Lương Thượng Yến FULL


Khách quý là người nhà họ Khương ở kinh thành.

Nhà họ Khương có một vị đích nữ, năm nay mười ba tuổi, khách quý lần này đến đây là muốn tìm cho nàng ấy một thư đồng có phẩm hạnh và tài năng hơn người.

Ngày đầu tiên mua chúng ta về, biểu cữu đã trả lại giấy tờ tự do cho chúng ta, cho nên đi hay ở, bản thân ta có thể tự mình làm chủ.

Trong đại sảnh, ta mặc áo vải thô màu xám, mỉm cười nói với bà tử của nhà họ Khương: “Được đồng hành cùng Khương tiểu thư là một chuyện may mắn, nhưng ta còn có một muội muội, làm sao nhẫn tâm bỏ nó mà đi?”
Bà tử lễ phép và hòa nhã đáp: “Tất nhiên là phải cùng đi, vạn lần không thể để hai người cốt nhục chia lìa.


“Ta tuy gia đạo sa sút, nhưng không thể tự bán mình, làm nhục gia phong tổ tiên.


“Tiểu thư là người hiếu thuận, cả thiên hạ đều biết, lần này Khương phủ nghe danh mà đến là muốn mời tiểu thư vào phủ, sau này nhất định sẽ coi tiểu thư như khách quý, không dám khinh nhờn tiểu thư dù chỉ nửa phần.


Biểu thẩm là người tầm thường, chưa từng gặp qua bà tử nào có phong thái như vậy.

Bà ấy đứng một bên, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, nghe ta và bà tử nói chuyện, trong lòng vừa mừng vừa tức, sắc mặt biến đổi không ngừng, chẳng khác nào phường nhuộm.

Bà ấy mừng là, cuối cùng cũng có thể đuổi khéo hai tỷ muội ta ra khỏi nhà.

Tức là, đường lui của chúng ta lại tốt như vậy, tốt đến mức khiến bà ấy ghen tỵ.

Bà tử của gia tộc giàu có quyền thế tất nhiên đều là người tinh tường.

Thấy biểu thẩm sắc mặt không vui, bà tử vội vàng sai người bưng đến một khay bạc và mấy súc vải vóc, biểu thẩm lúc này mới miễn cưỡng cười tiễn chúng ta ra cửa.

Sau khi quỳ lạy từ biệt biểu thẩm, ta và Nghi Nhi lên xe ngựa trở về kinh thành.

Trải qua bao núi non sông nước, cảnh cũ người xưa, lòng người đã khác.

Ta sinh ra ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành, nhưng sau một năm xa cách, khi tiếng vó ngựa lần nữa vang vọng trên con đường lát gạch xanh quen thuộc, ta lại run rẩy ngón tay, không dám vén tấm rèm đen trước mặt.

Khương phủ có hai nam một nữ, đại công tử Khương Thần là thị độc của Hàn lâm viện, tháng trước vừa được phong quan ngũ phẩm.

Nhị công tử Khương Thì từ nhỏ đã theo học võ, nghe nói đi theo Cửu vương gia đến Lạc Châu thảo phạt sơn tặc, hiện giờ không có ở nhà.

Còn đích nữ Khương Nam là một tiểu thư dịu dàng, nàng ấy có khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm, lúc cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Bọn họ vốn là người Dương Châu, bởi vì cuối năm ngoái, Khương lão gia được thăng chức Hữu thông chính sứ ty, cho nên cả nhà mới đến kinh thành.

Sau khi ta và Nghi Nhi vào Khương phủ, quả nhiên được coi như thượng khách.

Ban ngày, ba người chúng ta cùng nhau đến Lâm Phong quán nghe các vị phu tử giảng bài; ban đêm, Nghi Nhi đi cùng Khương Nam thêu thùa, may vá, còn ta thì một mình đến Lãm Nguyệt các đọc sách.

Lãm Nguyệt các là một tòa lầu nhỏ trong vườn sau, nơi đó đặt mười mấy giá sách, trên giá sách chi chít toàn là sách.

Đêm dài đằng đẵng, ta trằn trọc khó ngủ, thường xuyên đọc sách trong Lãm Nguyệt các đến tận khi trăng lên đỉnh đầu.

Có khi thức quá khuya, mí mắt nặng trĩu, liền gối đầu lên sách nằm ngủ ngay trên sàn, cho đến khi trời gần sáng mới khoác tấm áo choàng phủ đầy sương đêm trở về phòng.

Người trong Khương phủ ai ai cũng biết ta ham đọc sách như mạng.

Đặc biệt là Khương phu nhân, bà xuất thân từ gia đình danh giá, không những không trách cứ ta hành sự tùy hứng, ngược lại còn thường xuyên tự mình đưa bút mực, giấy nghiên và sách vở đến phòng ta.

“Biết ngươi ngày thường không thích son phấn, cũng không thích châu báu, xiêm y lộng lẫy, đây là quyển《Xuân Thu chú》mới được xuất bản ở kinh thành, tặng ngươi đọc cho mới mẻ.


Tháng Chín, tiết trời trong lành, Khương phu nhân cười nói với ta.

Ta mỉm cười nhận lấy quyển sách mới còn thơm mùi mực, khom người hành lễ với Khương phu nhân: “Đa tạ phu nhân.

Hai tỷ muội bọn ta ăn của nhà họ Khương, ở nhà họ Khương, hàng tháng còn được nhận thêm bạc, sao còn có thể để người phải bận tâm như vậy chứ.


Khương phu nhân nắm lấy tay ta, khuôn mặt tròn trịa phúc hậu như mẹ hiền.

“Từ ngày có các ngươi đồng hành cùng, nữ công của Nam Nhi đã tiến bộ hơn rất nhiều, học vấn cũng có tiến triển, ngay cả tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn, đáng lẽ ra người nên cảm ơn là ta mới phải.


“Là do Nam tiểu thư không chê bọn ta thôi.


“Các ngươi hợp nhau, ta rất vui mừng.

Chỉ là…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui