Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Lâm Y và Trương Tiểu Mạn cùng dừng bước chân, Trương Tiểu Mạn khiếp sợ nhìn Mạc Hưng còn Lâm Y thì lạnh lùng, căm tức trừng hắn.

Bốn người đàn ông vây quanh hai cô gái. Mạc Hưng lạnh lùng liếc mắt về phía Trương Tiểu Mạn, sau đó ánh mắt hắn ghim trên người Lâm Y. Cô vội lùi
về phía sau mấy bước, tránh khỏi gương mặt tươi cười một cách đầy ác ý
của Mạc Hưng, tay nắm lấy tay Trương Tiểu Mạn: 'Tiểu Mạn, chúng ta đi!'

'Đi? Đi đâu vậy?' Bốn người đàn ông cùng bước tới một bước, chắn trước mặt Lâm Y và Trương Tiểu Mạn ...

Mạc Hưng vươn tay bấu chặt cằm Lâm Y, bị đau cô vội đánh tay về phía hắn
nhưng không trúng, Lâm Y cả giận nói: 'Các người muốn sao đây?'

'Tôi muốn thế nào?' Mạc Hưng cười tà ác dí mặt đến gần mặt Lâm Y, 'Tôi muốn
ăn cô!' Hắn nói rồi vung tay ra hiệu, ba người còn lại cùng ập đến, chế
trụ cánh tay của hai cô gái sau đó dùng băng keo phong kín miệng hai
người, đẩy thẳng lên xe.

Lâm Y cùng Trương Tiểu Mạn bị ném mạnh
vào trong chiếc xe thương vụ, hai tay bị trói chặt sau lưng. 'Đi!' Mạc
Hưng quát một tiếng, một người đàn ông bước đến ghé lái, chiếc xe thương vụ nhanh chóng chạy về hướng ngoại ô ...

'Mạc ca, tiếp theo thế
nào đây?' Ba người đàn ông vẻ mặt ái muội, nhìn chằm chằm hai cô gái
cười đến tà ác, một người trong số đó lên tiếng hỏi Mạc Hưng.

Mạc Hưng cũng cười tà ác hơi nhón người kéo Lâm Y qua ôm chặt trong ngực,
hắn nhìn cô cười ngả ngớn: 'Cô ta trước thuộc về ta ... Chậc chậc chậc,
gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng thật hấp dẫn, đáng tiếc đã không là
xử ... Ừm, nửa năm trước cô đắc tội với người, làm hại ta không nhận
được hạng mục quan trọng kia. Món nợ đó ta còn chưa tính với cô thì cô
lại tự tìm đến cửa!'

Hắn nhìn Lâm Y bằng ánh mắt nóng rực, ngón
tay lướt qua gương mặt cô, lỗ mãng cười cười, không chút để ý nhìn người đàn ông đang lái xe nói: "Đến rừng cây nhỏ trên ngọn núi phía trước
...'

Xe hết lắc sang trái lại lắc sang phải, không lâu liền "sít" một tiếng ngừng lại. Ba người đàn ông kéo hai cô gái từ trên xe xuống.
Đó là một mảnh rừng nhỏ, ánh trăng mờ mờ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống
dưới. Hai cô gái bị ném mạnh trên mặt cỏ!

Mạc Hưng lại vung tay
ra hiệu, hai người đàn ông liền bước đến Trương Tiểu Mạn lúc này đã ngã
nhào trên mặt đất. Miệng Trương Tiểu Mạn bị bịt chặt, hai tay bị trói,
lúc này chỉ có thể dùng chân đá loạn nhưng chỉ phí công vô ích ...

Thân thể Lâm Y cũng bị Mạc Hưng nhấc lên, giữ chặt trong lòng hắn. Lâm Y
nhấc chân hung hăng đá thẳng vào gốc rễ của hắn, Mạc Hưng lập tức tru
lên một tiếng đau đớn, hung hăng đánh cô một tát tai khiến máu tươi bắt
đầu chảy từ khóe miệng Lâm Y xuống.

Mạc Hưng nhếch miệng cười bấu chặt chiếc cằm dính máu của cô, giọng nói tà ác vọng thẳng vào tai Lâm
Y: 'Lâm tiểu thư, tôi sẽ khiến cô thật hưởng thụ ...'

Oán hận
trừng mắt nhìn người đàn ông đáng ghét trước mặt, Lâm Y lại nhấc chân
dùng hết toàn lực đá lên nhưng lần này Mạc Hưng sớm đã có chuẩn bị, đùi
hắn khóa chặt chân cô, lại hung hăng đánh cô một tát tai nữa, miệng
mắng: 'Là kỹ nữ mà quật cường thế làm gì...'

Tiếp đó bên tai Lâm Y lại truyền đên một tràng tiếng cười khả ố cùng tiếng khóc nức nở của
Trương Tiểu Mạn. Mạc Hưng cười lạnh, bàn tay tà ác xọc thẳng vào áo cô,
Lâm Y thống khổ nhắm mắt lại ...

Đúng lúc này đột nhiên một bàn
tay to nắm chặt cổ áo của Mạc Hưng, lực nắm thật lớn, thân thể Mạc Hưng
cao lớn là thế lại bị người dễ dàng nhấc khỏi người Lâm Y, hung hăng ném xuống đất. Mạc Hưng đau rên một tiếng, kinh hoàng bò dậy từ trên mặt
đất.

Nhưng Mạc Hưng còn chưa kịp đứng dậy, chưa kịp thấy rõ mặt
người vừa tới thì chân của một người đã hung hăng đá vào bụng hắn khiến
thân thể Mạc Hưng lại bay lên rồi rơi xuống một gốc cây cách đó không
xa, đau đến không kịp rên một tiếng, ngất đi ...

Lâm Y giãy dụa
chống tay ngồi dậy nhưng bởi vì hai tay bị trói, thế nào cũng không
chống đỡ nổi thân mình để ngồi lên đành nằm nghiêng trên mặt đất nhìn
bóng dáng cao lớn, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cổ áo được dựng
thẳng che khuất nửa khuôn mặt đang đứng trước mặt, sau lưng hắn còn có
thật nhiều người áo đen ăn mặc chỉnh tề đang đứng nghiêm cẩn ...

Gần như cùng lúc đó bên phía Trương Tiểu Mạn, ba người đàn ông đang xé rách quần áo cô cũng không kịp nhìn rõ người tới thì đã bị hung hăng đá bay, ngã nhào trên bãi cỏ, ngất đi luôn ...

Bóng dáng cao ngất rắn
rỏi trong chiếc áo choàng màu đen chậm rãi đi về phía Lâm Y. Nương theo
ánh trăng, Lâm Y nhìn thấy rõ ràng chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, cô trừng lớn mắt, sự hoảng sợ trong đáy mắt ngay lập tức hiện ra một cách
rõ ràng.

Cho dù là dưới ánh trăng mờ mờ, lại thêm bị chiếc mặt nạ cản lại nhưng gương mặt tuấn mỹ bất phàm cùng khí phách lãnh liệt kia
vẫn không thể che dấu được ... Lâm Y nhớ rõ hắn! Một màn không chịu nổi
nửa năm trước lại lần nữa xuất hiện trong óc, thật rõ ràng!

Chiếc mặt nạ màu bạc kia rất nhanh đã phóng đại trước mặt Lâm Y, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt đen sắc bén như mắt chim ưng chớp
lên dưới lớp mặt nạ, dừng lại trên mặt Lâm Y một thoáng sau đó đôi bàn
tay to vươn ra giúp cô gỡ đi lớp băng dính bịt miệng. Gần như là đồng
thời, người đàn ông đã dựng cô ngồi dậy, không biết từ lúc nào trên tay
hắn lại có thêm một cây dao, sau một nhát dứt khoát, dây thừng trên tay
Lâm Y đã rơi xuống đất ...

Thân thể có lại được tự do, Lâm Y
chống tay trên đất ngồi thẳng dậy, theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau như muốn tránh đi chiếc mặt nạ kia.

Nhìn chằm chằm cô gái
mặt gương mặt khiếp sợ đang hoảng hốt lùi lại phía sau kia, người đàn
ông chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của hắn khuất trong bóng tối,
dưới ánh trăng mông lung lại mang theo một khí thế bức nhân khiến 25 ta
có một cảm giác áp bức không chịu nổi.

Thân mình đang lùi về phía sau của Lâm Y chậm rãi ngừng lại, cô khẩn trương nhìn chằm chằm người
đàn ông trước mặt, trong đầu vẫn trống rỗng.

Sóng mắt người đàn
ông khẽ chớp động trong bóng đêm, hắn chậm rãi đưa một bàn tay về phía
Lâm Y, ánh mắt thâm toại vẫn nhìn về phía cô. Lâm Y nhìn bàn tay to đang vươn ra trước mặt mình, ánh mắt trong nháy mắt đó dại ra ...

'Lâm Y ...' Cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ của Trương Tiểu Mạn.
Tim Lâm Y run lên, đầu óc cũng theo đó tỉnh táo lại, ánh mắt cô dời khỏi bàn tay to kia, chuyển đến trên người Trương Tiểu Mạn, cô đang ở một
góc bên kia, miệng rên rỉ, tay run run sửa sang lại quần áo đã bị ba tên kia xé rách thảm hại.

'Tiểu Mạn ...' Lâm Y vội đứng dậy, loạng
choạng chạy về phía bạn, cố hết sức kéo Tiểu Mạn đứng dậy. Chừng như vẫn chưa hết hoảng sợ, Trương Tiểu Mạn ôm lấy Lâm Y, khóc như mưa.

'Thực xin lỗi, xin lỗi Tiểu Mạn, giờ đã không sao, không có việc gì ...' Lâm Y vỗ vỗ bờ vai của Trương Tiểu Mạn, nghẹn ngào.

'Không, Lâm Y. Là tại mình! Tại mình không tốt, mình luôn dấu diếm bạn. Là mình hại bạn ...' Trương Tiểu Mạn vừa khóc vừa nói.

Người đàn ông cao lớn dưới chiếc mặt nạ bạc chậm rãi bước đến, bóng dáng cao
ngất lập tức trùm lấy bóng hai cô gái. Thấy vậy hai cô gái đang ôm nhau
khóc rống mới cả kinh rời nhau, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước
mặt cùng chiếc mặt nạ sáng loáng dưới bóng trăng!

'Hắn là ai
vậy?' Trương Tiểu Mạn run giọng hỏi, chưa thôi khiếp sợ nhìn người đàn
ông cao lớn mang mặt nạ trước mặt hỏi. Đáy mắt Lâm Y vẫn một mảnh trống
rỗn, cô đờ đẫn lắc đầu ...

'Đi!' Nhìn hai cô gái còn đang run sợ, người đàn ông chỉ thốt một chữ nhưng trong lời nói không thiếu sự uy
nghiêm đến bức người, giọng nói khàn khàn kia rõ ràng là sau chiếc mặt
nạ có lắp máy thay đổi giọng nói. Thân hình cao lớn của hắn xoay người
rời đi.

Lâm Y nhấp nháy hàng mi dài, do dự một chút rồi khẽ cắn môi, kéo tay Trương Tiểu Mạn bước theo sau lưng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui