Năm Nguyên Bảo, ngày 23 tháng 11 âm lịch.Đại công tử quay đầu lại thấy Nhị đệ đang lắp bắp nói chuyện với Chúc lão phu nhân, hắn liền chủ động bắt chuyện với lão phu nhân.Lão phu nhân nhìn đại công tử Thượng gia Thượng Chính Quân dung mạo tài hoa xuất chúng, lại nhớ tới những lời đánh giá khen ngợi của giới quyền quý ở Tây Kinh.Thượng Chính Quân không hỗ với danh xưng Ngọc Lang, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, mắt phượng mày ngài, là tướng mạo vô cùng xuất sắc.
Khi hắn lớn lên tinh thông lục nghệ, văn võ song toàn, trở thành Ngọc Lang nổi danh khắp kinh thành, là tình lang trong mộng của một nửa thiếu nữ Tây Kinh.Đại công tử Thượng Chính Quân khôi ngô tuấn tú, xuất thân danh môn, văn võ song toàn, khí chất lại thanh nhã cao quý.
Hắn kinh tài tuyệt diễm, thanh lãnh kiêu ngạo, dáng vẻ đầy tự tin khí phách.Chúc lão phu nhân Cố thị âm thầm so sánh Đại công tử với Nhị công tử tính tình nhút nhát rụt rè thì không khỏi có chút tiếc nuối.Nếu người Song Cát gả là Đại công tử thì...Đáng tiếc Chúc gia của bà và Song Cát trèo cao không nổi! “Nhị vị công tử ngồi thêm lát nữa, lão phụ ta có chút việc nhà cần xử lý rồi sẽ quay lại ngay.” Lão phu nhân thấy gần đến canh giờ liền tìm cớ rời đi.Trước khi rời đi bà còn liếc nhìn đứa cháu gái trốn sau gốc cây lê ngoài kia.
Nha đầu ngốc đó đã trốn sau gốc cây nửa ngày rồi, nếu là nha hoàn sai sử cũng là một người ngu ngốc.Bà chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, như vậy Song Cát cũng coi như là lương xứng với Nhị công tử Thượng Nguyên Thanh.********Song Cát thấy tổ mẫu rời đi lại thấy hai vị công tử thản nhiên ngồi trong phòng uống trà, hai chân nàng run rẩy vụng trộm bước ra chạy về phía hành lang chỉ để nhìn phu quân của nàng rõ hơn.Ánh mắt đầu tiên của nàng rơi vào người thiếu niên hào hoa phong nhã kia nhưng thân hình cao lớn lại không mất đi nét trẻ trung mảnh khảnh của thiếu niên nên hắn không thể là phu quân của nàng.Vì thế nàng chuyển ánh mắt sang chàng thiếu niên gầy hơn, trẻ hơn nhưng không quá bắt mắt đang ngồi bên cạnh.Thiếu niên khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, làn da mạch sắc nhợt nhạt, mi nồng đậm, mắt đen bóng, dù không cười nhưng trên mặt lúc nào cũng mang theo ba phần ý cười.Dựa vào trực giác, Song Cát biết hắn chính là phu quân tương lai của nàng.
Vì thế tất cả tình ý đều hóa thành nhu tình ấm áp để nàng nhìn vị thiếu lang kia.Có lẽ ánh mắt nhu tình trong sáng ấm áp của Song Cát quá mức chuyên chú, khiến hai vị công tử cảm nhận được và đồng thời nhìn về phía nàng.
Bọn họ đều nhìn tiểu cô nương mảnh khảnh đáng yêu đang đứng ở hành lang.Song Cát nghĩ rằng có lẽ bản thân mình đã trốn rất tốt, hơn phân nửa người nàng trốn phía sau cây cột trụ màu son đỏ ở tại hành lang nhưng cái đầu lén lút thò ra ngoài.Không ngờ rằng đôi mắt to tròn trong veo, gương mặt non nớt bầu bĩnh, cực kỳ ngọt ngào đáng yêu của nàng đã khiến cho hai vị công tử ở trong phòng chú ý.Hai vị công tử đều ngạc nhiên với sự ngọt ngào đáng yêu của nha đầu này.
Thượng Chính Quân giật mình ngây ra trong giây lát.Chàng cảm thấy tiểu cô nương có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, vừa to vừa tròn, con mắt lại đen láy, phảng phất như một viên bảo thạch chìm dưới đáy nước.Song Cát bị phát hiện, cũng là lần đầu tiên bị nam tử xa lạ nhìn thẳng như thế, do bản tính nhút nhát nàng lại càng cố gắng giấu mình đằng sau cái cột.Thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi khuôn mặt xinh đẹp còn chưa phát triển hết, mười phần non nớt, còn hơi bầu bĩnh như trẻ con.
Con ngươi đen nhánh như sao trời, trong sáng như pha lê, đôi mi cong tự nhiên chập chờn như cánh bướm...Sau một thoáng kinh ngạc trước vẻ đẹp trong sáng đáng yêu của nàng, Đại công tử liền nhíu mày bắt đầu suy ngẫm.Còn Nhị công tử thì ngượng ngùng cúi đầu xấu hổ, sau đó hắn lại nghĩ tốt xấu gì hắn cũng là công tử thế gia vọng tộc, nghĩ vậy hắn thêm chút tự tin liền ngồi thẳng lưng ngẩng đầu nhìn lại.Lúc vừa quay đầu nhìn lại, vừa hay hắn lại thấy tiểu cô nương kia cũng ló đầu ra, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, hai đứa trẻ trạc tuổi nhau chợt đỏ mặt thêm lần nữa.Không hề báo trước, hai ánh mắt gặp gỡ nhau.
Khoảnh khắc ấy, Thượng Nguyên Thanh hiểu được trái tim mình đã theo tầm mắt mà bay đến nơi kia rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một tiểu cô nương dễ thương ngọt ngào đáng yêu đến thế.Thượng Nguyên Thanh cứ như vậy mà ngơ ngác, si ngốc nhìn Song Cát, cũng quên luôn cả việc làm một công tử thế gia thì phải có phong thái lễ độ như thế nào.Cảnh này bị Đại công tử ở bên cạnh nhìn thấy, hắn chợt hiểu ra.
E rằng vị cô nương vẫn luôn rình kia là tiểu thư thứ xuất của Mã gia – Song Cát, người đã có hôn phối với Nhị đệ.Đại công tử ngồi cùng bàn với Nhị đệ thấy rõ bộ dạng si mê ngốc nghếch và đỏ mặt mắc cỡ của Nhị đệ thì hắn cười nhạo trong lòng.Thượng Đại công tử hừ lạnh thầm mắng Nhị đệ của mình không có tiền đồ, tốt xấu gì Nhị đệ cũng là công tử thế gia vọng tộc, vậy mà đối với một tiểu cô nương mới vừa gặp mặt liền thể hiện hoa si...Sau khi Thượng Chính Quân khẳng định thân phận của Song Cát, hắn thu lại những suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu mình.
Hắn lập tức thể hiện phong thái uy nghiêm của một công tử thế gia, vẫy tay với thiếu nữ kia rồi nói: “Ngươi lại đây.”Nếu Song Cát đã không thể hiện mục đích nàng đến đây thì hắn sẽ danh chính ngôn thuận coi nàng thành nha hoàn để sai sử.Song Cát hơi do dự nhưng dưới sự uy hiếp của vị công tử kia, nàng chậm rãi bước tới gần hai người họ.Nhị công tử mắc cỡ mặt đỏ tai hồng theo từng bước chân nàng bước lại gần.
Tuy là hắn không quá mức thông minh nhưng di nương đã nói với hắn, vị hôn thê của hắn có một đôi mắt to tròn long lanh, đặc biệt thu hút.Thượng Nguyên Thanh nhìn vào đôi mắt nàng lập tức chắc chắn nàng chính là vị hôn thê của hắn.Tiểu cô nương thật to gan, vừa mới đính hôn cùng hắn lại lén chạy tới gặp mặt hắn.
Tuy...!rằng bên cạnh còn có Đại ca, không thể coi là cô nam quả nữ, nhưng cũng quá lớn gan rồi.Thượng Nguyên Thanh thường đọc sách thánh hiền cũng biết quân tử chi lễ nên tuân thủ lễ tiết.Hết chương..