Lương Tiên Khó Cầu

Thiên Âm không biết mình đến Thiên cung bằng cách nào, nàng chỉ biết trong lòng nàng không ngừng hiện lên hai chữ, Thanh Vân… Thanh Vân… Thanh Vân.

Cho nên khi nàng lảo đảo bước vào Thiên cung, va vào người Diễn Kỳ, nàng có thể tưởng tượng được mình chật vật đến mức nào.

”Thiên Âm…. nàng…” Diễn Kỳ nâng nàng dậy mấy lần nàng lại ngã ngồi xuống đất, còn chưa kịp hỏi đã bị nước mắt dàn dụa của nàng làm cho hốt hoảng.

”Xin người… xin người… cứu Thanh Vân, muốn ta làm gì cũng được cả. Ở lại tiên giới cũng được, rời khỏi Linh Nhạc cũng được, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh ta cũng chấp nhận mà, nhưng van người, cứu Thanh Vân”.

Nàng không có gì cả, nhưng Thanh Vân là của sư phụ, hãy cứu nó đi.

Diễn Kỳ sửng sốt, lần đầu tiên y thấy nàng mất khống chế đến thế, nước mắt tuyệt vọng dâng tràn, khiến người ta hít thở không thông.

”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh Vân làm sao? Nàng đừng vội, từ từ nói rõ cho ta”.


”Yêu giới… yêu giới xuất hiện ở Thanh Vân, nhưng thiên đế không chịu đưa thiên nhân đi cứu, ta xin người… dù là ai cũng được, hãy cứu lấy Thanh Vân”. Thiên Âm nắm chặt lấy bàn tay y, liên tục cầu xin.

”Yêu giới!” Diễn Kỳ kinh ngạc, “Làm sao có thể”.

”Là thật”. Thiên Âm cầm lấy tay y, như sợ y không tin lời nàng nói, nắm chặt hết sức có thể: “Ta xin người tin ta… ta chưa từng lừa người chuyện gì cả, cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với ai, năm đó ta không hề có ác ý với Phượng Minh, ta thật sự không làm, người tin ta đi”.

Nàng không nhịn được nữa, không muốn người ta hiểu lầm mình như vậy nữa, hận nàng như vậy nữa. Nàng nào có làm chuyện gì, không hề làm gì cả, vì sao vẫn không buông tha nàng, vì sao chứ.

”Thiên Âm…”.

”Diễn Kỳ ca ca, ở nhân gian đợi huynh năm trăm năm, đợi đến mức cơ hội luân hồi cũng không có, năm trăm năm huynh không đến tìm ta một lần. Ta xin huynh…. xin huynh tin ta lần này”. Nàng kéo tay y, giống như muốn chứng minh lời mình nói, ấn vào ngực mình: “Huynh có thể vấn tâm chú ta, huynh sẽ biết đây đều là sự thật mà. Ta không sợ chết, nhưng xin huynh tin ta, một lần là được rồi”.


Diễn Kỳ đột nhiên thấy tay mình lạnh cóng, lòng rối như to vờ, vấn tâm chú là pháp thuật tự vấn, có thể nhìn được tất cả mọi người của người đó từ kiếp trước kiếp này, nhưng thuật này còn chưa thi triển, người đã chết rồi.

Không ngờ nàng lại tuyệt vọng đến mức đó, Diễn Kỳ không biết tâm trạng mình giờ ra sao, nhưng trong lòng như có lưỡi dao sắc bén đâm vào tim y, không kìm được mà ôm lấy toàn thân run rẩy của nàng, “Ta tin, ta tin mà”.

Y ôm chặt lấy bờ vai đơn bạc, cầm bàn tay lạnh như xương, “Chờ ta ở đây, dù bằng cách nào, ta cũng sẽ cứu Thanh Vân. Chờ ta”.

Nói xong, không hề do dự một giây, xoay người chạy ra ngoài điện.

Thiên Âm lúc này mới hoàn hồn lại, người vẫn còn run rẩy, ôm lấy cơ thể mình, như hi vọng đáy lòng đừng run lên.

Diễn Kỳ nói nàng chờ, nàng sẽ chờ. Nàng sẽ ngoan ngoãn chờ, không hi vọng chạm đến lòng người kia, cũng không hi vọng ở lại thiên giới, càng không mong có người đối xử tốt với nàng, thậm chí nàng còn không nghĩ mình sẽ sống.

Thực sự, cái gì nàng cũng có thể từ bỏ, rời xa mọi người.

Chỉ cần… chỉ cần buông tha… Thanh Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận