Lương Tiên Khó Cầu

“Thiên Âm, ngươi hiểu tình thế hiện giờ chưa, ngươi không gây ra được sức ép nữa”.

Thiên Âm cười khẽ, càng cười càng chua xót, cười đến mức nước mắt tràn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử phía trước đang có phần lo lắng, đưa tay lau khóe mắt, hít sâu một hơi.

”Thiên đế yên tâm, Thiên Âm…. chưa bao giờ có tâm tư đó”. Nàng chưa từng nghĩ tới ngồi lên ngôi vị cao nhất đó, cho dù phụ quân còn sống, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, đã có Bạch Vũ ca ca rồi.

Tiếc là lúc trước không ai nhìn thấy, thiên đế hiện giờ cũng không rõ: “Ngươi không có, không có nghĩa là người khác không có”. Y không thể để lại tai họa ngầm, không thể. “Thời kì này rung chuyển thiên giới, không thể để bất cứ biến cố nào xuất hiện. Chắc người cũng hiểu được tác hại của nó, lúc đó đừng nói là Thanh Vân, sợ cả thiên giới cũng…”

Thiên Âm sửng sốt một lát, rồi bật cười, trên mặt là nước mắt: ” Ý của thiên giới, là không dung được, dù hai tháng cuối cùng thôi cũng thế sao?”


Y nhíu mày, nhìn thân ảnh nhỏ như chỉ cần một cơn gió cuốn qua cũng gục, trong lòng nảy sinh chút luyến tiếc, y chuyển tầm mắt, không đối diện với ánh mắt của nàng, thở dài một tiếng: “Không phải ta không cho ngươi, mà là tình thế trước mắt…. cấp bách. Thiên Âm, ngươi là công chúa, hẳn phải phụ trách chuyện này”.

Thiên Âm ngừng cười, từ từ lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt bàn tay, nàng đương nhiên hiểu. Cho nên năm năm trước, nàng chưa từng xin phụ quân nửa câu, nhảy xuống tru tiên thai.

Nhưng nàng không biết, nàng đã không còn là công chúa năm đó, sớm đã mất đi thân phận này, giờ lại muốn phải phụ trách, lại không cho cơ hội cự tuyệt.

”Được, ta đồng ý”.

Nàng từ từ đứng lên, quỳ quá lâu làm đôi chân đau nhức, nàng vẫn phải quật cường đứng thẳng, nhìn về phía người ngồi trên kia, gằn từng chữ: “Mai… mai ta sẽ làm như ông muốn, cho tiên giới một đáp án vừa lòng. Nhưng mà…” Nàng lạnh lùng nói: “Ta có ba điều kiện”.


Thiên đế nhíu mày, ngồi nguyên vị, “Nói”.

”Thứ nhất, ta hi vọng ngươi hủy bỏ nhân duyên thiên mệnh của ta và Viên Kỳ, đem tụ hồn đăng cho Viên Kì”.

”Có thể dùng tự hồn đăng để ngưng tụ tách tán..” Sắc mặt thiên đế trầm xuống, nhìn nàng một cái rồi do dự gật đầu: “Được, ta đồng ý, tiếp”.

”Thứ hai…” Thiên Âm tối sầm mặt, trong lòng đau nhức, cắn răng mới có thể kìm giữ lại: “Ban cho nhị hoàng tử tuyệt tâm thủy, ông phải cam đoan y uống”.

”Tuyệt tâm đoan tình, quên hết yêu thương, ngươi…” Thiên đế nhìn sắc mặt của nàng, gật đầu: “Cho dù ngươi không nói ta cũng sẽ làm vậy. Thứ ba là gì?”

”Thứ ba!” Thiên Âm gằn từng tiếng một: “Chỉ cần long tộc các người còn tồn tại một ngày, phải đảm bảo với ta, Thanh Vân trọn đời an khang!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận