"Ông ta gặp phiền toái gì?"
Lúc câu hỏi này được nói ra, hai người đã ngồi vào bên trong ô tô để đi đến nhà của ông Dịch.
Thương Hoài Nghiên đặt một tay lên vô lăng, một tay khác bật nhạc trong xe, một âm điệu dân gian vui vẻ vang lên, giọng điệu cũng thoải mái giống như âm nhạc đang phát ra: "Cũng không phải vấn đề to lớn gì cả, nếu không lầm thì chỉ là vấn đề tài chính bị đứt đoạn thôi, giải quyết rất đơn giản."
Dịch Bạch Đường "a" một tiếng, sau đó nhìn về những khu biệt thự nhỏ san sát ở bên ngoài thông qua ô cửa kính trong suốt, một lát sau, hắn nói: "Sự việc hình như không giống như anh nói cho lắm."
Thương Hoài Nghiên sững sờ: "Sao lại không giống nhau?"
Giọng điệu của Dịch Bạch Đường bình tĩnh: "Ba tôi đang cãi nhau với vợ."
Thương Hoài Nghiên như rơi vào trong mộng.
Y nhìn theo tầm mắt của Dịch Bạch Đường, chỉ thấy bên ngoài kia, cách vài bước chân, bên dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, cửa sổ sát đất trong suốt khiến cho mọi thứ đều dễ dàng được nhìn thấy.
Gần đây, đúng là ba của Dịch Bạch Đường đã gặp phải một phiền toái không nhỏ.
Tên đầy đủ của ông Dịch là Dịch Bỉnh Khôn.
Từ ba của Dịch Bỉnh Khôn, tức là ông nội của Dịch Bạch Đường bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, một đường thuận buồm xuôi gió, từ một nhân viên phục vụ đã trở thành ông chủ nhà hàng ăn của bản thân, sau đó lại từ nhà hàng lấn sân sang bất động sản, thời kì huy hoàng nhất, giá trị tài sản lên đến gần 1 tỉ.
Thế nhưng, cái thời kì "huy hoàng nhất" này đã là chuyện từ mấy năm trước rồi.
Chính sách từ trên xuống mỗi ngày đều thay đổi, những người làm ăn cùng thời cũng cùng phát triển mạnh mẽ, cứ như thế thành Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ông ta lại trở thành kẻ dưới chân những kẻ khác!
Càng nguy hiểm hơn là, những công ty gia đình hiện tại, trong 10 cái thì có đến 9 cái vay vốn kinh doanh, dùng hình thức của các nhà tư sản để mở rộng kinh doanh quy mô nhỏ, nói cách khác, một khi quyết sách phạm phải sai lầm, dây xích tài chính sẽ lập tức đứt đoạn, tổng thể sẽ rơi vào một loại phiền phức đặc biệt nào đó.
Ví dụ như không thể không tuyên bố phá sản.
Ví dụ như gặp vô số chủ nợ tại tòa án.
Lại ví dụ như có lẽ sẽ phải chọn một đêm đen gió lớn bỏ trốn khỏi nhà.
Đến 3 ngày trước, Dịch Bỉnh Khôn vẫn cảm thấy mình có thể đưa xí nghiệp của gia tộc lên đỉnh cao hơn người.
Thế nhưng từ hai ngày nay ông ta đã cảm thấy mệt mỏi tiều tụy, trong tay ông ta còn 1 mảnh đấy đang khai thác để tiếp cận 10% cổ phần, ở trong khu vực như thủ đô này, kinh doanh bất động sản không dễ, nhưng nếu có thể làm được thì tuyệt đối sẽ kiếm được một món lợi không nhỏ.
Chỉ cần trong tay ông ta có được 10% cổ phần này thì sẽ không khác gì trong tay có được một con gà đẻ trứng vàng.
Cũng chính vì để có được 10% cổ phần này, năm trước ông ta đã dùng phần lớn cơ nghiệp của mình để thế chấp cho bên ngân hàng lấy một số tiền lớn đầu tư vào cổ phần của mảnh đất này.
Mà bây giờ mảnh đất này lại cần thêm một khoản tiền đầu tư nữa mới có thể có được cổ phần, khoản vay của bên ngân hàng cũng cần phải trả, như vậy mắt xích tài chính sẽ bị đứt đoạn.
Nếu như phải thêm tiền vào phía bất động sản thì tiền vay ngân hàng không trả nổi; còn nếu như muốn trả tiền cho ngân hàng thì bên phía công ty đầu tư kia có thể dùng 70% giá thị trường để nắm quyền cổ phần chuyển nhượng, sở dĩ có phần điều kiện phụ này là do lúc ông ta mua cổ phần của mảnh đất này nhờ thông qua giới thiệu của người quen, dùng giá rẻ mua vào!
Đến khi ý thức được tình cảnh của mình rồi, Dịch Bỉnh Khôn lại xâu chuỗi lại các sự việc với nhau, sau đó ông ta nhận ra cái người được mình gọi là "bạn bè" kia đã liên thủ với cổ đông khác của bất động sản kia chơi mình một vố?
Bọn họ đoán được lượng tài sản mà mình có, dựa vào tin tức nội bộ, một xướng một họa, há miệng chờ sung rụng!
10% cổ phần của một mảnh đất ở thủ đô như thế này, một vào một ra, ông ta thiệt hại ít nhất 80 triệu.
80 triệu là khái niệm gì?
Là một khái niệm đủ để cho ông ta rơi vào cảnh phá sản!
Làm sao bây giờ?
