Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Môi hắn đưa tới thực sự rất gần, mỗi lần nhẹ nhàng phun ra một chữ, giống như những cánh môi sẽ đụng tới lỗ tai tôi.

Tôi khẩn trương cứng ngắc cả người, rồi ngay khoảng khắc này, nghe thấy Lâu Tập Nguyệt nói lời nói sau khi tôi quay đầu đi.

“Tam Sinh hoa, ta có thể cho ngươi.”

Tôi vội quay đầu nhìn về phía hắn, không
gian hai má sát bờ môi của hắn, cảm xúc ấm khiến cho lòng tôi run rẩy.
Lâu Tập Nguyệt lại như chưa từng phát giác, đồng tử tối đen sâu sắc
không thấy đáy vọng thẳng vào trong ánh mắt tôi, giọng điệu không hề gợn sóng nói: “Xem như quà chúc mừng.”

Tôi sửng sốt một lát, hỏi: “Lâu Tập Nguyệt, ngươi có điều kiện gì?”

Lâu Tập Nguyệt chỉ nở nụ cười ra tiếng,
đôi mắt cong cong, bên trong như có sóng ánh sáng xoay chuyển. Trong
nháy mắt tôi không dám nhìn, vội vàng tránh tầm mắt. Nghe hắn ngừng cười nói: “Vi sư vốn không tính nói điều kiện. Nhưng Tiểu Tự nếu hỏi, vi sư
có thể nào khiến cho ngươi thất vọng.” Hắn vươn tay sờ tóc mai tôi, tôi
hoảng sợ, nghiêng đầu né tránh .

Lâu Tập Nguyệt cũng không tức giận, ngón
tay thon dài tuỳ ý vén mấy sợi tóc rơi trên vai tôi “Tiểu Tự, còn có một tháng sẽ tới sinh nhật ngươi, vào ngày này ta sẽ đem Tam Sinh hoa cho
ngươi, ngươi đồng ý chờ không?”

Trong lòng giật nảy. Tôi nhìn vào đôi mắt hắn, sau một lúc lâu gật gật đầu.

***

Vì thế tôi ở lại Thiên Nhất giáo. Tôi lúc trước cùng Hồng Diệp tiền bối dĩ nhiên đã bàn bạc, nói bà ngăn lại
người Tử Thần phái, đừng tới tìm tôi. Vô luận thành cùng không được, tôi sẽ trước ngày Mạc Phi xuất quan liền chạy về.

Ngay từ đầu, trong lòng tôi còn có chút
lo sợ bất an, không biết Lâu Tập Nguyệt giữ tôi lại có mục đích gì.
Nhưng hơn mười ngày trôi qua, hết thảy gió êm sóng lặng.

Lâu Tập Nguyệt thường xuyên không ở trong giáo, sau ngày đó tôi chỉ gặp qua hắn có vài lần lúc nào cũng vội vàng. Khi gặp mặt, hai người cũng không nói gì, im lặng ngồi đối diện, uống
trà, ăn cơm, sau đó hắn đứng dậy rời đi.

Nhưng mà bình lặng thế này, lại giống như tảng đá đặt trong ngực tôi, càng ngày càng nặng.

Phản ứng của Lâu Tập Nguyệt quá mức khác
thường, bề ngoài nhìn tựa hồ không để ý chuyện của tôi cùng Tô Mạc Phi,
nhưng theo tình tính ‘sở tác sở vi’ của hắn từ xưa tới nay, chuyện này
hầu như là không có khả năng.

Trong đầu bị mấy ý nghĩ đen tối này quấy
nhiễu thành một đám hổn loạn, tôi dưới chân vô định đi tới, bỗng nhiên
dừng lại mới phục hồi tinh thần lại. Tôi ngẩng đầu nhìn chung quanh,
kinh ngạc phát hiện, thế nhưng tôi trong vô tình đi tới trước sân viện
của Lâu Tập Nguyệt. Trong đáy lòng cười giễu, thói quen từng có còn chưa có bỏ được.

Lâu Tập Nguyệt hẳn là không ở trong viện, tôi thầm nghĩ vậy đang muốn xoay người đi về, bỗng nhiên nghe thấy
tiếng vang của đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn, trong viện tĩnh lặng lại đột
ngột khiến rất chói tai, giống như xé rách không khí vậy.

Tôi dưới chân ngừng một chút, ma xui quỷ khiến cất bước đi vào.

Một mùi hương rượu nồng đậm bay vào mặt.
Tôi theo mùi hương mà đi đến, chỉ thấy trong viện có một người ngồi đưa
lưng về phía tôi, tóc đen như mực tựa như thác nước rối tung trên lưng
hắn, theo động tác hắn nâng chén loé ánh sáng lộng lẫy. Dưới cái nhìn
chăm chú đánh giá, tôi ngạc nhiên hoảng sợ. Vò rượu trên bàn đá cạnh
người nọ đều lăn lóc, nhễ nhại đầy đất, nếu không phải mùi rượu chung
quanh bốn phía, tôi thật không dám tin tưởng người nọ lại uống nhiều
rượu như vậy.

Nhìn thấy hắn giống như đem rượu coi là uống nước rót hết, tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi lâu không hề động.

Lâu Tập Nguyệt không thích rượu. Hắn nói
hắn ghét cái cảm giác sau khi say rượu không thể nắm bắt được cảm giác
trong tay, hắn không cho phép bản thân mình không có gì không nắm trong
tay được. Mà trước mắt. . . . . .

“Tiểu Tự, lại đây.”

Một tiếng nói dễ nghe gọi tôi. Khi tôi hơi ngẩn ra, đã nhấc chân đi qua rồi

Lâu Tập Nguyệt nhướng mắt nhìn về phía
tôi, cười như không cười. Sắc mặt hắn hơi hơi hồng do say rượu, nhưng
đôi mắt vẫn trong suốt xinh đẹp, trong sáng nhìn không thấy một chút men say nào.

Tôi há miệng thở dốc, cuối cùng nhịn không được nói câu: “Đừng uống rượu như vậy, đối với thân thể không tốt.”

“Ha ha.” Lâu Tập Nguyệt cất tiếng cười
to, trong mắt sóng sánh rạng rỡ, “Tiểu Tự thật sự là tri kỷ.” Hắn vẫy
tay về phía tôi, tôi chần chờ một chút vẫn là tiến lên hai bước, đột
nhiên cánh tay căng cứng, bị hắn không hề nói tiếng nào kéo cổ tay qua,
theo sau ôm vào trong ngực.

“Lâu. . . . . .” Tôi sợ hãi ra tiếng.

“Đừng sợ, Tiểu Tự.” Lâu Tập Nguyệt dịu
dàng nói, “Ta sẽ không đối với ngươi như vậy đâu” Nói xong, hắn ôm tôi
quả thực không làm hành động gì quá phận.

Trong viện thoáng chốc yên lặng xuống, giống như ngay cả gió cũng yên lặng ở bên tai.

“Tiểu Tự”, qua hồi lâu, Lâu Tập Nguyệt mở miệng nói: “Tô Mạc Phi đối với ngươi tốt không?” Tôi không có đáp lại.
Lâu Tập Nguyệt cười khẽ một tiếng, cánh tay vòng qua lưng tôi khẽ siết
một chút, thấp giọng: “Như vậy cũng tốt.”

Tôi còn chưa hiểu hết ý hắn, Lâu Tập
Nguyệt đã nói tiếp, giọng nói từ sau lưng truyền đến có chút nghẹn:
“Tiểu Tự, ta trước kia hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không có trả lời hết, bây giờ ta muốn ngươi nói” Tôi khó khăn lắc lắc đầu, “Nói cái gì đều
không có ý nghĩa , Lâu Tập Nguyệt.” Cơ thể tôi bỗng nhiên bị siết chặt
tay cứng đờ, sau đó nghe thấy hắn cười nói: “Ta nói thay Tiểu Tự. Sau
khi cứu Tô Mạc Phi, ngươi sẽ cùng hắn răng long đầu bạc, song túc song
phi, đúng không?”

Thân mình cứng ngắc tựa như đá bị hắn
chậm rãi xoay qua, bắt tôi đối mặt hắn. Lâu Tập Nguyệt ngưng mắt nhìn
tôi thật lâu, nâng tay gõ lên trán tôi một cái, cong lên khóe miệng tựa
hồ cười nói: “Sư phụ Tiểu Tự, hiện giờ là người khác.”

Động tác giống như đã từng quen thân,
trong đáy mắt như ẩn giấu bi thương sâu đậm cùng cô tịch, lòng tôi bỗng
nhói, kìm không được muốn mở miệng hỏi hắn. Ngay lúc này, Lâu Tập Nguyệt buông tay buông lỏng tôi ra.

“Quay về phòng đi.” Hắn nói, tay lại bưng chén rượu uống một ngụm. Tôi nói: “Ngươi uống như vậy có thể say đó.”
Lâu Tập Nguyệt chẳng cho là đúng chỉ cười, nhẹ lay động chén rượu ngon
nói: “Tiểu Tự, ta nếu không muốn say, dù ngàn chén cũng không say được.”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới năm trước vào ngày sinh nhật tôi, Lâu Tập Nguyệt căn bản không có say rượu. Hắn tỉnh táo
biết tôi cố ý chuốc rượu hắn, vì đoạt lấy ngọc bài đi cứu Tô Mạc Phi,
nhưng hắn vẫn để tôi dâng rượu kính và uống hết sạch.

Rồi sau đó mười ngày, tôi không gặp Lâu Tập Nguyệt. Vào ngày sinh nhật tôi, hắn về tới Thiên Nhất giáo.

Khi tôi được đưa tới phòng hắn, Lâu Tập
Nguyệt đang ngồi ở trước cửa sổ dùng vải gấm lau chùi Huyễn Tuyết kiếm.
Ngón tay thon dài trắng nõn làm nền cho thân kiếm trong sáng, dưới ánh
mặt trời càng chói mắt tựa như có thể khiến cho người ta đui mù. Hắn làm mỗi một động tác rất nhỏ càng khiến tôi cảm tưởng như đang nhịp nhàng
vuốt lên dây đàn. Cho dù bây giờ, tôi vẫn không thể không thừa nhận, Lâu Tập Nguyệt đẹp quá mức yêu dị mị hoặc. Thế nhưng dưới phần đẹp kinh
diễm ấy, hắn đã có bản tính thị sát.

Lâu Tập Nguyệt mỗi lần khi chà lau bảo
kiếm như vậy, đều là sau đó hắn sẽ đại khai sát giới. Hắn xưa nay trầm
mê khoảng khắc Huyễn Tuyết kiếm trở nên xinh đẹp.

Tôi nín thở nhìn thấy hắn, trong lòng sợ hãi bao phủ từ từ khiến cho tôi không dám mở miệng đến hỏi.

“Ngươi yên tâm, ” Lâu Tập Nguyệt đầu cũng chưa nâng, miễn cưỡng nói: “Lần này không phải Tử Thần phái.” Tôi mới
vừa thở ra một hơi, lại nghe thấy hắn nói: “Lần sau đã có thể không nhất định” Cổ tay vừa chuyển, ở không trung vẽ một thế kiếm tựa như hoa xinh đẹp, mắt sáng liếc về phía tôi, cười mỉm nói: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu
Tự.”

Bảo kiếm vào vỏ, hắn bước từng bước dài
đến trước người tôi, cầm trong tay một hộp kẹo đưa cho tôi. Tôi vươn tay đón nhận, hai tay ôm hộp kẹo không hé răng. Lâu Tập Nguyệt đi thẳng tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cúi người rót hai chén rượu, bưng lên đưa một
ly đưa cho tôi, mỉm cười nói: “Không cần sợ mất vía như vậy, ăn xong bữa cơm này ngươi có thể đi rồi.”

Tôi nhìn hắn không tiếp, “Tam sinh hoa thì sao?”

Lâu Tập Nguyệt tươi cười chẳng giảm nửa
phần, “Đến lúc đó, tất nhiên sẽ cho ngươi.” Tôi quan sát hắn một lát,
vươn tay phải đón nhận.

Hai chén rượu nhẹ nhàng chạm, Lâu Tập
Nguyệt kéo tay áo không nhanh không chậm uống xong, tôi không dám uống
nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhấp môi một miệng nhỏ. Sau ngồi xuống, tôi thoáng
nhìn trên bàn, toàn bộ thức ăn đều là món tôi thích.

Lâu Tập Nguyệt gắp một miếng cá sốt chua
ngọt [*] bỏ vào trong chén trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi cười nói: “Ăn đi Tiểu Tự.” Tôi rất là không có quen nhìn hắn như vậy, kinh ngạc
giơ lên đũa trúc không nhúc nhích. Sau đó thấy hắn lại muốn giúp tôi hắp thức ăn, tôi vội vàng nói: “Không cần, ta tự mình gắp là được.” Lâu Tập Nguyệt động tác bỗng dừng, sau buông đũa trúc xuống, “Được, tự ngươi
lấy.”

Tôi thở ra một hơi, gắp miếng thức ăn đặt vào miệng, tùy tiện nhấm nuốt vài cái vào trong bụng, ngay cả mùi vị
như thế nào cũng chưa kịp đánh giá. Lại ăn nếm thêm mấy món khác, tôi
phát hiện từ đầu tới cuối Lâu Tập Nguyệt không ăn một đũa, có chút khó
hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâu Tập Nguyệt cong khóe miệng mỉm cười
với tôi: “Ta không đói, ngươi dùng đi.” Tôi nghe vậy buông đũa trúc nói: “Ta cũng không đói.” Dưới cái nhìn lom lom của hắn, tôi chỉ cảm giác
phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, làm sao còn có thể ăn uống gì nữa.

Lâu Tập Nguyệt sắc mặt trầm xuống, giọng
điệu khẽ biến: “Ta muốn nhìn ngươi ăn.” Hắn nói âm trầm khiến cho lòng
tôi run lên. Thực rõ ràng, hắn muốn nhìn tôi ăn cái gì, cho dù nhạt như
nước ốc, tôi cũng muốn để cho hắn nhìn vừa lòng, xem cho đủ. Tôi không
cần phải nhiều lời nữa, nâng đũa gắp rau cho vào miệng.

Đột nhiên, ngoài phòng một hồi vang lên tiếng ồn ào.

Tôi sửng sốt, đột nghe thấy “rầm” một tiếng vang lớn, cửa phòng bị lực lớn phá vỡ.

Khi tôi nhìn thấy bóng người ở cửa, cả người đều mộng .

Lâu Tập Nguyệt giơ chén rượu trong tay
lên, chậm rãi uống, thản nhiên nói: “Tô đại hiệp, xưa nay không mời làm
khách mà vẫn hay đến.”

Tô Mạc Phi không để ý đến hắn, ánh mắt dữ dội nhìn tôi, yết hầu phập phồng lại không phát ra một âm. Lúc đầu kinh ngạc, sau tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy chạy đến
trước mặt chàng vội la lên: “Chàng tới làm gì? !”

“Tiểu Tự, theo ta đi.” Tô Mạc Phi nắm lấy cổ tay tôi liền xoay người rời đi.

“Mạc Phi, từ từ.” Tôi dùng sức túm chặt
chàng, giãy dụa khỏi tay chàng chạy về trước mặt Lâu Tập Nguyệt, vội
vàng nói: “Lâu Tập Nguyệt, ta lập tức khuyên hắn đi, Tam Sinh hoa xin
ngươi giữ lời cho ta.”

“Tiểu Tự!” Tô Mạc Phi bước nhanh đến gần
kéo tôi, mày nhíu chặt nói: “Đừng tìm hắn nói, mau theo ta rời đi. Đại
sư huynh cùng các sư đệ khác còn tại bên ngoài, ta sợ bọn họ có nguy
hiểm.” Nói xong, không giải thích kéo tôi ra ngoài.

“Tô đại hiệp” phía sau một giọng nói réo
rắt dễ nghe từ từ vang lên: “Ngươi nếu có thể tiếp được hai mươi chiêu
của ta, ta liền không tổn hại lông tóc thả những người đó ở ngoài phòng, thế nào?”

Tô Mạc Phi cùng tôi đồng thời dừng bước chân

Lâu Tập Nguyệt đứng lên, nhanh nhẹn đến gần: “Vẫn là Tô đại hiệp thà làm việc của bản thân, hại đồng môn bị nhốt?”

Cổ tay của tôi bị tay Tô Mạc Phi vô ý
thức nắm chặt, phát ra từng trận đau đớn, sau chàng nhận thức ra vội
vàng buông ra, cúi mắt tỏ ý xin lỗi nhìn về phía tôi, ánh mắt ôn nhuận
như nước. Sau một hồi, chàng mở miệng nói: “Tiểu Tự, lúc này đây, ta
nhất định mang nàng đi.”

Một cảnh của mười năm trước, sẽ không tái diễn lại.

Tôi nghe rõ ẩn ý trong lời nói của chàng, hốc mắt nóng lên, trở tay cầm tay chàng nhẹ giọng nói: “Chàng cẩn
thận.” Lời tuy như thế, trong lòng tôi cũng hiểu được, Lâu Tập Nguyệt
luyện thành Thiên Nhất thần công đã trở thành thiên hạ vô địch. Hắn nếu
muốn đả thương sát hại Mạc Phi, tôi chỉ có thể lấy mạng ra che chở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui