Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương



Tôi nói với Tiểu Cửu: Ban ngày ở Ngụy Gia Bình rất xanh, nước xanh trong, cây cở xanh biếc. Tiểu Cửu bổ sung một câu lại là: Cậu ngu quá. Tôi nói: Cũng có thể. Nếu việc Bắc Tiểu Vũ thích cậu là một hành vi rất ngu. Tiểu Cửu cười: Khương Sinh à, tôi nói này. Ninh Tín đưa nhiều tiền cho cậu là xứng đáng, cậu giúp cô ta cứu tên khốn Trình Thiên Hữu kia mà. Cô ta phải cảm ơn cậu mới phải. Cậu cất tiền làm gì đây? Muốn trả lại à? Tôi khẽ gật đầu, tôi nói: Tiểu Cửu, tôi muốn cứu anh ta không phải vì tiền, mà thấy anh ta bị thương đến mức đó thì đau lòng. Tiểu Cửu cười nhạt: Dễ nghe thật, giữ lời đó lại mà nói với hắn ta đi. Chỉ có điều, Khương Sinh, không phải là Tiểu Cửu tôi chưa nhắc cậu, cậu nói vậy thì nhất định là đã rung động trước cục vàng Trình Thiên Hữu kia rồi, những người như bọn họ đã là nước không thể chạm, mọi việc đều đặt chữ lợi lên làm đầu, cậu đừng đem cuộc sống của mình dung hòa với những người như thế. Tôi vừa định nói “Tiểu Cửu, cậu nghĩ nhiều rồi” thì Bắc Tiểu Vũ lại xuất hiện. Lưng mang một bọc hành lý rất to, cậu ta nói: Khương Sinh, cậu không về nhà à? Lát nữa chú tớ đến đón tớ đậy. Tôi nghi vấn hỏi lại: Sao ba cậu không đến? Bắc Tiểu Cửu cười: Ba tớ mang đám người Hà Mãn Hậu đi Hà Bắc, chừng cuối năm mới có thể về. Bảo là muốn mở rộng thị trường ở đó. Tôi nói: À, ra thế, vậy chờ Lương Sinh với. Bắc Tiểu Vũ nói: Được, chúng mình chờ một chút. Gần đây, quan hệ của Bắc Tiểu Vũ và Lương Sinh đã dần dần cải thiện, không còn như nước với lửa nữa. Tuy không nói gì nhưng khi nhắc tới Lương Sinh thì mặt Bắc Tiểu Vũ đã không còn khó chịu nữa. Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, cậu quay về Ngụy Gia Bình rồi thì tôi sẽ không có ai chơi cùng. Tôi cười: Dù sao cũng chỉ có một tháng, Tiểu Cửu, cậu ở đây cũng chỉ có một mình, hay là tới Ngụy Gia Bình cùng chúng tôi đi. Tôi dẫn cậu đến chỗ cây táo Lương Sinh chiếm cho tôi. Tiểu Cửu lại vui vẻ đồng ý: Cũng được, tôi cũng không cần đồ đạc gì, mặc đồ của cậu là được rồi. Tôi nói: Ừ, này không có vấn đề gì. Bắc Tiểu Vũ cười nhạt nói: Ai da, Khương Sinh, cậu có trang phục của con gà từ lúc nào vậy? Đồ của Black Widow? Đồ Tiểu Long Nữ? Hay cây chanh? Tiểu Cửu người ta thế mà thích đồ đi diễn kịch đó. Tiểu Cửu đấm cậu ta một cái: Bắc Tiểu Vũ, bây giờ cậu có thể đi núi Ngũ Thai rồi đó, không cần gạt tiền của ba cậu đâu, bây giờ Khương Sinh có rất nhiều tiền để cho cậu! Bắc Tiểu Vũ nói: Được rồi mà, Tiểu Cửu, tôi không cãi nhau với cậu. Cậu muốn đi Ngụy Gia Bình thì nhất định tôi phải làm chủ nhà rồi, tạm thời tôi ngừng quy y đây. Tôi nghe Bắc Tiểu Vũ và Tiểu Cửu lời qua lời lại, có cảm giác rất vui vẻ. Thực ra, tôi cũng không biết vì sao mà Tiểu Cửu luôn né tránh Bắc Tiểu Vũ, nhưng mà xem ra hình như họ bắt đầu hòa thuận với nhau rồi. Lương Sinh kéo một túi hành lý thật to tới tìm tôi, thấy Bắc Tiểu Vũ lại không biết phải làm sao, nhưng thật ra không biết có phải vì Tiểu Cửu muốn đi Ngụy Gia Bình hay không mà cậu ta lại nhiệt tình với Lương Sinh, đứng dậy xách hành lý dùm anh. Mặt Lương Sinh lại ửng đỏ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận