Lương Nhân

Thế là hết lễ…

Đầu tiên Kỳ Duật để hành lý của Lục Trác Niên vào trong góc của phòng để quần áo, sau đó vào phòng tắm kiểm tra ký hiệu hướng dẫn giặt trên quần áo bẩn của hắn, khi thấy có thể giặt nước được thì lấy hết quần áo ra khỏi túi đựng rồi cho vào máy giặt. Anh đi vào phòng bếp rửa lại hai cái bát mà Lục Trác Niên đã rửa, lấy khăn khô lau sạch sẽ rồi để vào tủ bếp, tiện thể lấy nước tẩy rửa dọn dẹp hết cả phòng bếp, lau hết khăn này đến khăn khác. Lúc này thì quần áo đã được giặt sạch, Kỳ Duật rửa tay sạch sẽ rồi phơi hết quần áo lên. Dọn xong khu chung ở tầng một, Kỳ Duật đã thấm mệt, nhưng vẫn cố gắng lau dọn phòng ngủ ở tầng hai, dọn sạch rồi mới thấy hài lòng rồi buông tha bản thân để đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Lúc đánh răng trước khi đi ngủ, Kỳ Duật mới khựng lại, hai mắt nhắm vào, không hề cầm chiếc bàn chải lên mà chỉ lấy nước súc miệng trong tủ ra, súc qua loa vài lượt. Trước khi lên giường, anh tìm một siêu thị online có thể chuyển phát nhanh trong cùng thành phố, chọn một chiếc bàn chải rồi lại nghĩ nghĩ, bấm số lượng thêm một cái, để lại lời nhắn mong hàng đến sớm trong ngày mai.

Đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, trước khi nhắm mắt ngủ Kỳ Duật còn mơ màng nghĩ, hôm nay mới chỉ quét sàn nhà và lau nhà một lần, lần sau còn phải lau hết một lượt đồ đạc trong nhà. Nhà này vì ở trung tâm thành phố nên nhiều bụi, tầng lầu cũng không cao, chất lượng không khí so với ngôi nhà kín cổng cao tường của Kỳ gia dĩ nhiên cũng không tốt bằng. Thế là đến đêm Kỳ Duật toàn mơ thấy cảnh mình làm việc nhà, làm mãi mới xong hết, còn chưa kịp thở phào một hơi thì Lục Trác Niên từ trên trời rơi xuống rồi làm loạn hết lên. Dù Kỳ Duật có giỏi kiềm chế đến mấy cũng không thể nào kìm lại cơn giận được, vậy là anh nắm lấy cánh tay của hắn rồi chất vấn: “Sao anh lại như thế?” Lục Trác Niên cười tươi với anh, vậy là anh liền tỉnh dậy.

Kỳ Duật ngồi dậy mới phát hiện ra điện thoại đang reo, hóa ra là phòng bảo vệ gọi báo anh có bưu kiện, hỏi xem anh muốn nhận hộ hay là để bên chuyển phát vào đưa tận nơi. Kỳ Duật nói: “Để họ vào đi ạ, cháu cảm ơn.” Đêm qua anh ngủ không được ngon giấc nên giọng nói hơi khàn.


Cúp điện thoại xong, Kỳ Duật tiện thể nhìn luôn đồng hồ. Hóa ra anh dậy muộn hơn bình thường gần 2 tiếng đồng hồ, không khỏi đưa tay lên xoa xoa trán.

Mặc dù bàn chải mới mua đã được đưa đến nhưng Kỳ Duật vẫn lấy nước súc miệng để súc qua một lần, dù gì cũng phải đi gặp người ta. Lúc thay quần áo thấy vali của Lục Trác Niên nằm yên ở một góc, Kỳ Duật thầm nghĩ khi nào quần áo phơi ngoài kia khô rồi sẽ phải gọi điện cho Lục Trác Niên, nhắc hắn mang vali đi.

Kỳ Duật mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống tầng. Đầu cầu thang ở phía phòng ăn, anh vừa đi qua phòng ăn thì kinh ngạc khi thấy Lục Trác Niên đang ngồi ở phòng khách bóc bưu kiện của anh.

Lục Trác Niên ngồi quay lưng lại về phía anh, lúc phát hiện ra anh đứng đó thì quay ra chào hỏi, cười tươi nói: “Chào buổi sáng.”

Kỳ Duật căng thẳng nghi ngờ mình đang nằm mơ chứ chưa tỉnh hẳn, nghẹn lời: “Anh…”

“À, tôi thấy ở trên ghi là bàn chải nên bóc luôn giùm cậu.” Lục Trác Niên giải thích, “không sao chứ?”

Lúc hắn lái xe vào đây thì vừa hay gặp được nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng ở chỗ bảo vệ để làm thủ tục, bảo vệ biết hắn ở nhà nào nên gọi hắn lại bảo có bưu kiện đến, thế là Lục Trác Niên đem vào luôn.

Hắn còn hỏi Kỳ Duật: “Ủa sao không mua cái tự động ấy?”


Kỳ Duật nhìn thấy hai vali để ở chỗ huyền quan, hai cái vali đó thậm chí còn to hơn cái đang để trong phòng chứa quần áo. Anh có cảm giác hình như do mình ngủ không ngon nên thấy tình hình trước mắt rắc rối quá, đột nhiên không biết nên nói câu nào trước câu nào sau, cho nên chỉ biết theo bản năng mà đáp lại câu hỏi của Lục Trác Niên trước: “Tôi không thích dùng kiểu đấy.”

Lục Trác Niên ngước nhìn Kỳ Duật, nói với giọng rất tự nhiên: “Nhưng tôi thích.” Lại còn hơi chớp chớp mắt.

Kỳ Duật đoán chắc là Lục Trác Niên nghĩ chỗ này là mua cho hắn nên hỏi: “…Anh định ở lại đây à?” Suy nghĩ của Kỳ Duật cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, người cũng dần hồi tỉnh lại. Lúc hỏi câu này giọng nói cũng rất lễ phép, nhưng chỉ thấy được dáng vẻ ôn hòa chứ không cảm nhận được thái độ thật sự của anh.

Có vẻ như Kỳ Duật không hề biết chuyện tối qua Du Vi gọi điện mắng cho hắn một trận, bắt hắn vào sống ở nhà mới. Lục Trác Niên buông hộp đồ đã bị xé ra gần hết trong tay xuống, nói sơ qua những gì Du Vi đã dạy bảo, đại khái là dù gì hai người cũng kết hôn rồi, Lục Trác Niên cũng phải hiểu rõ tình hình mà sống chung với người ta đi, không yêu người ta được thì ít ra cũng phải tôn trọng người ta, để người ta một mình không quan tâm như thế thì còn ra thể thống gì nữa. Trong lời nói của Du Vi, Kỳ Duật hiện ra như một người đáng thương phải chịu tủi thân uất ức nhưng vẫn rất hiểu chuyện.

Mặc dù Lục Trác Niên không thích Kỳ Duật nhưng hắn cũng biết mình đã quá đáng rồi, chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi mà đồng ý sáng sớm mai sẽ chuyển vào ngay.

Kể xong Lục Trác Niên mới trả lời câu hỏi của Kỳ Duật: “Ít ra cũng phải làm cho người ta nhìn vào.” Ý là hắn sẽ không ở đây thật.


Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Duật cũng biết từ giờ trở đi, nơi đây sẽ không còn là lãnh thổ của riêng mình nữa. Anh gật đầu, nói: “Xin lỗi anh, do hôm qua bác gái gọi điện đến mà tôi chưa trả lời ổn thỏa.”

Lục Trác Niên nhướn mày rồi lấy bàn chải mới ra cho Kỳ Duật. Hắn nghĩ có lẽ do hôm qua hắn dùng bàn chải của Kỳ Duật nên mới phải mua cái mới thế này, nói: “Cậu thích dùng kiểu truyền thống này, dùng đi.”

Kỳ Duật bị hắn nhìn mà cứ có cảm giác hắn đang cười nên thấy hơi ngượng ngùng. Anh rất ít khi gặp người khác khi chưa đánh răng, mà giờ còn bị đối phương cười tươi roi rói mà bắt gặp. Nhưng lại nghĩ rõ ràng cái sự ngượng ngùng này là do kẻ đang đứng trước mặt tạo ra, vậy là bèn cứng cỏi vươn tay lấy bàn chải. Khi thấy Lục Trác Niên rất tự nhiên mà chuẩn bị đi lấy vali, Kỳ Duật trong tức khắc đột nhiên nhận ra gì đó liền theo phản xạ mà túm lấy tay của Lục Trác Niên, như thể muốn ngăn hành động của hắn vậy.

Động tác này đúng là ngoài ý muốn, nhưng giờ buông tay thì cũng đã muộn. Lục Trác Niên quay đầu nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật nhìn vào đôi mắt đầy sự nghi hoặc của hắn, khẽ hít vào rồi dùng giọng lễ phép mà cứng rắn nói: “Dù gì cũng phải ở cùng nhau một thời gian, tôi mong anh sẽ hợp tác trong một số việc.”

Trong mắt Lục Trác Niên, nét mặt của Kỳ Duật chưa bao giờ cương quyết đến thế, như thể nếu hắn không đồng ý thì sẽ không được vào nhà vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận