Lục Trác Niên thong thả nói: “Mẹ anh sẽ nói là, bọn trẻ muốn ở một mình với nhau đấy, có thế mà ông cũng không đoán được à? Ông đúng là đồ đầu gỗ.” Hắn bắt chước cực giống giọng của Du Vi, lúc nói tới “đầu gỗ” còn dùng ngón trỏ dí vào trán Kỳ Duật, ý bảo anh cũng là “đầu gỗ”.

Kỳ Duật cúi đầu, giọng càng nhỏ hơn: “Ở một mình với nhau làm gì…”

Thật ra Lục Trác Niên cũng không muốn làm gì cả, chỉ là khi nhớ lại những lời Kỳ Duật nói với hắn lúc ở cầu thang, trong lòng hắn lại có cảm giác khó tả, khiến hắn rất muốn ôm anh, hôn anh, hoặc chỉ đơn giản là quấn lấy anh, chọc cho anh cười. Hắn thấy hơi tiếc nuối: “Nếu chúng mình ở bên nhau sớm hơn thì tốt quá, yêu nhau từ lúc mười mấy tuổi thì đến giờ cũng được chục năm rồi đó.”

“Chuyện đấy không thể xảy ra được.” Kỳ Duật nói.

“Tại sao?” Lục Trác Niên bất mãn hỏi.

Kỳ Duật đáp: “Nếu không có hôn nhân ràng buộc chúng ta thì anh sẽ không ngó ngàng đến em đâu.”

Kẻ đang chìm đắm trong tình yêu như Lục Trác Niên chẳng hề muốn thừa nhận điều đó, nhưng hắn cũng không có cách nào cãi lại nên đành nói: “Sao em không theo đuổi anh? Anh dễ theo đuổi lắm đó.”

Kỳ Duật không muốn nói thêm về chuyện này nên thẳng thừng chuyển đề tài: “Thế mình không chơi game nữa à?”

Lục Trác Niên đè luôn Kỳ Duật xuống thảm, trông có vẻ hơi bực mình, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Kỳ Duật hồi lâu, hắn lại nói: “Thế để anh theo đuổi em, đằng nào mình cũng phải ở bên nhau.” Nói xong hắn liền hôn Kỳ Duật, không cho anh phản bác.

Dần dần, Lục Trác Niên nắm chặt lấy tay Kỳ Duật, ánh dương phía ngoài chiếu vào phòng, soi rọi lên đỉnh đầu hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận