Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.
Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Hệ thống OOC: "Bảo bối, ngươi có gì muốn nói à?'
Nguyễn Chỉ châm chước lựa chọn từ ngữ: "Cái này nói thế nghĩa là, ta phải nắm tay ảnh đế à?? Chuyện này...!sao được đây..."
OOC: "...!Vậy ngươi hưng phấn cái gì?"
Nguyễn Chỉ ho nhẹ hai tiếng: "Ta đây là thẹn thùng, thẹn thùng!"
Cậu vừa dứt lời, hệ thống bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
"Làm sao vậy?"
OOC gấp gáp: 'Thân phận của ngươi bây giờ là linh hồn thầm lặng, ảnh đế chắc chắn không thể nói chuyện với ngươi, nhanh chóng rửa mặt ăn cơm, chủ động đi cùng ảnh đế đi, đừng để bị bỏ lại!"
Nguyễn Chỉ nghĩ đúng vậy.
nhanh chóng thu dọn chỉnh tề rồi đi ăn cơm.
Đến phòng ăn, Đỗ Thương Sinh đang ngồi cạnh bàn ăn, Nguyễn Chỉ yên lặng đi tới, kéo ghế ở một phía khác ra ngồi xuống.
Lúc mông cậu vừa chạm lên ghế, ảnh đế ở đối diện bỗng cau mày, ánh mắt dường như dừng trên người cậu, lại như xuyên qua Nguyễn Chỉ nhìn về phương xa: "Sao cái ghế này lại tự chuyển động?"
Nguyễn Chỉ: "..."
Đạn mạc:
"Há"
"Đúng vậy, có phải là có ma không, rất sợ đó nha, tại sao ghế lại tự chuyển động vậy ha! Huhuhu【 đầu chó 】 "
Có Nguyễn phấn vừa vào phòng trực tiếp không rõ tình hình lên tiếng hỏi:
"Không phải Nguyễn Nguyễn ngồi trên ghế sao? Các chị em đang nhìn cái gì vậy!"
"Bắt được một người đàng hoàn, report 【 đầu mèo 】"
Mới bắt đầu Nguyễn Chỉ còn cảm thấy xấu hổ vì tính cách thiết lập này, bây giờ nghe ảnh đế nói thế, bỗng nhiên cảm thấy chơi rất vui.
Cậu dùng tư thế như hùm như sói ăn vội hai miếng đồ ăn, Đỗ Thương Sinh ở đối diện càng nhíu chặt lông mày, khiếp sợ nhìn cái đĩa trống không: "Cơm của tôi đâu?"
Đỗ Phấn:
"Ha ha ha ha Đô Đô anh thật sự rất phối hợp A ha ha ha "
"Đô Đô: Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể tiến vào nhân vật trong nháy mắt【 cực kỳ lớn tiếng 】 "
Nguyễn Chỉ nhíu mày nhìn ảnh đế diễn kịch, bưng chén đũa và nồi không thả lại vào nhà bếp.
Ảnh đế nhìn chằm chằm mâm thức ăn trên tay cậu, trên mặt không hề che giấu sự hoảng sợ.
Chờ đến khi Nguyễn Chỉ bưng đĩa vào nhà bếp, Đỗ Thương Sinh mới quay đầu lại, dùng biểu cảm hoài nghi cuộc đời nhìn vào ống kính: "Cái đĩa, tự nó, bay."
Nhân viên hiệu ứng của tổ tiết mục đặc biệt thêm một lớp hiệu ứng trên người Nguyễn Chỉ, chỉ cần cậu xuất hiện trên màn hình, sẽ trở biến thành nửa trong suốt.
Nhìn cũng rất có cảm giác.
Lần này các khán giả xem Đại tác chiến đã hiểu rõ:
"Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, cái chương trình này là nhờ vào một mình Nguyễn Chỉ, thành công lôi kéo cả đoàn cùng phát điên có phải không ha ha ha"
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.
Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Chờ ăn cơm xong, Nguyễn Chỉ chuẩn bị theo Đỗ Thương Sinh lên xe của chương trình.
Hệ thống đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Bảo bối, hiện giờ ngươi là quỷ, thân thể suy yếu, không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời!"
"."
OOC bình chân như vại thở dài: "Nếu không ngươi sẽ hồn bay phách tán, mãi mãi không siêu thoát!"
"...!Vậy ta làm sao bây giờ?"
OOC suy nghĩ một chút, gian nan đề nghị: "Hay là tìm thùng giấy che bớt ánh nắng?"
"..."
Bên này mấy người của tổ tiết mục và Đỗ Thương Sinh chuẩn bị lên xe, Nguyễn Chỉ vội vàng nhìn xung quanh, nhìn thấy trước cửa phòng khách nhà Đỗ Thương Sinh có một cây dù.
Cậu chạy đến đó, lấy dù che lên đỉnh đầu.
Đến khi cậu mở dù ra mới phát hiện, dù này làm bằng giấy dầu, cảm giác trong nháy mắt mình xuyên vào mưa bụi Giang Nam.
Trang phục hôm nay cậu mặc cũng vô cùng hợp, quần áo trên người đều thuần sắc, phía trên là áo ngủ phong cách ngắn tay, phía dưới là quần kaki, màu sắc cùng với ô giấy dầu là bổ sung cho nhau.
Ô giấy dầu:
Mưa bụi Giang Nam:
Trên đạn mạc, Nguyễn phấn lúc này rất thỏa mãn:
"Mẹ tôi ơi, Nguyễn Nguyễn bung dù quá đẹp luôn! Trang phục hiện đại còn có thể phối với ô giấy dầu?"
"Huhuhu, nhìn Nguyễn Nguyễn, tôi chợt nhớ tới một khúc ca: Trên bước đường đời có những mộng đẹp tựa con đường dài.
Trên bước đường sương gió, sương gió in hằn trên gương mặt ta.
Chốn hồng trần, mộng đẹp kia có bao nhiêu phương hướng.
Ta cứ ngốc nghếch đi tìm tình yêu trong ảo mộng ~"
*OST Thiện nữ u hồn.
"Chị em phía trước, cưng lại tới đây để tẩy não đúng không?!"
Nguyễn Chỉ bên này có dù che rồi, mới yên lòng đi dưới cái nắng ngày hè.
Chạy chậm đến, theo sau Đỗ Thương Sinh lên xe, chờ tài xế chở bọn họ đến nơi làm nhiệm vụ theo yêu cầu của đạo diễn Vương Xuyên, cũng chính là nơi "phát sinh án mạng" được nói đến trên "Thẻ nhiệm vụ".
Nguyễn Chỉ giờ đây là một "linh hồn thầm lặng", toàn bộ người của chương trình đều không nhìn thấy cậu, cũng không nói chuyện với cậu, không nghe được âm thanh của cậu.
Cho dù cậu mang dù lên xe, những người khác cũng không cho cậu ánh mắt dư thừa nào.
Thậm chí Nguyễn Chỉ vẫy tay trước ống kính của anh quay phim, nhân viên công tác cũng làm như không nhìn thấy.
Trên đạn mạc, Nguyễn phấn vừa buồn cười vừa đau lòng:
"Haha dù sao thì...Nguyễn Nguyễn của chúng ta đáng thương quá ha ha ha."
"Đau lòng Nguyễn Nguyễn một giây, sau đó cười tiếp! Ahahah"
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.
Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Nhưng Nguyễn Chỉ cũng không quên nhiệm vụ của mình, cậu phải cùng ảnh đế nắm tay ba mươi giây.
Nguyễn Chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Đỗ Thương Sinh, ảnh đế lúc này đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt thả lỏng, dáng vẻ không hề có phòng bị.
Đôi tay anh thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, tùy ý đặt trên đùi, đương nhiên cũng có...
OOC tiếp lời: "Có một loại cảm giác ham muốn.'
Nguyễn Chỉ: "..."
OOC lớn tiếng thúc giục: "Nắm nhanh lên! Cho dù xuất hiện trong ống kính, thì cũng có ai thấy đâu, ai kêu ngươi là linh hồn thầm lặng?!"
Trái tim nhỏ bé của Nguyễn Chỉ, bị mấy chữ "linh hồn thầm lặng" đâm trúng, cậu dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, nén đi sự thẹn thùng, vươn tay trái ra, nhét vào lòng bàn tay ảnh đế đang đặt trên đùi phải.
Đỗ Thương Sinh sắp ngủ đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Chỉ.
Nhưng nghiêng được 45 độ thì miễn cưỡng dừng động tác lại, ho nhẹ hai tiếng không quay nữa.
Làm như không có chuyện gì, liếc nhìn ra cửa sổ.
Trong nháy mắt đột nhiên Nguyễn Chỉ nhận ra tác dụng của nhiệm vụ này!
Hình như cậu có thể tùy ý chạm vào thần tượng —- mà không bị cự tuyệt??
Khán giả xem trực tiếp đương nhiên cũng phát hiện ra điều này, không ít người bình luận:
"Tôi cảm thấy Vương đạo có âm mưu【 tìm tòi nghiên cứu.
jpg 】"
Nguyễn phấn:
"+1 làm linh hồn thầm lặng, tùy tiện chạm vào thì ảnh đế cũng không cảm giác được, đây không phải là cổ vũ Nguyễn Chỉ nhà ta đến thân cận với thần tượng sao!!"
CP phấn không nhịn được rống to:
"Nguyễn Nguyễn bảo bối tiến lên! Lên là lên luôn cầm tay ảnh đế!!"
Nguyễn Chỉ ở trước ống kính vẫn đặt tay mình trong lòng bàn tay Đỗ Thương Sinh, nhiệt độ từ chỗ hai người chạm vào nhau truyền đến trên người Nguyễn Chỉ, nóng đến nỗi trong lòng cậu loạn lên.
Mà hình ảnh kiều diễm chân tình còn chưa kịp hình thành trong đầu Nguyễn Chỉ, đã nghe thấy một chuỗi đếm số: "Mười bảy, mười sáu, mười lăm...!Tám, bảy —-"
Biểu cảm của Nguyễn Chỉ có hơi khó tả: "...Đại ca, ngươi rát biết cách phá hoại bầu không khí."
OOC nhăn nhó nói: "Người ta sợ ngươi chống đỡ không nổi ba mươi giây nha!"
Đợi vừa qua ba mươi giây, Nguyễn Chỉ lập tức buông tay Đỗ ảnh đế, yên lặng ngồi lại một bên.
Trên đạn mạc Đỗ phấn trong nháy mắt có rất nhiều câu hỏi:
"Nắm cũng nắm xong rồi, giờ mới thấy xấu hổ?!"
"Không cho phép cưng buông tay! Đã sờ phải sờ tới cùng!!"
OOC cũng nhất trí với khán giả trên đạn mạc, đạn mạc vừa chạy qua màn hình, Nguyễn Chỉ liền nghe thấy tiếng OOC nhắc nhở:
"Keng, tuyên bố nhiệm vụ thứ hai — tên nhiệm vụ: Kiều thề của Quỷ vương đừng nghĩ trốn.
Nội dung nhiệm vụ: Gắn bó không thể tách rời, làm một linh hồn thầm lặng, nằm nhoài trên vai kiều thê, không được rời khỏi giữa chừng.
Nhiệm vụ thất bại: điện giật trung cấp.
Nhắc nhở ấm áp, yêu quý sinh mệnh, tránh xa điện giật, moa~"
Nguyễn Chỉ nghe xong nhiệm vụ này, liền thấy cảm người lạnh lẽo.
"Đừng có nói với ta nhiệm vụ này —-'
OOC cao giọng ngắt lời cậu: "Đúng, ngươi phải nằm trên lưng ảnh đế."
"..." Nguyễn Chỉ suy nghĩ một chút đến chiều cao chênh lệch giữa cậu và Đỗ Thương Sinh, xong rồi cảm thấy nhiệm vụ chắc sẽ...!bị kẹt ở đây thôi.
Nhất thời cảm thấy vô cùng bi thương: "Ta cảm thấy không làm được."
OOC lớn tiếng cổ vũ: "Đừng sợ, bỗng nhiên một đem gió xuân đến, liễu rũ hoa cười lại gặp làng, nhất định sẽ có chuyển biến tốt!"
Nguyễn Chỉ nghe nó ngâm thơ, càng không ôm hi vọng với cái hệ thống này.
Lúc một người một hệ thống còn đang xoắn xuýt vì nhiệm vụ, xe của họ đã ngừng lại, Nguyễn Chỉ xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện họ đang dừng trước một tòa biệt thự cỡ trung bình kiểu Châu Âu, xem ra đây là "Biệt thự họ Lưu ở thành phố Z" nơi có thiếu nữ mất tích mà Vương đạo nói.
Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92.
Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Đỗ Thương Sinh ngồi bên trái, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Nguyễn Chỉ vẫn đang nghĩ đến nhiệm vụ mới, thấy Đỗ Thương Sinh mở cửa xuống xe, linh quang chợt lóe, cấp tốc dịch người qua chỗ Đỗ Thương Sinh ngồi lúc nãy, vượt qua Đỗ Thương Sinh, cản lại ảnh đế còn chưa kịp mở cửa xe, đột nhiên lách người, nằm trên lưng Đỗ Thương Sinh.
Vì phòng ngừa té ngã, hai chân Nguyễn Chỉ còn chặt chẽ vòng qua hông ảnh đế.
Nguyễn Chỉ cảm nhận rõ ràng, thân thể ảnh đế đột nhiên căng thẳng.
Phòng trực tiếp khán giả cũng sửng sốt:
"Á đù? ? ?"
"Này, này là tình huống thế nào!"
OOC ở trong đầu Nguyễn Chỉ phát một đoạn BGM* tiếng hoan hô "Sút..vào", điên cuồng vỗ bụng: 'Nguyễn? Ngươi chính là nam thần của ta, dáng người mạnh mẽ này, thân hình linh hoạt này, ta yêu!" OOC nói xong, rít gào nhắc nhở: "Mau mau mau, quỷ vương lãnh khốc nham hiểm còn có lời thoại!"
*BGM: background music
Nguyễn Chỉ còn chưa kịp hỏi, linh hồn thầm lặng có nói chuyện người khác cũng không nghe thấy, tại sao còn có thoại, đã thấy một câu chữ nhỏ hiện trên khoản không trước mặt.
Cậu không kịp suy tư, hạ thấp giọng ghé vào tai ảnh đế nói: "Nam nhân, anh trốn không thoát đâu."
Mà Nguyễn Chỉ vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn lên, thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt hoa đào dường như là giống nhau như đúc, đều mang theo mấy phần ngưng trệ.
Thời gian tựa như dừng lại, đến hít thở cũng lúng túng.
Hai cánh tay đang ôm vai Đỗ Thương Sinh của Nguyễn Chỉ đều run lên: "Mẹ???"
HẾT CHƯƠNG 41.