Đêm đó, Vân Lâm quấn chặt lấy ta, che mắt ta lại rồi dẫn ta tới một chỗ.
“Lưu Huỳnh, nàng nhìn xem.”
Ta từ từ mở mắt ra, giật cả mình.
Dưới ánh trăng sáng, trước mắt ta là một biển hoa vô tận, bao trùm cả sơn cốc, đom đóm len lỏi bên trong, lập lòe chiếu sáng.
Trong chốc lát, ta cảm giác như toàn bộ thế giới chỉ còn lại cảnh tượng này.
Đôi mắt của ta không thể chứa thêm những cảnh khác.
Chàng đứng bên cạnh, nhìn ta mà cười to, nói: “Lần này không khóc à?”
Ta cười, nói không nên lời, mắt cay xè.
Những cảm xúc mà ta đã kìm nén lại dâng trào.
Rõ ràng ta đã hạ quyết tâm rồi, nhưng vì sao chàng cứ bất ngờ tiến vào trái tim ta khiến ta không kịp đề phòng.
Nhìn nụ cười tươi rói của chàng, lòng ta cảm động, nhưng cũng cảm thấy lạnh giá.
Vân Lâm, chàng có biết không? Những chuyện này sẽ khiến ta hiểu lầm.
“Mười bốn tuổi, ta đã bị trục xuất, trên đường lưu vong khắp nơi, ta gặp nguy hiểm, cứ nghĩ bản thân không sống nổi nữa.” Sắc mặt chàng ảm đạm mà nhìn chăm chú vào biển hoa, “Lần đó nhảy xuống vách núi, ta thật sự đã nghĩ tất cả kết thúc rồi.
Nhưng lại gặp Mạc thúc, may mắn sống ở chỗ này mấy năm.
Nơi đây là khoảng thời gian mà ta sống tự tại nhất.”
“Ta đã từng nghĩ, nếu có thể ở đây kết thúc cuộc đời mình thì sẽ là điều tốt đẹp nhất của đời ta.” Đột nhiên chàng dừng lại, “Lưu Huỳnh, nàng thích nơi này không?”
“Thích.”
“Ta biết ngay mà.”
Đôi mắt chàng lấp lánh, chàng cười vui vẻ, nụ cười đó hệt như một đứa trẻ.
Đúng vậy, ta đã động tâm, có lẽ kể từ lúc ở căn phòng đầy hoa đăng kia, trái tim ta đã chứa đầy hình bóng chàng.
Vân Lâm, ta thích chàng, rất thích chàng.
Sau khi cơ thể tốt trở lại, bọn ta tạm biệt Mạc thúc rồi đi theo con đường bí mật rời khỏi sơn cốc cách biệt với mọi thứ kia.
Lúc gặp lại Lục Lạc Oánh và những người khác, trong nháy mắt, ta cảm giác như đã qua một năm rồi.
Nhìn thấy ta sau khi cởi khăn che mặt, hiển nhiên bọn họ sửng sốt, đối với người trước mặt hoàn toàn nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Thanh Chiếu kích động chạy đến túm lấy ta, đôi mắt đỏ hoe mà ôm ta vào lòng.
Lạc Oánh im lặng nhìn bọn ta, trông nàng đầy lo lắng và bất an, khiến ta có một cảm giác xa lạ khó tả.
“Trở về là tốt rồi.” Cái tên nhàm chán Vân Thâm kia, cho dù giọng điệu có bình tĩnh thế nào cũng không che giấu được sự phấn khích.
“Mấy ngày nay vất vả rồi, huynh.”
Sự biến mất của hắn trong một tháng này đã giúp An Ly quốc có cơ hội làm giảm nhuệ khí của quân ta, mà lúc đó Vân Thâm đã phải một mình chịu đựng áp lực và giải quyết mọi chuyện.
Với phong cách làm việc của hắn, nhưng vì ta mà hắn đã để cho mọi người bàn tán.
Sự việc lần này kết thúc bằng việc An Ly quốc bồi thường xin lỗi, đồng thời trừng phạt nghiêm khắc Bắc Tiêu Vương, người gây ra mọi rắc rối.
Sau đó, chúng ta định sẽ ở lại Bắc Thành một tháng rồi mới về kinh thành.
“Lưu Huỳnh, tỷ vào được không?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Lục Lạc Oánh.
“Được, vào đi.”
Nàng mở cửa bước vào, im lặng nhìn ta, như đang gặp chuyện gì đó vướng mắt.
“Tỷ tỷ?”
“Chuyện ngày hôm đó, thật xin lỗi.” Nàng đột nhiên nói: “Là tỷ giận cá chém thớt với muội.”
Ta hoảng sợ, “Không không không, là muội sai, là muội không tìm hiểu rõ sự tình đã thúc giục tỷ bày tỏ lòng mình.”
“Lưu Huỳnh, muội thích bệ hạ hả?”
“Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì thế, sao có thể chứ? Muội và bệ hạ cùng lắm chỉ là bạn bè thôi.
Bọn ta mới quen biết nhau một năm thôi mà.” Ta vội vàng phủ nhận, một khắc đó tim ta như lỡ nhịp, cứ ngỡ bí mật cất giấu trong lòng đã bị nàng phát hiện.
Lục Lạc Oánh thở phào nhẹ nhõm, yên tâm mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Trong giây lát, cảm giác áy náy lại một lần nữa bao trùm lấy ta.
“Lưu Huỳnh, tỷ rất sợ, sợ muội cũng thích chàng.” Nàng đột nhiên nói một cách khó hiểu: “Muội có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tỷ không?”
“Muội… Rời khỏi chàng được không?”
“Tại sao?”
Nàng không trực tiếp trả lời mà thất thần kể lại quá khứ của mình, trên môi nở một nụ cười hoài niệm sâu sắc..