Lần này tôi không còn ngủ say ly bì như lần trước nữa.
Cho về phòng rồi lại đi ra, tôi nhắm nghiền mắt, coi như không biết gì. Mẹ cũng
đến bên giường, nắm tay tôi khóc thút thít nhưng có bác sĩ ở bên
cạnh an ủi giải thích, nói tôi chỉ bị gãy xương vài chỗ, nhìn thì rất sợ nhưng
yên tâm dưỡng bệnh thì không có gì đáng ngại. Có tiền là được hưởng các dịch vụ
tốt nhất, hai mươi tư giờ chăm sóc đặt biệt, mẹ muốn ở lại trông thêm nhưng lại
được khuyên về nhà nghỉ ngơi.
Đến khi tỉnh giấc, tôi mở mắt thấy xung quanh tối đen như mực, phòng bệnh im
lặng như tờ. Người đã đỡ đau hơn trước, tôi thử cử động ngón tay, mặc dù vẫn
hơi khó khăn nhưng cũng đã có cảm giác cơ thể này bắt đầu nghe theo sự điều
khiển của mình.
Cửa khẽ đẩy ra, cô y tá mặc bộ đồng phục màu hồng phấn bước đến, hỏi tôi có cần
gì không? Sau khi thấy tôi từ chối, cô lại mỉm cười đi ra.
Tôi nhắm mắt lại, cố ép mình ngủ tiếp nhưng những chuyện vừa trải qua đã khiến
tôi mệt mỏi rã rời. Hiện tại, tôi chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn quay về với bóng
tối để tìm kiếm những khoảnh khắc bình yên.
Tiếng đẩy cửa lại vang lên, công tác phục vụ của bệnh viện này cũng hơi thái
quá, làm phiền người bệnh hơi nhiều. Tôi nhắm mắt lại, khẽ lên tiếng: “ Chị y
tá, tôi thực sự không cần gì cả”.
Không có tiếng đáp, có người bước đến giường. Tay tôi bị một bàn tay quen thuộc
nắm chặt. Sở Thừa! Tôi giật mình mở mắt, gương mặt anh lọt trong bóng tối,
không nhìn rõ.
Trong tích tắc, mọi vật đều mờ dần, phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở của
hai chúng tôi. Ngón tay anh lạnh giá, tiếng thở dài thườn thượt. Một lúc lâu
sau, anh cúi người xuống, đặt nhẹ đôi môi lên tôi, run rẩy. Lòng đau tê tái, vẻ
đau khổ tuyệt vọng của anh đã lan truyền sang mỗi sợi dây thần kinh của tôi,
khó khăn lắm nước mắt tôi mới khô, giờ lại rơi lã chã. Giữa lúc mơ màng, giọng
nói khản đặc của anh vang bên tai:
“Anh xin lỗi! Lưu Bạch, anh xin lỗi!”.
Tôi biết phải nói gì đây? Đừng nói xin lỗi, thực ra người sai là em? Nói rằng
đừng tự dằn vặt, đừng buồn nữa, em sẽ khỏi nhanh thôi? Hay là nói anh phải cẩn
thận, Cho đã rút ruột hết nhà họ Sở rồi? Trăm nghìn câu nói đã chực sẵn trên
môi nhưng hiện giờ nó không còn ý nghĩa gì nữa. Sở Thừa, chúng ta yêu nhau
không? Chúng ta đang yêu nhau ư? Một tình yêu không có lời chúc phúc của mọi
người, cho dù chúng ta đấu tranh, bất chấp mọi sự ngăn cản, cuối cùng vẫn là
hiện thực lạnh lùng tàn nhẫn. Và cuối cùng, hiện thực đã chứng minh được rằng,
mối tình này càng yêu cuồng nhiệt càng khiến con người ta đau khổ, chúng ta
không thể mãi mãi yêu nhau mà từ bỏ mọi thứ. Đến ngày hôm nay, ngay cả cơ hội được
ở bên nhau của chúng ta cũng bị dập tắt hoàn toàn. Tôi không nói được lời nào,
cũng không kìm được nước mắt. Giây phút này đây, tôi đã bị cảm giác mềm yếu thê
lương đánh gục hoàn toàn, giống như một đứa trẻ con, khóc nức nở.
Cô y tá lại một lần nữa đẩy cửa bước vào: “ Anh…”.
Sở Thừa quay người, nói nhỏ với cô y tá vài câu. Ý thức được sự bất thường của
mình, tôi sụt sịt ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn theo lưng anh.
Cô y tá lại khép cửa đi ra. Sở Thừa, quay lại giường bệnh, quỳ xuống, nắm tay
tôi:” Lưu Bạch…”.
“Sở Thừa, Chum có nói với anh không? Cho…”
“Lưu Bạch… bệnh tim của cha anh tái phát, cũng phải nằm viện”, đột nhiên anh
gục mặt vào tay tôi nói.
Tôi khẽ rùng mình, như thế có nghĩa là chắc chắn nhà họ Sở đã biết được ý đồ
của Cho rồi. Theo tác phong của anh ta, có khi mọi việc đã đi đến hồi kết rồi.
“Sở Thừa, vậy anh…”, không biết phải trả lời anh thế nào, tôi khó khăn mở
miệng.
“ Hiện giờ đã qua cơn hiểm nghèo rồi. Chỉ có điều tinh thần bị sốc nặng nên mấy
hôm nữa, anh sẽ đưa mọi người về Canada để cha anh có thể rời xa nơi này về đó
tĩnh dưỡng một thời gian.”
Đừng nói nữa, đừng nói gì nữa, anh đến để tạm biệt em ư? Em đã biết rõ mình
không thể ở bên nhau, hà tất anh lại phải đến nói những lời đó để thấy cảnh em
tan nát cõi lòng.
“Lưu Bạch, anh ước gì mình có thể đưa em đi, bất chấp tất cả. Ngày nào, giây
phút nào anh cũng nghĩ như vậy.” Anh thu nắm chặt tay mình lại nhưng không hiểu
sao tôi có cảm giác như anh đang bóp nghẹn trái tim tôi, đau đến nghẹt thở mà
không thể làm gì, chỉ có thể nghe anh nói tiếp: “ Nhưng hiện tại anh không thể
mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, thậm chí cả sự bình an anh
cũng không dám chắc. Lưu Bạch, hiện tại điều mà anh cần làm không phải là khóc
lóc than thở mà phải cứng rn, giỏi giang hơn, mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ được
người mà mình muốn bảo vệ, mới có tư cách được ở bên em. Anh không dám xin em
chờ đợi nhưng anh sẽ nỗ lực vì em. Em hãy ghi nhớ lời anh nói”. Sở Thừa nói
liền một hơi rồi đứng dậy, cúi người hôn tôi. Lần đầu tiên tôi đón nhận nụ hôn
đau khổ đến tột cùng của anh. Dường như mọi khoảnh khắc ngọt ngào môi kề môi
tràn ngập niềm vui trong quá khứ đã lùi xa hàng thế kỷ, không thể tìm lại được.
Trong bóng tối, anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi như muốn khắc lại hình ảnh của
tôi, lòng bàn tay lạnh giá ướt nhẹp, trái tim tôi cũng vậy. Rồi anh đứng thẳng
người đi ra, để lại mình tôi trong bóng tối, thực ảo lẫn lộn, tôi mở mắt đến
tận khi trời sáng.
Khả năng hồi phục của con người đúng là kỳ diệu, cơ thể tàn tạ như một món đồ
bỏ đi của tôi ngày một khá hơn, tôi có thể ngồi dậy, xuống giường đi lại, cuối
cùng có thể ra khỏi bệnh viện mà không hề hấn gì. Sau khi trải qua biến cố bất
ngờ này, mọi người trong nhà đều rất cẩn thận với tôi, mọi lời nói đều tránh
những chuyện liên quan đến trước kia. Cuộc sống của tôi bắt đầu trở lại bình
thường, sau đêm hôm đó, không có tin tức gì về Sở Thừa nữa. Ngay cả Cho cũng
chỉ đến phòng bệnh trong buổi sáng tôi ra viện, từ đó đến nay cũng không gặp
nữa.
Tôi bắt đầu quay trở lại với cuộc sống thường nhật, hằng ngày đi làm, thỉnh
thoảng ngồi khóc thầm trong xe, đôi khi không giữ được nụ cười trên môi với mọi
người. Nhưng thời gian trôi đi, tôi cũng dần dần quen với các đi chứng nhỏ còn
sót lại này. Khi nước mắt chảy xuống, tôi cũng không cần phải lau, tập trung
chú ý đến bất kỳ người nào, sự vật nào không liên quan gì đến tôi ngoài cửa sổ,
chỉ cần vài phút, mọi thứ lại trở về bình thường, từ ngoài đến trong, từ vẻ bề
ngoài đến nội tâm.
Biết chuyện, Minh Tuệ đến nhà, kéo tôi ra ngoài cho khuây khỏa. Ngồi trên chiếc
sofa quen thuộc, tôi vội bưng chiếc cốc nóng lên tay. Trời đã vào thu, ngoài
cửa sổ đang mưa, cảm giác lành lạnh.
“ Lưu Bạch, cậu đừng nói với tớ rằng cậu sẽ từ bỏ cả hai người đàn ông đó nhé,
tớ thấy anh chàng họ Viên đó rất khá đấy. Hôm đó ở Thiên Thúy Đinh, tớ nhìn
thấy hết, cậu đừng làm mình mẩy như thế nữa. Người đàn ông giỏi như thế mà cậu
còn không chịu thì rốt cuộc là cậu muốn gì?”, không đợi tôi nhập cuộc, Minh Tuệ
nói liền một hơi.
Rốt cuộc là cậu muốn gì? Câu nói này quen thuộc biết bao. Hôm tôi ra viện, Cho
cũng hỏi tôi như thế, mặc dù giọng điệu hoàn toàn khác Minh Tuệ nhưng không sai
chữ nào. Tôi như được quay về ngày hôm đó, Cho đứng trước cửa, đôi mắt dài hơi
cười cười. Người đàn ông này, lúc nào cũng cười, làm bất cứ việc gì cũng thong
dong, không vội vàng. Nhưng đến cuối cùng, mọi vẻ bề ngoài giả tạo đã bị lột
bỏ, tôi đã nhìn thấy nội tâm chân thực của anh ta, dồn ép người khác, không từ
bất cứ thủ đoạn nào. Với bàn tay sắt đá đó, mọi việc đối với anh ta đều dễ
dàng. Giọng Cho dịu dàng, trầm lắng mà sao tôi lại có cảm giác như rất hung hổ,
ghê gớm.
“Lưu Bạch, rốt cuộc là em muốn gì?”
“Cho, anh nghĩ hiện tại em còn đủ sức trả lời câu hỏi này của anh sao?” Ân nhân
của tôi, người này là ân nhân của tôi, tôi không ngừng nhắc nhở mình, cố gắng
kiềm chế để không quay đầu trốn chạy, tôi cố gắng nhẹ nhàng, khẽ trả lời anh
ta.
“ Lưu Bạch…”, Cho ngập ngừng, nét mặt bình thản hơi thay đổi. Cho bỗng bước lên
trước, tiến sát về phía tôi.
Cảm giác ức chế lại bao trùm như mọi lần, tôi hơi ngả người ra sau, Cho dừng
chân lại, thở dài, tôi cũng không có dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh ta lúc
đó.
“ Anh thực sự không hiểu, thực sự không thể hiểu! Em là người phụ nữ duy nhất
trên thế gian khiến anh không thể hiểu. Nếu em muốn có một cuộc sống đầy đủ, Sở
Thừa có thể cho em, anh còn có thể cho em nhiều hơn. Nếu em muốn có người chăm
sóc, trên đời này còn ai có thể chăm sóc em và Mạt Lợi chu đáo hơn anh? Rốt
cuộc là em cần gì? Em có thể nói cho anh biết được không?”
“ Anh nói cho em trước, anh muốn gì?” Tôi lấy hết can đảm hỏi lại Cho.
Cho im lặng không nói gì. Lúc tôi tưởng rằng câu hỏi này không thể có được câu
trả lời thì anh ta bất ngờ lên tiếng: “ Cái mà anh cần là nụ cười của em dành
cho anh”.
Tôi sững người, đây là câu trả lời gì vậy? Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên: “ Em chưa
bao giờ cười với anh sao?”.
“Không giống, cái mà anh cần là nụ cười giống như khi em nhìn Sở Thừa. Anh nói
xong rồi, còn em thì sao?” Cho khẽ giải thích, ánh mắt sáng ngời.
“ Xin anh đừng nhắc tới tên anh ấy trước mặt em nữa.” Bất giác, nước mắt tôi
lại tuôn ra mà không sao kiềm chế được, tôi cúi đầu, vội vàng giấu đi. Cái mà
tôi cần rất đơn giản, chỉ là được ở bên cạnh người mình yêu, chỉ là được ở bên
cạnh mà thôi. Khát khao, tham vọng, vật lộn trên thương trường, gia tộc tranh
giành, những điều này có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ mong được yên tĩnh ở bên
người mình yêu, ngày ngày được thấy anh, được nhìn anh mỉm cười, thế đã mãn
nguyện lắm rồi. Nhưng tất cả những điều này đều biến thành tham vọng hão huyền,
hà tất anh ta lại chạm vào vết thương chưa lành khiến tôi phải tan nát cõi
lòng.
Sau đó, Cho nói những gì rồi ra về như thế nào, dường như đều rất mơ hồ. Bàn
tay Minh Tuệ khua khua trước mặt tôi: “Lưu Bạch, đừng thẫn thờ như thế, cậu có
nghe không thế?”.
“Nghe thấy, tôi nghe thấy rồi”, tôi trở về với thực tại, khẽ hất tay Minh Tuệ
ra. “Tuệ à, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện. Ngày trước, Hoàng đế nước Tề
muốn gả mỹ nhân Văn Khương nổi tiếng cho Thái tử nước Trịnh, mọi người đều
ngưỡng mộ nhưng Thái tử nước Trịnh lại từ chối. Mọi người đều bảo Thái tử nước
Trịnh ngốc nghếch. Cậu đã biết Thái tử nói gì không? Thái tử nói “ Mỗi người
đều có bạn đời riêng của mình, nước Tề lớn quá, không thích hợp với người ở
nước nhỏ như ta”.”
Minh Tuệ bật cười: “ Cậu điên à, đến lúc này mà còn giở trò chữ nghĩa với tớ”.
Tôi cũng cười: “Tớ còn rất nhiều chuyện hay, cậu có>