Lương Sử Mạnh Giác

5.

Việt Châu là nơi phụ thân phải dẹp loạn, chiến loạn liên tục ở đây khiến cho thành trì đổ nát. Một đường đến đây lại không thấy bách tính cày cấy, chỉ thấy sơn tặc hoành hành. Đồng ruộng bị thiêu hủy, thôn xóm bị cướp sạch, thậm chí còn có các ch.ết rải rác khắp nơi. Ta thấy mà trong lòng thương xót, càng đối với thế đạo hiện nay thêm phần căm phẫn cùng bất lực.

Dưới trướng phụ thân có tám trăm binh sĩ tinh anh tự tay cha rèn luyện, cũng phái họ mấy lần vào núi quét sạch đạo tặc. Ta là trưởng tử của người, càng nên là người xung phong tự mình mang binh vào núi liều mạng với sơn tặc. Phụ thân ở phía sau nhìn ta, ta biết, người nhất định đang nở một nụ cười tự hào.

Ta không muốn làm phụ thân thất vọng.

Ta một mình vào nơi nguy hiểm, muốn bọn sơn tặc phải chiêu hàng với cha ta.

Bọn đạo tặc cử một nhóm người cầm đao đứng trước mặt ta, ta mặt không đổi sắc. Cô nương quyến rũ xinh đẹp tự tiến cử chuyện giường chiếu, ta lạnh lùng nhắm mắt. Quân sư nho nhã lễ độ đứng ra khuyên nhủ, ta vẫn bình tĩnh trấn định. Cuối cùng, tên thủ lĩnh của sơn phỉ không chịu nổi nữa phải ra trận.

Hắn cũng không có tướng mạo hung ác đáng sợ mà lại có chút thật thà, giống như chỉ là một người nông dân chỉ biết trồng trọt.

Nhưng hắn lại là thủ lĩnh của một nhóm đạo tặc trong phạm vi cả trăm dặm này, người ngựa thuộc hạ dưới tay cũng không phải hạng dễ chọc. Bọn chúng cùng nhau giết người cướp của, còn được đặt cho danh hiệu "Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo". Trong thành Việt Châu này danh vọng của bọn chúng cũng không nhỏ, ta không dám khinh thường. Nhưng ta vẫn thong dong mà đứng không chút sợ hãi, đem suy tính trong lòng nhẹ nhàng nói ra.

Hắn hỏi: "Ngài làm thế nào để thay đổi thời cục?”

Ta đáp: "Ngước mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người”.

Hắn hỏi: "Ngài làm thế nào để báo quốc?”

Ta đáp: "Ổn định tứ phương, tìm minh quân để nâng đỡ.”

Hắn hỏi: "Ngài làm thế nào để bình thiên hạ?”

Ta đáp: "Thuận thiên mệnh, vạn dân phục, mong cho bách tính yên ổn, cầu cho thiên hạ thái bình.”.

Hắn cười to, thuận theo mà quỳ xuống, nói: "Đã như vậy, nguyện nghe Mạnh gia chủ sai khiến.”

Ta cười: "Đây là chuyện tốt, nên mở yến tiệc, nên uống rượu.”

Ta không phí một binh một tốt chiêu hàng nhóm sơn tặc khiến phụ thân rất vui. Ngài mở yến tiệc, cùng nhau uống rượu ăn mừng. Đến đêm, cha ta hỏi ta làm như thế nào, ta chậm rãi trả lời từng câu một. Sau khi nghe xong, người từ chối cho ý kiến, lại hỏi: "Lời con nói, là xuất phát từ đáy lòng sao?"

Ta trả lời chắc chắn: “Đúng vậy”

Ta từng nghĩ đến, nếu không có quân chủ, ta sẽ làm gì?

Nếu không có quân chủ, ta nguyện ý tự tay dạy nâng đỡ quân chủ, cứu lấy thiên hạ xã tắc này.

Nếu là thịnh thế, ta sẽ làm tể tướng sẽ tiếp tục bảo vệ thái bình cho đất nước. Nếu là loạn thế, nguyện làm đế sư, nâng đỡ người xứng đáng lên ngôi, nâng cao thanh danh của Mạnh gia.

Phụ thân chỉ cười nhạt, nói: "Nghỉ ngơi đi!

Dịch quán đơn sơ, ta nằm ở trên giường, thân thể mệt mỏi đến cực điểm, nhưng đầu óc lại thanhtỉnh trước nay chưa từng có.

Trước kia ta là quý công tử được thế gia nuôi dưỡng, đọc sách thánh hiền, đập vào mắt là phồn hoa cẩm tú, nhắc tới ác phỉ cướp bóc mà chỉ cảm thấy khinh bỉ chán ghét. Nhưng hiện thực lại hung hăng tát một cái vào mặt.

Họ không sinh ra là ác nhân. Trước khi buông cuốc làm giặc, bọn họ cũng là nông dân, thợ săn, tạp dịch, gã sai vặt...... Bọn họ cũng từng hiền lành giản dị, tiết kiệm bạc cưới thê dựng gia. Nhưng hôm nay, bọn họ đều trở thành đạo tặc được chiêu hàng.

Đều là người, nếu không phải sống không nổi, ai nguyện ý làm nghề táng tận lương tâm này?

Trong lòng ta thật phiền loạn, khoác áo đứng dậy ra ngoài, lại thấy tên thủ lĩnh họ Đặng kia đang ngồi ở dưới ánh trăng tự rót tự uống. Thấy ta tới, hắn cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Ta ngồi xuống, hắn lại không cho ta uống rượu, chỉ hỏi: "Công tử, lời ngươi nói, là thật lòng?"

Ta nói: "Là thật lòng!”

Hắn cười nói: "Công tử, ngươi là hiền tài khó có được trên thế gian, nếu là thịnh thế, tất nhiên sẽ là một quan lão gia tốt.”

Nhưng đây là loạn thế, ta trực giác hắn còn chưa nói xong, đang muốn hỏi, lại nghe hắn nói: "Ta từng luyện một ít bản lĩnh xem tướng, hôm nay vừa thấy công tử, liền cảm thấy tư chất long phượng, nhất định là người phi thường, lại gặp phụ thân ngài, lại càng có phong thái hùng chủ.”

Ta bỗng nhiên đứng lên, lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn thì kiềm chế lại, nói: "Tiên sinh cẩn trọng lời nói.”

Hắn cười ha hả, mang theo bầu rượu đứng dậy vừa đi vừa ngâm nga.

Ta nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh họ Đặng, vậy có quan hệ gì với gia chủ Đặng gia Đặng Lư Lăng không?

Đặng Thoại khoát tay, nói: "Đặng gia là gia tộc cao quý, còn ta chỉ là lưu dân sống tạm bợ thời loạn thế, mặc dù đều là họ Đặng nhưng không có liên quan gì.”

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lại có chút không biết làm sao.

Sau khi phụ thân đem Đặng Thoại thu vào dưới trướng, cũng liền nhận được thư nhà gửi tới, nói là trong nhà hết thảy đều tốt, tộc nhân hiền lành giúp đỡ lẫn nhau. Sức khỏe của mẫu thân cũng rất tốt, mỗi ngày đều cầu phúc cho phụ thân và cả gia đình. A Ngọc đã sửa lại tính tình, ngoan ngoãn học hành, chỉ là vẫn không thích đọc “Nữ tắc”. A Phan đã cao lên một chút, cần phải may quần áo mới. Bọn họ đều hy vọng phụ thân khỏe mạnh, hy vọng ta bình an thuận lợi.

Hiện tại dưới trướng của ta có hơn một ngàn nhân mã, từ lúc theo phụ thân, ta liền đem tất cả khí chất phú quý được dưỡng ra từ nhỏ triệt để thay đổi.

Ta đem thư nhà cất kỹ, trong lòng có chút ấm áp.

6.

Vĩnh Nguyên Hướng thị những năm gần đây đã có xu hướng suy tàn, nhưng cũng từng là gia tộc huân quý, con cháu trong nhà đều là chi lan ngọc thụ, cả nhà sung túc. Sau khi dàn xếp ổn thỏa ở Việt Châu, phụ thân cùng gia chủ Hướng gia kết giao vài lần, định ra hôn sự cùng tam thiếu gia Hướng gia.

Người này bộ dáng vô cùng tốt, tính tình phong lưu hào sảng lại giỏi thi thư, nhưng có hơi kiêu ngạo.

Ta đối với hắn cũng không hài lòng, cố ý hỏi phụ thân vì sao định ra là hắn.

Phụ thân đang ở trước cửa sổ thưởng thức trà, nghe vậy để chén trà xuống, nói: "Người Hướng gia đề xuất cùng Mạnh gia định ra hôn ước thật ra là trưởng tử Hướng gia, Giác nhi có biết hắn là người thế nào không?"

Ta suy tư một lát, nói: "Hướng gia nội tình phong phú, phụ mẫu của hắn nhất định là muốn hắn kế tục gia nghiệp. A Ngọc là trưởng nữ của cha, lại là trưởng nữ của Bắc Viễn Hầu phủ, thân phận quý trọng cỡ nào, nếu là hứa gả cho con thứ, sợ tương lai tranh đoạt ngôi vị thế tử xảy ra mâu thuẫn. Đã vậy, liền định hôn sự cho trưởng tử, thứ nhất liên hôn với Hầu phủ càng thêm vững chắc; thứ hai..."

Ta chợt cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn che giấu lương tâm nói: "Cha vốn có thanh danh, nhi tử cũng không phải là bất tài, mẫu thân mang theo đệ muội ở tổ địa vì tổ mẫu thủ hiếu, lại là hiền hiếu, nữ nhi nuôi ra trong nhà như vậy nhất định cũng là tri thư thủ lễ, hiền lương thục đức.”

Khóe miệng phụ thân hơi co rúm, sợ là cũng đang nhớ tới hành vi ngoan cố trèo cây hái quả, ẩu đả gây chuyện của A Ngọc.

Hắn nói: “Tính tình A Ngọc trời sinh đã như vậy, mấy năm nay vì ta và tổ mẫu ngươi nhìn chằm chằm, còn không thể quản nàng, chẳng lẽ mẫu thân ngươi có thể quản nàng? Tam công tử Hướng gia cũng không phải là con nối dõi gia nghiệp, nhưng đến cùng cũng là cả đời phú quý, tuy có chút phong lưu nhưng lại lương thiện. Bất luận ở riêng hay không, cuộc sống tương lai cũng sẽ không khổ sở. Nếu A Ngọc sống không tốt, hòa ly cũng có người trong nhà chúng ta ra mặt giúp đỡ. Nhưng nếu là Hướng Bách Viễn, đứa nhỏ kia tâm tư sâu đậm, lại là trưởng tử. A Ngọc cũng không dễ dàng chịu thua, chỉ sợ tương lai gian nan.”

Hướng Bách Viễn, chính là trưởng tử Hướng gia.

Trong lòng ta thở dài, cũng không nói gì nữa.

Thời gian dần trôi qua, hoa đào nở rồi lại tàn, ta đã bắt đầu tiếp nhận công việc dưới tay phụ thân, cả ngày đều bận rộn.

Quản lý tốt Việt Châu rất khó.

Thành trì rách nát không chịu nổi, chỉ biết là quan lại hoành hành ngang ngược, dân chúng sống tạm bợ cùng ch.ết lặng. Trong nhà có người đột nhiên phát sốt cao cũng vì bị sai dịch lấy đi hết bạc trong nhà mà ch.ết, đem người một nhà bức đến đường cùng.

Thành Vĩnh Nguyên là tổ địa của Hướng gia, tường thành vẫn còn nguyên vẹn, so với các thành quận khác của Việt Châu còn có thể xưng là phồn hoa, chỉ là vẫn còn gặp phải cướp bóc, so với kinh thành còn kém xa.

Trong lòng ta khổ sở, đối với việc chấn chỉnh Việt Châu lại càng bỏ ra mười phần tâm huyết.

Miễn giảm thuế má, xây lại tường thành, sửa đường xây cầu, nuôi dưỡng già trẻ trong thành, từng chuyện từng chuyện, đều là chuyện lợi nước lợi dân. Nhưng ta chưa từng làm quan, tuổi cũng còn nhỏ, phụ thân tuy là quản lý một châu huyện nhưng quan liêu nơi đây đã sớm bị thế gia khống chế. Không có nhân thủ của mình, cho dù muốn phổ biến điều lệ mới cũng không có ai nghe theo.

Bởi vì ta là trưởng tử phủ Hầu tước, bọn họ đối với ta cũng rất tôn kính, nhưng phần tôn kính này đến tột cùng có bao nhiêu chân tâm, lại chưa biết được.

Ta học sách thánh hiền, lại không thể học thành thánh nhân, cũng không thể lập tức biến thành lão hồ ly bất chấp mọi thủ đoạn trong quan trường. Để xây tường thành, ta tự mình đến cửa các gia tộc phú hào trong thành thỉnh cầu quyên góp bạc.

Các phú hào này đều là cười ha hả, nâng chén trà lên nói một câu giống nhau: "Việt Châu có nhân vật như công tử, quả nhiên là phúc của bách tính. Nhưng hôm nay binh hoang mã loạn, trong nhà chúng ta cũng không có nhiều bạc, hiện giờ mấy chục lượng bạc này, xem như một chút tâm ý, kính xin công tử đừng ghét bỏ.”

Ta suýt nữa bật cười, tận lực duy trì hòa bình trên mặt, thong dong đi ra ngoài. Sau lưng ta là tiếng trào phúng cùng vài ba tiếng cười mỉa mai.

Phụ thân nghe xong, hỏi: "Con không cần bạc của hắn?”

Ta nói: "Bậc sĩ có thể bị giết nhưng không thể làm nhục, nếu hắn không bỏ ra một văn cũng thôi đi, nhưng mấy chục lượng bạc này quả thực là vũ nhục.”

Phụ thân có chút đau lòng: "Châu chấu dù nhỏ cũng là thịt, đó cũng là bạc.”

Người lại thở dài, nói: "Giác nhi, ngày mai ngươi tiếp tục đi quyên bạc, toàn bộ số bạc quyên góp được cùng số bạc trong phủ chúng ta đều dùng để xây tường thành đi.”

Ta không hiểu: "Quý tộc quyên góp bạc cùng lương thực cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, xây dựng tường thành này chẳng lẽ lại không thể?"

“Sẽ không!”

“Cha, tại sao?”

“Giác nhi, ngươi nên học cách làm cho bọn họ tự dâng bạc đến!”

Phụ thân lệnh ta quyên góp bạc, mỗi ngày bắt ta đem số bạc quyên góp được công bố khắp nơi, khua chiêng gõ trống cảm tạ những phú hào kia có thể ra mấy chục lượng bạc này, mặc dù tường thành không thể sửa nhưng rốt cuộc vẫn là bạc.

Dân chúng bàn tán xôn xao.

Thì ra nhà giàu cũng nghèo như vậy.

Thì ra bọn họ cũng chỉ có thể xuất ra mấy chục lượng bạc.

Nhưng cũng không đúng nha, ta trước đó vài ngày còn thấy tiểu công tử Triệu gia đi Hoa lâu uống rượu, một vò rượu liền muốn mấy trăm lượng bạc.

Những lời bàn tán này được lan truyền khắp nơi.

Da mặt những phú hào trong lời đồn đãi bị giẫm đạp, ta cùng phụ thân ở sau đổ thêm dầu vào lửa.

Một nhà thứ sử Mạnh gia đều mong muốn xây dựng tường thành chống lại đạo tặc. Nhà phú hào nuôi dưỡng tư binh tráng nô, tất nhiên không e ngại cướp bóc, nhưng còn bách tính thì sao, chịu khổ không phải là bách tính sao?

Cuối cùng bọn họ vẫn kiên trì không nổi, đưa tới một số tiền lớn, ngược lại củng cố cho danh tiếng tốt của Mạnh gia.

Thời gian vội vã trôi qua, ta bởi vì làm được vài việc lớn mà xuân phong đắc ý, đợi đến khi quay đầu, nghe được chính là tin dữ từ Vân Xuyên tới.

Vân Xuyên bạo loạn, mẫu thân qua đời, di nương mất tích.

Ta vùi đầu vào công văn được đưa đến, đọc đến đây, trước mắt cảm thấy thật hư ảo, có chút không chân thật.

Người báo tin phẫn uất thống khổ đến cực điểm, nói: "Phu nhân thiện lương, mở kho phát lương thực cứu tế nạn dân, ai ngờ những tặc nhân kia lòng mang bất chính, thừa dịp trong phủ toàn phụ nữ và trẻ em, cầm rìu đến cướp đoạt. Phu nhân bị tặc nhân hại chết, tiểu thư cùng nhị thiếu gia đều mất tích.”

Ta mê mang gần như không thở nổi, mắt mờ nước, cổ họng cũng mặn chát. Khi đại phu đến, chúng ta rốt cuộc cũng hồi thần. Lúc đó ta nằm trên giường, đại phu châm cứu cho ta, bên cạnh là phụ thân nói với ta: "Ta đã sai người đi thu xếp hạ táng cho mẫu thân ngươi, cũng cho người đi tìm A Ngọc và A Phan, hai hài tử có lẽ chạy trốn cũng không xa.

Ta muốn cười với phụ thân một cái, nhưng làm thế nào cũng cười không nổi.

Ta mất mẫu thân.

Đệ muội cũng đang mất tích.

Bi thương cùng thống khổ cuồn cuộn từ đáy lòng hướng lên trên cơ hồ muốn đem thân thể của ta bao lấy, ta cắn răng, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

Phụ thân thanh âm âm trầm phân phó xuống, trật tự rõ ràng, ngoại trừ lạnh lùng hơn thì cơ hồ tìm không ra một chút biến hóa.

Ta nhìn về phía phụ thân, chợt nổi lên hận ý vô biên.

Mẫu thân là vợ cả của hắn, A Ngọc A Phan là con ruột của hắn, hắn sao có thể bình tĩnh như vậy, sao vẫn có thể thoải mái như vậy?

Đại phu lui ra, ta đứng dậy khoác áo, nói với hắn: "Ta muốn đi Vân Xuyên, mẫu thân còn ở đó, ta còn phải tìm A Ngọc A Phan về.”

Phụ thân lại nói: "Vân Xuyên có gia tộc lo liệu, A Ngọc và A Phan có người ta phái đi tìm, con không thể đi.”

Ta nhìn về phía hắn, tuyệt vọng nói: "Phu nhân của ngài chết bi thảm như vậy, con cái của ngài đều đang mất tích, như vậy cũng không thèm để ý chút nào sao?"

Ta từ nhỏ đọc sách thánh hiền, học chuyện trung quân ái quốc, đọc đạo lý chí thuần chí hiếu, phụ thân vì trung quân, không thể không nhậm chức; Phụ thân cũng vì hiếu đạo, đem mẫu thân cùng đệ muội ở nhà thay ngài thủ hiếu. Nhưng hôm nay, nương ta, đệ muội ta đều gặp phải tai họa như vậy, trong lồng ngực của ta có một ngọn lửa, hận không thể đem tmang ra thiêu rụi hầu phủ này, đốt hết sách thánh hiền này.

Lần đầu tiên, phụ thân không răn dạy ta thất thố, thở dài nói: "Giác nhi, thánh nhân đang nhìn. Ta chân trước rời khỏi Việt Châu, chân sau là xét nhà diệt tộc.”

Hắn hai mắt đỏ ngầu rơi lệ, nói: "Giác nhi, ngươi mất đi mẫu thân, nhưng ta cũng mất đi thê tử cùng nhi tử.”

Ta quỳ xuống, đột nhiên một quyền nện xuống đất, triều đình Đại Dận, lại khinh người đến như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui