Lưu Công Kỳ Án

Công tử Hùng Kiệt nghe Lý Thăng nói vậy, tức đến nổi ai con mắt trợn tròn, nghĩ thầm:

- Giỏi cho Đoạn Văn Kinh! Cho dù ngươi là một đứa nổi tiếng, một kẻ đứng đầu đám nha dịch nhưng ngươi là người thế nào mà dám coi thường ta? Đợi đó, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.

Nghĩ xong, nói:

- Hắn không chấp nhận, cũng được. Ngươi hãy về nghỉ đi.

- Dạ!

Lý Thăng ứng tiếng lui ra.

Lại nói chuyện Hùng công tử tức đến nổi cơm cũng chẳng buồn ăn. Tên người hầu Lai Tường đứng bên cạnh, nói:

- Thiếu gia, ngài không nên tức giận chỉ vì chuyện này. Theo tiểu nhân thấy, Lý Thăng chỉ là một kẻ ngu ngốc, không biết cách nói chuyện. Hơn nữa, chắc nha dịch Đoạn Văn Kinh cũng chẳng coi hắn ra gì. Vụ này, theo tiểu nhân nghĩ, thiếu gia nên gọi Đoạn Văn Kinh tới dùng lễ đón tiếp, sau đó nhắc tới chuyện ấy, thiết nghĩ hắn chẳng có lý do nào mà từ chối. Thiếu gia việc gì phải tức giận như vậy.

Nghe tên người hầu nói vậy, nét mặt công tử bỗng trở nên rạng rỡ, luôn miệng nói:

- Hay lắm! Ngươi nói hay lắm! Vậy ngươi hãy đi một chuyến xem Đoạn Văn Kinh có tới nha môn hay không. Nếu hắn tới, hãy đợi ở bên ngoài, đợi hắn ra, hãy nói ta đang đợi hắn trong thư phòng.

Tên người hầu ứng tiếng, bước ra ngoài, nhằm hướng nha môn thẳng tiến. Tới trước đại đường vội dừng bước, đưa mắt nhìn vào trong. Khi ấy đang độ tháng bảy, tiết trời nóng nực, mọi người đều tìm chỗ râm mát đứng vào đó tránh nóng. Ba ban mã bộ đều có mặt trên công đường hầu đạo đài phán xử chuyện của dân. Đoạn Văn Kinh tuy trong lòng bực tức nhưng vẫn phải tới nha môn. Tên người hầu thấy vậy, nói:

- Công tử dang trong thư phòng cho gọi Đoạn Văn Kinh. Hãy mau theo ta đi một chuyến!

Nha dịch ứng tiếng, trong bụng nghĩ thầm:

- Chắc hẳn lại vì chuyện kia thôi!

Tên người hầu đi trước dẫn đường, tên đầu mục của đám nha dịch phủ Đại Danh Đoạn Văn Kinh theo sau. Hai người cùng tiến vào phủ đạo đài. Vậy là trận phong ba đã bị dấy lên.

Tên người hầu Lai Tường dẫn nha dịch Đoạn Văn Kinh vào phủ đạo đài, tới thư phòng. Đoạn Văn Kinh nhìn thấy công tử họ Hùng vội chắp tay vái rồi đứng sang một bên, nói:

- Thiếu gia cho gọi tiểu nhân, không biết có việc chi dạy bảo?

Công tử Hùng Kiệt nghe vậy, vội nở nụ cười rạng rỡ, nói:

- Đoạn đầu mục, mời ngồi xuống. Ta có việc muốn bàn.

Văn Kinh nói:

- Có thiếu gia ở đây, tiểu nhân sau dám ngồi.

- Ta với ông đâu phải người xa lạ, xin cứ ngồi xuống!

Văn Kinh lạy tạ rồi mới ngồi xuống một bên. Công tử thấy vậy, nở nụ cười, đưa mắt nhìn Đoạn Văn Kinh, nói:

- Đoạn đầu mục, xin hãy nghe tôi kể. Tôi cho mời ông tới đây chẳng vì việc gì khác. Xin ông hãy nghe tôi kể rõ đầu đuôi sự việc. Hôm qua vốn ngày rằm tháng bảy, Hùng mỗ rời khỏi nha môn đi xem dân chúng chơi đèn. Tới trước chùa Cam Lộ thì dừng lại. Chỉ thấy ở đó du khách đông như kiến. Hùng mỗ xem thuyền pháp thấy trên đó có hòa thượng đang niệm kinh. Xem một hồi, đang định đi về nhà chợt nhìn thấy một cô gái. Thì ra chính là lệnh ái của ngài. Tôi đoán cô ta chắc cũng là đi dạo. Lệnh ái rất có dáng thục nữ, đoan trang duyên dáng, thực không phải loại tầm thường. Tôi nói ra đây cũng chẳng ngại gì Đoạn đầu mục chê cười. Nếu đem so sánh, cô ta thực hơn hẳn vợ tôi ngàn vạn lần. Vợ tôi hiện giờ không hề biết chút gì việc nhà, không biết cách đối nhân xử thế khiến tại hạ vô cùng oán hận. Chỉ vì nay gạo sống đã nấu thành cơm, có hối cũng không kịp nữa rồi. Tối qua nhìn thấy lệnh ái của ông, thực là trang quốc sắc thiên hương, bất giác, Hùng mỗ sinh lòng vọng thông, muốn cưới thục nữ về nha môn này. Nếu cưới được nàng, Hùng mỗ thực không dám để lệnh ái làm thiếp. Đó là tâm nguyện thực sự của tôi. Nay mai đây, nếu may mắn Hùng mỗ được ghi tên trên bảng vàng, địa vị phu nhân hẳn nằm trong tay lệnh ái. Bởi vậy, hôm nay tôi mới mạn phép mời ông tới đây, muốn hỏi rõ xem ông có chấp nhận hay không?

Nha dịch nghe vậy, vội đứng dậy, nói:

- Bẩm công tử, xin hãy nghe tôi nói. Khi nãy, được nghe những lời vừa rồi của công tử đề cao tiểu nữ, cha con tôi trong lòng lẽ nào không rõ? Nhưng bởi bên trong có một chuyện, tiểu nhân phải nói rõ với công tử. Bởi tiểu nữ đã tới tuổi cập kê, đã được hứa gã cho Chu Trần, hẹn tới tháng mười sẽ tổ chức hôn lễ. Thiếu gia thử nghĩ xem, tôi sao dám đem một đứa con gái gã cho hai nhà? Tiểu nhân tuy chỉ là loại cỏ rác nhưng đạo lý trên đời, lẽ nào dám không biết? Việc vượt ngoài vòng lễ nghi lẽ nào dám làm? Mong thiếu gia hiểu cho nỗi lòng của tiểu nhân.

Văn Kinh nói xong, đứng dậy cáo từ, chợt lại thấy công tử Hùng Kiệt mở lời nói.

Đoạn Văn Kinh nói xong, vội đứng dậy cáo lui. Vừa xoay người bước ra ngoài, công tử họ Hùng thấy vậy, vội đứng dậy, tiến lên, đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Văn Kinh kéo lại, nói:

- Ta còn có chuyện muốn nói.

Đoạn Văn Kinh thấy bộ dạng Hùng Kiệt như vậy, bất giác khí tức cành hông, chỉ hận không thể ra tay đánh nhau với công tử họ Hùng. Quý vị độc giả thử nghĩ xem, bảo Đoạn Văn Kinh nuốt trôi cơn giận này sao được? Chỉ thấy ông ta nói:

- Thiếu gia lẽ nào lại không hiểu đạo lý! Lão gia hiện đang là quan của triều đình, chức vụ hàm tam phẩm. Vậy mà thiếu gia lại làm càn như thế, lẽ nào không sợ người đời cười chê hay sao? Đừng nói là con gái tôi được hứa gả cho người khác. Cho dù nó chưa được hứa gả cho ai thì quan lại trong vùng cũng không được phép lấy gái trong dân. Luật pháp nhà Đại Thanh là vậy, lẽ nào ngài không biết? Công danh, sự nghiệp, tiền đồ của lão gia, rốt cuộc rồi cũng bị ném bỏ bởi tay một đứa con hư đốn như ngài!

Nói rồi, xô mạnh một cái, chỉ thấy "huỵch" một tiếng, công tử họ Hùng bị xô ngã lăn ra đất. Nha dịch Đoạn Văn Kinh hầm hầm tức giận bỏ đi. Tên người hầu Lai Tường thấy công tử bị xô ngã ra nhà. Hắn vội chạy tới đỡ công tử dậy. Vị thiếu gia nhà họ Hùng lúc này xấu hổ quá, giờ đâm ra tức giận, miệng nói:

- Thực tức chết đi được? Giỏi cho tên Đoạn Văn Kinh! Nếu ta không lấy được mạng của ngươi, thề không làm người.

Tên người hầu đứng bên cạnh, vọt miệng nói:

- Vụ này chẳng trách, thiếu gia đã bực mình. Hắn quả khiến người ta bực mình căm ghét.

Tên người hầu còn chưa dứt lời, đã thấy công tử hầm hầm nói:

- Lai Tường, ngươi đợi mà xem. Nếu ta không khiến Đoạn Văn Kinh đích thân dâng gái tôi đây, ta sẽ không còn là Hùng công tử nữa.

Hai người còn đang nói chuyện với nhau, chợt thấy một gã gác cửa, từ bên ngoài chạy vào, nói:

- Lão gia tới!

Lại nói chuyện đạo đài phủ Đại Danh là Hùng Ân Hoãn vừa dùng bữa sáng xong, thấy công chuyện rãnh rỗi, bèn tới thư phòng ngồi nghỉ. Vừa bước vào thư phòng, chợt thấy công tử sắc thẹn hầm hầm chưa nguôi, Ân Hoãn liền hỏi:

- Con ta, vì sao lại giận dữ?

Hùng Kiệt nghe cha hỏi trúng vào nỗi lòng của mình, vội kể lể:

- Phụ thân đại nhân, xin hãy nghe con nói... Trong lòng buồn bực không vui, giấu sao nổi những người xung quanh?

Hùng công tử kể lại một lượt từ đầu đến cuối sự việc. Hùng đạo đài nghe xong, trầm ngâm không nói năng gì. Công tử lại mở miệng nói tiếp:

- Văn Kinh nói năng thực chẳng coi ai ra gì. Cho cưới hay không đều là quyền của hắn, nhưng hắn cũng không nên thóa mạ quan trên là cha. Hắn nói: "Thanh quan sinh hiếu tử, tham quan tất nuôi mầm bạo lực. Tên chó con ngươi thật đáng ghét, dám ngang ngạnh đòi cưới gái đã có chồng. Lão gia nhà ngươi có mắt như mù. Hắn cho rằng Đoạn mỗ ta là loại người nào?".

Rồi hắn còn nói rất nhiều lời ác nghiệt. Nếu không tin, cha có thể hỏi Lai Tường sẽ rõ.

Hùng đạo đài nghe con kể xong, lửa giận trong lòng bất giác dâng cao, đưa mắt nhìn Lai Tường, hỏi:

- Có đúng vậy không?

Tên người hầu trả lời, nói:

- Sự thực là vậy.

Tham quan nghe xong càng nổi giận, liền nói:

- Lai Tường, mau đi gọi Lý Thăng.

Tên người hầu vội đi ra ngoài, không lâu sau đã dẫn một tên quỷ câu hồn vào. Tên này vội thỉnh an đạo đài, sau đó đứng qua một bên. Hùng ân Hoãn ngồi trên cao, nói:

- Lý Thăng, nghe ta hỏi đây!

Hùng đạo đài ngồi trên cao nói:

- Lý Thăng!

- Có tiểu nhân xin hầu.

Ân Hoãn nói:

- Tối qua người cùng thiếu gia đi xem hội đèn lồng. Thiếu gia nhà ngươi nhìn thấy con gái của đầu mục Đoạn Văn Kinh trong nha môn, liền sinh lòng yêu quý, sáng nay sai ngươi tới nhà họ Đoạn cầu thân. Có phải Đoạn Văn Kinh đã từ chối không?

Lý Thăng nói:

- Đúng vậy! Tiểu nhân đâu dám nói càn.

Hùng đạo đài lại hỏi:

- Người có biết chuyện con gái hắn đã được hứa gả cho người khác không?

Lý thăng nói:

- Chuyện này là do Đoạn Văn Kinh thoái thác mà ra. Hôm mùng mười tháng này, trong quán rượu, hắn còn nhờ tiểu nhân rằng "Hãy tìm cho cháu gái của ngài một tấm chồng" lẽ nào chỉ trong dăm ba ngày mà mọi việc đã xong xuôi hay sao? Ngay cả tiểu nhân đây nghe cũng khó tin.

Hùng đạo đài nghe xong, gật đầu nói:

- Ngươi hãy lui ra, đi nghỉ đi. Không nên nói cho người ngoài biết chuyện này.

- Dạ!

Lý Thăng ứng tiếng, xoay mình đi ra.

Lại nói chuyện Hùng đạo đài nghe như vậy, đưa mắt nhìn mầm họa của hắn, mở miệng nói.

Hùng Ân Hoãn đưa mắt nhìn công tử, nói:

- Con chớ lo! Hãy nghe cha nói đây, việc này cứ để cha giúp con xử lý. Nhất định ta sẽ phải cho Đoạn Văn Kinh sống không nổi.

Hùng đạo đài nói xong, quay đầu qua, đưa mắt nhìn tên tùy tùng, nói:

- Ghé sát tai lại đây nghe ta dặn. Hãy mau làm thế này... thế này... chớ chậm trễ. Tháng trước ta bắt được bốn tên trong vụ cướp kho bạc, ngươi hãy bảo chúng khai Đoạn Văn Kinh là đầu sỏ, rồi lão gia sẽ giảm nhẹ tội cho chúng. Ngươi hãy mau vào ngục nói với chúng như vậy, để xem chúng có nghe theo hay không - Tên người hầu ứng tiếng, nói:

- Rõ!

Rồi xoay mình bước ra. Không lâu sau đã thấy hắn quay trở lại bước vào thư phòng, tươi cười nói:

- Tiểu nhân đã đi nói với bọn chúng. Bọn chúng đều đồng ý kéo Văn Kinh vào cuộc.

Hùng đạo đài nghe vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, dặn tên người hầu lập tức thăng đường.

Tên người hầu lại chạy ra ngoài, tới trước công đường cao giọng, hét:

- Tam ban, lục phòng, mau tập hợp. Lão gia lập tức thăng đường xét việc.

Đám thuộc cấp vội vàng ứng tiếng, trong đó có cả Đoạn Văn Kinh. Lại nói chuyện tên người hầu trở vào trong, một lúc sau đã vào tới thư phòng, thấy đạo đài, chắp tay vái, bẩm rõ mọi chuyện. Hùng đạo đài nghe xong vội đứng dậy, sải bước rời khỏi thư phòng. Tên người hầu theo sau, vượt qua mấy tầng cửa, chỉ trong chớp mắt đã lên tới công đường. Tên người hầu vội dẹp tấm bình phong đi, Hùng đạo đài bước lên trên án đường, ngồi xuống. Nha dịch đứng hai bên hét vang. Hùng đạo đài nói:

- Mau giải bốn tên tội phạm cướp kho bạc tháng trước lên đây!

Đám nha dịch không dám chậm trễ, vội chạy thẳng xuống nhà ngục, không lâu sau, bốn tên tội phạm bị trói đã được giải lên, đứa nào đứa nấy tóc tai bỏ xõa trông như quỷ, tướng ngũ đoản mình mẩy thô kệch, rõ loại hung đồ. Lên tới công đường, chúng nhất tề quỳ cả xuống. Sai nha chấp tay bẩm báo xong, xoay mình đứng sang một bên. Hùng đạo đài ngồi trên cao nói vọng xuống:

- Tên đầu tiên, Điêu Khắc, nghe ta hỏi đây! các người đi cướp vàng bạc do ai sai bảo?

Điêu Khắc nghe hỏi, vội khấu đầu, nói:

- Bẩm lão thái gia, nếu muốn hỏi tới tên thủ mưu thì hắn chính là kẻ cầm đầu đám nha dịch của phủ lão thái gia Đoạn Văn Kinh.

Câu này của Điêu Khắc vừa buông ra khiến kẻ giết quan cướp kho của phủ Đại Danh giật mình kinh sợ. 

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui