Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.

Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Vương ảnh hậu sững sờ nghiên đầu, trong mắt ẩn giấu sự kính nể sâu sắc.
Nguyễn Nguyễn à cậu đỉnh quá luôn.
Lâm Tu Viễn vẫn giữ tính cách thiết lập, nhíu mày nhìn Nguyễn Chỉ, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Mỹ Cầm: "Không biết nói chuyện, cô là người câm sao?"
Lời thoại trước mặt Nguyễn Chỉ lại thay đổi trong chớp mắt: "Cái cách nói chuyện mà bảo người khác câm này, là biểu hiện điển hình của chứng khuyết tật từ ngữ, muốn tôi dạy cho cậu sao? Cậu mới là người câm, câm từ nhỏ câm đến lớn, câm đẹp đẽ, câm xấu xí, câm ngu xuẩn, câm dốt nát, câm từ nước Z câm ra nước ngoài.

Cậu là sinh vật thể khiếm khuyết ngôn ngữ còn lười biếng thích gây sự, cậu là sinh vật câm cô đơn tuyệt vọng dưới ánh sao, là con heo câm vĩnh viễn không thể bay lên trời xanh."
Lâm Tu Viễn: "..."
Vương Mỹ Cầm nhìn biểu cảm phức tạp của Lâm Tu Viễn, nhất thời cảm thấy Nguyễn Chỉ đã thay mình gỡ hoà một đều.
Lúc quay mặt về phía ống kính, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Đạn mạc:
"Móa, Nguyễn Nguyễn ngầu ghê."
"Tôi chịu không nổi a a a [chuột đất gào thét]"
Vương Mỹ Cầm cảm thấy chắc là Lâm Tu Viễn bí từ rồi, bởi vì đôi môi hắn khẽ động, nửa ngày mới nói được một câu: "Tôi sẽ trả tiền công."
Nguyễn Chỉ lạnh giọng: "Tiên sinh, anh vui lòng đừng dùng tiền để chà đạp lòng tự trọng của chúng tôi."
Lâm Tu Viễn: "."
Các fan trên đạn mạc cười điên cuồng:
"Tôi có một sự quan ngại sâu sắc, rằng Lâm độc miệng đã đỡ không nổi đòn này."
"Ya, Lâm đạo hold không nổi sao, xoa xoa tay!"
"Đừng nói nữa các chị em ơi, tôi cũng không đỡ nổi nè!"
Qua nửa ngày, Lâm Tu Viễn rốt cục mở miệng lần nữa, giọng điệu dễ chịu hơn lúc trước nhiều, hắn nhìn Vương Mỹ Cầm, lựa chọn từ ngữ: "Cậu...có thể dẫn tôi đến phòng giáo vụ không?"
Vương phấn:
"Ha ha ha ha ha hả dạ ghê!"
"Lâm độc miệng anh cũng có ngày hôm nay! !"
Vương Xuyên ở xa xa hướng về bọn họ xua tay, ra hiệu Vương Mỹ Cầm phối hợp với Lâm Tu Viễn, bắt đầu cảnh tiếp theo.
Dù ảnh hậu không muốn vẫn gật gật đầu, "Được, đi."
Lâm Tư Viễn lập tức kéo ảnh hậu lên xe, không phí thêm một giây nào.

Để lại Nguyễn Chỉ ở đó cùng với xe đạp của Vương Mỹ Cầm.
Vương Đạo hô "Cắt" một tiếng, vỗ vỗ tay: "Cảnh đầu qua, vô cùng hoàn mỹ!"
Sáu người lại đứng chung một chỗ, nghe Vương Xuyên sắp xếp nội dung còn lại của bộ phim: "Cảnh thứ hai, Lâm Tu Viễn theo Vương Mỹ Cầm đến phòng giáo vụ báo danh, nhập học lớp 888.

Vì vậy Lâm Tu Viễn đến lớp báo cáo, tôi đã mời mấy người đến trợ diễn." Vương Đạo vỗ vỗ tay, một nhóm thiếu nam thiếu nữ ăn mặc như học sinh từ trong xe bảo mẫu bước xuống: "Lâm Tu Viễn đăng ký là vào lớp của Đỗ Thương Sinh, tan học Đỗ Thương Sinh rời khỏi trường, trên đường gặp phải lưu manh, được Nguyễn Chỉ và Thường Kiến cứu, hai người bày tỏ thành công."
Nguyễn Chỉ nghe xong thì sững sờ: "Không phải lần đầu thất bại rồi sao?"
Vương đạo không để ý vung vung tay: "Cái này gọi là rụt rè, rụt rè!"
Nguyễn Chỉ: "."
Đỗ phấn:
"Không sai! Nguyễn tổng cậu phải chịu trách nhiệm với mèo hoang nhỏ chứ huhuhu."
"Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm đê!"
Mọi người đều không có ý kiến, vì vậy nhanh chóng quay màn hai.
Vương Mỹ Cầm dẫn Lâm Tu Viễn đến chỗ báo danh, kết quả không ngờ tới, Lâm Tu Viễn bị phân vào lớp của mình.

Cô và Lâm Tu Viễn cùng vào lớp, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, trợ diễn do Vương đạo mời tới lập tức giới thiệu thân phận bạn học mới của Lâm Tu Viễn.
Cả lớp cùng năm vị khách mời còn lại đồng loạt vỗ tay biểu đạt sự hoan nghênh.
Đóng vai cô bạn thân ham giàu của nữ chính, Lưu Phi Vũ ngồi cạnh Vương Mỹ Cầm nhỏ giọng cảm thán: "Oa, không lẽ đây chính là Lâm Tu Viễn sở hữu tài sản bạc tỷ trong truyền thuyết, Tu vương tử đây sao?"
Vương Mỹ Cầm ngạc nhiên: "Cậu biết hắn?"
Lưu Phi Vũ gật đầu: "Đây chính là Tu vương tử đó, nữ sinh cả trường đều từng nghe đến tên hắn."
Đạn mạc:
"Tu vương tử ha ha ha tôi chết mất "
"Đệt, tôi chịu không nổi, khách mời của chương trình này lag hết rồi hả!"
Fan Lưu Phi Vũ:
"A a a a tê cả da đầu."
"Đừng có đầu độc nữ thần Lưu Phi Vũ mà!"
Nguyễn Chỉ và Thường Kiến là anh em tốt, cho nên ngồi cùng một bàn.
Thật ra Thường Kiến thầm mến Lưu Phi Vũ, hắn nghiên đầu nhìn bóng lưng Lưu Phi Vũ đang cùng Vương Mỹ Cầm thảo luận về Lâm Tu Viễn, trên mặt đầy vẻ khinh thường: "Hừ, thằng nhóc tinh tướng như vậy có cái gì hay chứ."
Trên bục giảng Lâm Tu Viễn đang lạnh mặt chào hỏi mọi người: "Ừ, tôi tên Lâm Tu Viễn."
Đỗ ảnh đế đóng vai giáo viên cũng rất phối hợp: "Bạn Lâm Tu Viễn, em muốn ngồi ở đâu?"

Lâm Tu Viễn chi vào vị trí bên cạnh Vương Mỹ cầm: "Cạnh cô ấy."
Đây là cảnh tượng tràn ngập không khí phim thần tượng, quần chúng cũng diễn theo không khí này.

Nữ sinh cả lớp thuân theo ngón tay Lâm Tu Viễn nhìn về phía Vương Mỹ Cầm:
"Cái gì chứ, sao lại là cô ta!"
"Đúng vậy, Tu vương tử nhìn em nè ~~"
Trong tiếng thét chói tai của các nữ sinh, Lâm Tu Viễn đi về phía Vương Mỹ Cầm, ngồi cạnh ảnh hậu.
Khi lâm Tu Viễn đến gần Vương Mỹ Cầm chỉ cảm thấy mình chết trong lòng một ít, khoản cách của hai người quá gần gũi khiến biểu cảm trên mặt cô cũng cứng đờ.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.

Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Mà sau khi Lâm Tu Viễn ngồi xuống cạnh cô, trực tiếp nằm nhoài trên bàn bắt đầu ngủ.
Đạn mạc lại bắt đầu cười phun:
"Nam chính này lên lớp ngủ, cũng rất thông minh!"
"A a a Lâm đạo sao anh lại rõ ràng như vậy, đây chính tính cách thiết lập của nam chính thông minh cao siêu không thèm nghe giảng bài ahaha"
Sau khi cảnh này kết thúc, là đến cảnh riêng của Nguyễn Chỉ cùng Đỗ Thương Sinh.
Chuông tan học vừa vang, học sinh lục tục ra khỏi lớp.
Thường Kiến nhìn Lưu Phi vũ đi theo Vương Mỹ Cầm, quay đầu lại nhìn Nguyễn Chỉ: "Chúng ta cũng đi thôi."
Nguyễn Chỉ vỗ vai Thường Kiến: "Cậu muốn tìm Lưu Phi Vũ sao? Cậu đi trước, chút nữa tôi tới tìm cậu."
Thường Kiến gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Lúc này trong phòng học cũng chỉ còn sót lại Nguyễn Chỉ cùng Đỗ Thương Sinh.
Thầy Đỗ buổi sáng vừa nhận được lời tỏ tình sóng gió của bạn học Nguyễn, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, không khí lúng túng mà mờ ám.
Đỗ phấn chép miệng:
"Đô Đô, em nhắc nhở anh nha, không có nhiều cơ hội đâu, phải biết nắm bắt!"
"Bên nhau! Bên nhau! Bên nhau!"
Đỗ Thương Sinh nhìn Nguyễn Chỉ đi tới gần bục giảng: "Bạn học Nguyễn."
Nguyễn Chỉ còn chưa nói gì, hệ thống OOC đã đưa một hàng chữ hiện trước không trung.
Cậu cúi đầu để che giấu khóe miệng đang co giật, nhẹ giọng nói: "Thầy Đỗ, iu em anh sợ rùi seo?"

Nguyễn phấn:
"Cầu xin cưng im đi mà!!"
"Đừng nói nữa! Lúc trước mù mắt, bây giờ tai cũng điếc luôn a a a a a."
Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào lớp, trong phòng học to lớn, khoản cách của hai người lại gần đến hơi thở cũng quấn quýt vào nhau.
Đỗ Thương Sinh nhìn Nguyễn Chỉ gần trong gan tấc, ngón tay khẽ run, cuối cùng vẫn là thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Nguyễn Chỉ hít sâu một cái: "Cho dù anh có từ chối em ngàn lần vạn lần, trong lòng em anh mãi là người đàn ông hoàn hảo nhất." Cậu nói ngày càng to, cuối cùng cất cao giọng: "Đỗ Thương Sinh, em thông báo với anh, cả con tim và khối óc, mỗi một bộ phận trên người em đều đang nói, em yêu anh!"
Đạn mạc:
"A a a a a a cưng im đi a a a."
"Tôi muốn chết [rít gào]."
Đỗ Thương Sinh không nói gì nữa, anh do dự nhìn về phía Nguyễn Chỉ, cuối cùng quay người rời đi.
Nguyễn Chỉ nhìn bóng lưng anh rời đi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đỗ Bắc Thành, anh thật ác độc."
Khán giả:
"Móa nó ha ha ha."
"Anh thật ác độc ha ha."
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.

Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Nguyễn Chỉ cúi đầu ra khỏi phòng học, thì đụng phải Thường Kiến vừa đi tìm Lưu Phi Vũ trở về, Thường Kiến thấy biểu tình Nguyễn Chỉ sai sai, cau mày hỏi: "Sao vậy người anh em?"
Nguyễn Chỉ lắc đầu: "Không có gì, chỉ cần anh ấy mạnh khỏe, mỗi ngày trời đều trong."
Nguyễn phấn:
" A a a tậu má hahaha."
"Tôi chết mất, nắp quan tài tôi tự đóng lại luôn rồi, đừng ai đỡ tôi dậy."
Thường Kiến nhìn Nguyễn Chỉ gật đầu: "Vậy đi ăn cơm trước."
Hai người song song ra cổng trường, kết quả khi đi ngang một cái hẻm nhỏ, chợt nghe thấy tiếng ồn ào:
"Ê, anh đây không có tiền xài, đưa anh ít tiền anh thả cho đi."
"Đừng có phiền phức, nhanh lên."
Nguyễn Chỉ cùng Thường Kiến đi tới, kết quả là nhìn thấy Lưu Phi Vũ, Vương Mỹ Cầm, bị một đám "Thiếu niên bất lương" trên đỉnh đầu có tóc giả đủ màu chặn trong hẻm nhỏ.
Mấu chốt là Đỗ Thương Sinh cũng bị vây trong đó.
Đỗ phấn:
"???"
"Ảnh hậu với chị Cá Bay thì tôi hiểu được nhưng mà Đô Đô sao anh cũng vào đây?"
*Cá bay: fēiyú – Phi Vũ: fēiyǔ
"Anh so với thiếu niên bất lương người ta thì cao hơn một cái đầu lận đó, anh sao cũng vậy?!"
Nguyễn Phấn chép miệng một cái:

"Tôi có lý do để hoài nghi bên trong có vấn đề!"
Đỗ Thương Sinh tựa như không phát hiện Nguyễn Chỉ cùng Thường Kiến, cũng hoàn toàn không để ý đến uy hiếp của đám nhóc, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
Mấy tên côn đồ kia ngược lại không hài lòng, giơ ta muốn bạt tay Vương Mỹ Cầm, bị Đỗ Thương Sinh giơ tay tiếp được.
Tên cầm đầu hô một tiếng: "Các anh em, đánh cho tao!"
Kết quả họ chưa kịp động thủ thì trước mắt xuất hiện một bóng người, nhấc chân đạp tên thủ lĩnh ngã xuống đất.
Thật ra Nguyễn Chỉ không dùng sức, thế nhưng diễn viên quần chúng cực kỳ phối hợp, kêu thảm ngã trên mặt đất.
Có vài tên muốn xông vào đánh nhau, lại bị Thường Kiến đột nhiên lao tới và Lâm Tu Viễn không biết từ góc nào chạy ra đánh ngã.
Nguyễn Chỉ nhìn Đỗ Thương Sinh trước mắt: "Không sao chứ?"
Đỗ Thương Sinh lắc đầu một cái, nhìn Nguyễn Chỉ muốn nói lại thôi: "...!Cảm ơn cậu."
Bên cạnh Lưu Phi Vũ đang khóc lóc cảm ơn Thường Kiến, Vương Mỹ Cầm thì được Lâm Tu Viễn đỡ lên.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.

Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Bỏ qua tâm tình đè nén của ảnh hậu, thì hai đôi còn lại cũng có thể xem là tình cảm ấm nồng.
Ngay lúc này, Nguyễn Chỉ hành động, cậu đẩy Đỗ Thương Sinh ra lùi về sau hai bước, cúi đầu nhìn mặt đất, cẩn thận tìm kiếm.
Đỗ Thương Sinh đi nhanh đến bên cạnh Nguyễn Chỉ, nhíu mày nhìn động tác của cậu, phối hợp: "Nguyễn Chỉ, cậu đang làm gì?"
Nguyễn Chỉ đau đớn nhắm mắt, đọc lời thoại của hệ thống: "Em đang tìm gai của mình."
Nguyễn phấn:
"Shhhh —-"
"Các chị em à, mù mắt, à không cả tai cũng chuẩn bị luôn đi."
Nguyễn Chỉ trợn mắt há mồm, mặt nghiêm trọng nói tiếp: "Em là một con nhím, gai là đặc điểm của em, cũng là vũ khí của em.

Mãi đến khi gặp được anh, vì yêu anh, em đem gai nhổ xuống, cho dù sẽ đau đớn thân thể.

Bây giờ em không còn là một con nhím đúng tiêu chuẩn, mà là con nhím có trăm ngàn lỗ thủng, em đau lắm, cả người đều đau.

Mà anh thì sao? Lại bỏ em mà đi.

Anh nói xem, con nhím không có một cái gai, thì sống bằng cách nào!"
Đạn mạc:
"Muốn chết luôn a a a."
"Cao xanh ơi [quỳ xuống]! Quá đau khổ rồi, xin chương trình hãy buông tha cho đôi mắt của tôi!!"
"Nguyễn Nguyễn, cị ko thể hỉu thấu nõi đau cụa cưng a a a"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận