Một người khác mà ta cảm thấy may mắn khi được gặp là Mộc Uyển, một cô nương dịu dàng, là dáng vẻ người gặp người yêu.
Tuy nhiên, quen nhau lâu mới biết, cô nương này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Ngươi đó, để ta nhìn mặt ngươi một lần cũng không chịu, cứng đầu như trâu, cũng không biết ngươi bướng bỉnh cái gì.
Ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu, có cô nương nào mà không quan tâm đến mặt của mình cơ chứ.
Biết đâu ta có thể chữa khỏi cho ngươi thì sao?”
“Biết y thuật của ngươi lợi hại, nhưng ta đã quen với việc này rồi, không sao cả.
Uyển nhi à, đừng có ngày nào cũng gặp ta mà nói vậy hoài nữa mà.”
Cô nương đang làm thuốc trước mặt ta lúc này chính là người lần trước ta tình cờ gặp khi chạy đến Thái Y Viện xin thuốc, tên Mộc Uyển.
Người đẹp như tên, dịu dàng động lòng người, nhưng luôn kiên trì cố chấp với việc y.
Nhớ đến ngày đó, ta tìm dược liệu bị nàng trách mắng không hiểu gì, đến nay vẫn khó quên dáng vẻ nghiêm túc lúc đó của nàng, nghĩ đến là thấy thú vị.
“Không sao, vậy ngươi còn lẻn vào lấy thuốc! Cũng không biết ngươi lấy một đống thuốc để làm gì? Ta thấy lần trước ngươi bốc thuốc, căn bản là bốc lung tung, rốt cuộc ngươi dùng làm gì vậy?”
“Cái này ngươi không biết rồi, đây là phương thuốc dân gian lưu truyền, ta nghe nói rất hữu dụng.”
“Ngươi ngươi ngươi, không phải không để bụng sao? Để ta làm cho ngươi, ngươi không chịu, lại đi tin cái phương thuốc cổ truyền quỷ quái này, ngươi đúng là không để tâm đến mặt mình mà!”
Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, ta không nhịn được mà bật cười, một cô nương dịu dàng thế này lúc tức giận trông thật đáng yêu.
“Ngươi còn cười!”
Thấy nàng ném dược liệu về phía ta, ta vội chạy ra ngoài.
“Uyển Nhi, ta đi trước đây, gặp lại sau nha.”
Ừm, chờ nàng ấy bình tĩnh lại rồi hãy đến.
Đêm nay ta đi theo Thanh Chiếu chuẩn bị bữa tối như thường lệ.
“Lần này rượu Ngọc Tuyết do An Ly quốc đưa tới vô cùng quý giá, đến lúc đó các ngươi phải cẩn thận.”
Rượu Ngọc Tuyết? Đúng là thứ tốt, rượu này được dùng sương xuân, mưa mùa hè, sương mùa thu và tuyết mùa đông để ủ, cất giữ dưới đỉnh tuyết của núi Tuyết Phong, trăm năm trân quý, dành riêng cho hoàng thất của An Ly quốc.
Loại rượu này không tệ chút nào.
“Đừng làm vỡ ly rượu như lần trước.”
“Lần này không có ai giúp được muội đâu.”
“Muội biết rồi, biết rồi mà.” Ta trả lời cho có lệ, cúi đầu nghịch chiếc túi thơm mà hôm qua Mộc Uyển đưa cho ta.
Từ từ, rượu Ngọc Tuyết!
Mặt ta biến sắc, ta ôm bụng hét lên: “Ôi, tỷ tỷ, muội đau bụng quá.”
“Muội sao vậy? Đó, muội nhìn đi, lại có chuyện rồi.” Nàng lo lắng xoa bụng cho ta, “Chắc muội ăn trúng đồ không sạch rồi.
Muội về nghỉ ngơi trước đi, tỷ xong việc sẽ đến tìm muội, nếu thật sự chịu không nổi thì đến Thái Y Viện xem sao.
Tỷ nghe nói muội khá thân với nữ y ở đó.”
“Được được, tỷ tỷ, tỷ mau đi đi, đừng vì muội mà làm hỏng việc.”
Để tăng hương vị cho rượu Ngọc Tuyết, trong đó có thêm một loại cỏ, mà túi thơm này lại có hoa của cỏ đó.
Đây là trùng hợp sao?
“Uyển Nhi!” Ta đột ngột đẩy cửa phòng của Mộc Uyển, nàng đang ngồi trước bàn mà thất thần nên bị giật mình.
“Ngươi đó, lại không gõ cửa.” Nàng trông tức giận nhưng thật ra không có giận, giống như đã quen rồi.
Ta cười thần bí, lắc vật đang cầm trên tay, “Nhìn xem, có đồ tốt nè.”
“Để ta nhìn xem là đồ gì tốt?” Nàng thản nhiên nhận lấy.
“Rượu Ngọc Tuyết!”
Động tác của nàng dừng lại, biểu cảm như đông cứng lại trong giây lát, nàng kinh ngạc nói, “Này… Làm sao ngươi có được rượu Ngọc Tuyết? Là bệ hạ…?”
“Đúng vậy, nghe nói là đồ tốt, chắc đoán được suy nghĩ của ta, nên ban thưởng chăng?”
“Nào, chúng ta cũng uống thử xem rốt cuộc tốt thế nào.”
Ta lấy ly đặt trước mặt cả hai, rồi nói muốn đi lấy cái bình nhỏ để rót rượu.
Nhưng nàng ngăn ta, đè lại bầu rượu, “Đã là đồ tốt thì sao có thể chỉ mình chúng ta hưởng thức được, nên gọi Thanh Chiếu tới uống cùng mới đúng.”
“Không sao, không sao, ta với ngươi nếm thử trước rồi để lại một ít, Thanh Chiếu tỷ tỷ vẫn đang trực, không nhanh vậy đâu.”
Ta vừa nói vừa gạt tay nàng ra, cầm lấy bầu rượu rót đầy vào ly của nàng.
“Vậy sao ngươi tới đây nhanh vậy?”
“Đừng nói là ngươi trốn việc, đây là…”
Ta lắc đầu liên tục, “Tất nhiên không rồi, ta có chừng mực, có điều, ta được phép về trước.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Nàng thuận tay tiếp nhận bầu rượu rồi chậm rãi rót đầy cho ta, nhưng trong lúc nói chuyện lại không cẩn thận làm rượu tràn ly.
“Ôi, thật lãng phí.”
Mộc Uyển hốt hoảng vội lấy khăn tay ra lau, ta muốn giúp, nhưng đẩy mạnh quá làm đổ ly rượu.
“Làm sao đây?” Nàng nhìn ly rượu bị đổ mà hoảng sợ lẩm bẩm.
Ta cười nói: “Chỉ là một ly rượu mà thôi, ly vỡ thì lấy cái khác, rượu đổ thì rót đầy lại, có gì phải tiếc.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Ta tự rót cho mình một ly rượu nhỏ, chỉ nghe nàng nói, “Thanh Chiếu cũng sắp tới rồi nhỉ.”
“Nên kết thúc rồi, ta cũng nên làm việc cuối cùng thôi.”
“Ngươi ngửi thử xem, sau khi ngươi làm đổ một ly rượu, mùi thơm của rượu tràn ngập khắp phòng thế này, cũng là trong họa có phúc.” Ta lại nâng ly, hướng về phía nàng, “Ta không khách sáo nữa, uống một ly trước đây, ngươi đừng có nhìn ta như thế mà.”
Ta từ từ đưa ly rượu đến gần môi, ta biết nàng đang nhìn ta không rời, nhưng ta đang đợi, đợi cảnh tượng mà ta đã nghĩ tới mà không muốn xuất hiện.
Kết quả nó vẫn xuất hiện.
Trong mắt nàng hiện sự giãy giụa và do dự, cuối cùng vẫn lao tới mà hất ly rượu ta sắp uống.
“Quả nhiên là vậy sao?” Ta ngừng cười, dường như có điều gì đó ở trong lòng ta đang được làm sáng tỏ.
Trên mặt nàng đầy vẻ kinh ngạc, giọng run rây, “Ngươi… Biết?” Sau khi phản ứng lại, nàng tức giận nói, “Ngươi đang thử ta!”
Cỏ và hoa mọc cùng nhau, nhưng cả hai lại tương khắc lẫn nhau, nếu không phải ta từng nghe qua phương pháp làm rượu Ngọc Tuyết, nếu không phải nàng ấy chọn ta làm quân cờ, chẳng phải đêm nay sẽ xảy ra chuyện rồi sao?
“Ngươi làm quen với ta chỉ vì việc này, đúng không?” Ta cười, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Làm bạn với ta, chỉ sợ nàng coi trọng chỗ ta có cơ hội hầu hạ gần hắn, mà nàng lại tưởng rằng ta chỉ là một cô nương không rành thế sự.
Chỉ tiếc….
“Đúng, ta lợi dụng ngươi.
Nhưng trừ việc này ra, ta vẫn chưa hại ngươi, trên đời này có mấy người biết hai loại dược này, huống chi là rượu và túi thơm.
Hắn giết nghĩa phụ của ta, ta cẩn thận trốn trong cung, nhất định phải giết được hắn.” Hận ý trên mặt Mộc Uyển nhất thời biến mất, “Cho dù lừa ngươi, mất đi người bạn là ngươi, chỉ cần giết được hắn, mọi thứ đều đáng giá.”
“Mà hôm nay hắn nên chết rồi.” Mộc Uyển cười to.
Trong giây lát, ta dường như không nhận ra nàng ấy, người dịu dàng điềm tĩnh trước kia là nàng sao? Thù hận thật đáng sợ.
“Đêm nay ta không đi trực.”
“Cái gì? Sao có thể?” Nàng nhìn bầu rượu trên bàn, “Không, không có khả năng, nếu ngươi không đi, sao ngươi có được rượu này? Hơn nữa, ta đã hỏi thăm về ngươi, lần nào cũng bảo ngươi ở đó!”
Nàng nói xong, vội vàng cầm lấy bầu rượu lên ngửi, “Chính là nó!”
Với nàng mà nói, rượu này chính là bằng chứng cuối cùng.
“Nếu ta đã đoán trước được, ngươi cảm thấy ta sẽ giúp ngươi hại hắn sao?” Nói xong, ta cầm ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Nhìn ta uống cạn ly rượu, rốt cuộc nàng cũng không còn cách nào tự thuyết phục bản thân được nữa, cơn giận bùng lên trong chốc lát mà tóm lấy ta, “Ngươi!!! Ngươi đã phá hỏng mọi thứ, phá hỏng mọi thứ rồi.”
Mộc Uyển buông ta ra, vẻ mặt thẫn thờ ngã xuống đất, đột nhiên nàng ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
Ta vội quỳ xuống bên nàng, hốt hoảng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Ta đang muốn kiểm tra giúp nàng thì bị đẩy ra thật mạnh.
“Tại sao ta lại chọn ngươi chứ?… Chọn ngươi?” Nàng tức giận chỉ vào ta, há miệng nhưng không nói được lời nào, rồi sau đó im lặng thật lâu.
Tất cả các loại cảm xúc lần lượt hiện lên trong mắt nàng, cuối cùng chỉ còn lại sự chua xót nhưng nàng gắng gượng cười.
“Lưu Huỳnh, ta….
Ngươi….
Đi…”
Cuối cùng nàng vẫn không nói rõ hết câu đó đã chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng tại một khắc này, dường như nàng ấy đã trút được gánh nặng..