Ông ta định đi vay tiền, thế nhưng chỉ vừa nói với bạn bè, đối phương đã cười ha hả chuyển đề tài về quá khứ; ông ta lại hạ mặt mũi xuống gọi cho vài người bạn nữa, nhưng tất cả đều qua loa lấy lệ.
Cuối cùng, ông ta phát hiện ra điểm không đúng, vất vả hỏi thăm khắp mọi nơi mới nghe được chân tướng: Không biết từ khi nào mà bên ngoài đã truyền ra tin tức Dịch Bỉnh Khôn sắp phá sản!
Hóa ra là bọn hắn...
Dịch Bỉnh Khôn cắn chặt răng.
Lớp vỏ bọc này được làm quá mức xinh đẹp, chờ đến khi ông ta tỉnh ra thì mọi việc đã đi quá xa.
Đèn thủy tinh trên trần nhà tỏa sáng chói lóa, chiếc bàn bên dưới dường như cũng bị một tầng màu xám ảm đạm phủ kín, khay trà màu trắng sứ không biết dính vết bẩn gì tạo thành mấy khối màu đen đặc biệt bắt mắt, giống như mấy con sâu kì dị quái đản đang nằm nhoài ở đó.
10' trước, vợ con của ông ta cùng về đến nhà.
Con gái vẫn giống như trước đây chạy đến bên cạnh ông ta, thân mật kéo tay ông ta, cười vô cùng vui vẻ.
Trên tay của vợ ông ta là túi lớn túi nhỏ, đứng ở huyền quan, trang dung tinh xảo, ý cười ngâm ngâm.
"Ba, ba có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Hôm nay là ngày gì?" Dịch Bỉnh Khôn buồn bực mất tập trung, hỏi qua loa.
Con gái ông ta vô cùng vui vẻ nói: "Một tháng nữa là đến sinh nhật của con!"
"Được rồi, Nhạc Nhạc, đừng làm phiền ba con nữa, ba con còn có việc phải làm." Vợ ông ta đứng trước ông ta lên tiếng, giọng nói mềm nhẹ.
"Ba ba mua quà cho con con sẽ không lộn xộn nữa, ba, con muốn chiếc Porsche lần trước chúng ta cùng đi xem!"
Chiếc xe thể thao 3 triệu kia?
Trong lòng Dịch Bỉnh Khôn run lên, sắc mặt biến đổi.
Thế nhưng hai người phụ nữ kia lại không chú ý đến chi tiết nho nhỏ này, người vợ lên tiếng mắng: "Con vẫn còn là một đứa trẻ, mua xe sớm như thế làm gì? Mua quần áo và nữ trang là được rồi.
Lần trước không phải con thích một sợi dây chuyền à? Vừa vặn cũng là sinh nhật, bảo ba con mua cho con đi."
"Mẹ đi với con nhé."
"Được rồi, mẹ sẽ đi cùng với con."
"Con muốn mở một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng."
"Đều nghe con, con thích là tốt rồi."
Đoạn đối thoại đầy chiều chuộng vang lên trước mặt Dịch Bỉnh Khôn.
Hai mẹ con một hỏi một đáp, cứ như thế xác định quà tặng sinh nhật của Dịch Bỉnh Khôn dành cho con gái.
Qua nhiều năm như vậy, mỗi khi muốn mua một cái gì đó, hai mẹ con họ sẽ làm như thế, trước đây, Dịch Bỉnh Khôn vẫn cảm thấy hành động này vô cùng săn sóc, thế nhưng có lẽ qua nhiều năm như thế, ông ta đã xem chán cái tiết mục giống như diễn xiếc này của người phụ nữ, cũng có thể là do gần đây áp lực quá nặng nề cho nên ông ta nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Sau khi kết thúc đề tài này, Thục Vân vừa nói chuyện vừa uyển chuyển đi về phía ông ta, Dịch Bỉnh Khôn nhìn rõ túi xách trên tay của đối phương.
Cổ tay đeo đồ trang sức cầm túi xách hàng hiệu.
Quần áo hàng hiệu.
Bàn tay được bảo dưỡng kĩ càng ở các cửa hiệu thẩm mĩ.
Đủ các loại ý nghĩ loạn thất bát tao không ngừng khiến cho cảm xúc của ông ta ngày càng nặng nề, giống như bị hết khối đá này đến khối đá khác đè lên thần kinh của ông ta, khiến cho ông ta có hơi không chịu nổi...
Thục Vân đi đến trước mặt Dịch Bỉnh Khôn, cất tiếng ôn nhu: "Bỉnh Khôn, mấy người bạn của em định mở một cái thẩm mĩ viện, họ muốn mời em cùng tham gia, em thấy mấy người bọn họ đều tham gia cả, nếu em không tham gia thì cũng không ổn lắm, cho nên em đã đồng ý.
Số tiền góp vào cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng 2-3 triệu, coi như là rảnh rỗi không có việc gì làm, dùng để giết thời gian đi."
Một tiếng ầm ầm vang lên!
Thần kinh lý trí bị áp lực nặng nề làm cho đứt đoạn.
Dịch Bỉnh Khôn đẩy con gái ra, tiếp theo lại quăng một cái tát lên mặt Thục Vân, nổi giận mắng: "Ngày nào cũng không thấy có ở nhà, cũng không biết cô ở bên ngoài làm những thứ gì!"
Một cái tát vang dội khiến cả hai mẹ con đều ngây dại.
Trong chớp mắt tỉnh hồn lại, Thục Vân nghẹn ngào một tiếng, che mặt rơi lệ.
Nhạc Nhạc bị đẩy ra khó mà tin nổi: "Ba, ba làm gì vậy?"
Dịch Bỉnh Khôn không hề trả lời.
Tiếng chuông cửa ở huyền quan vang lên..