Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Phía trước đỗ lại hai chiếc xe, người đàn ông dừng bước chân, một đám người
đi phía sau cũng dừng lại, một người trong số đó nhanh chóng tiến đến,
cúi đầu đứng ở bên cạnh người đàn ông chờ lệnh.

'Đưa cô ấy trở
về!' Người đàn ông luôn luôn kiệm lời nhưng người áo đen kia có thể hiểu thật chính xác ý của hắn. Hắn gật đầu đáp nhanh: 'Được ạ!' sau đó quay
về bên cạnh hai cô gái, nhìn Trương Tiểu Mạn nói: 'Mời lên xe, chúng tôi đưa cô về nhà!'

Tiểu Mạn nhìn người đàn ông áo đen lại nhìn sang Lâm Y, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, cô giữ chặt cánh tay Lâm Y, lắp bắp
nói với người áo đen: 'Không ... không đi ... chúng tôi muốn đi cùng
nhau ...'

'Tôi đi cùng cô ấy!' Lâm Y nỗ lực bình ổn cảm xúc đang
khủng hoảng của mình, nhìn người áo đen nói rồi kéo tay Tiểu Mạn đi về
chiếc xe phía trước.

Nhưng cánh tay Lâm Y chợt bị giữ chặt, chính là tay của người áo đen đeo mặt nạ, cô cả kinh quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt sắc bén như câu hồn người sau đó là giọng nói lạnh như băng của hắn truyền đến: 'Cô đi theo tôi!'

Đón lấy ánh mắt sắc bén của hắn, lòng Lâm Y không hiểu sao lại điềm tĩnh trở lại, dù sao cũng đã từng như vậy, còn sợ cái gì?

'Không!' Trương Tiểu Mạn hoảng hốt thét lên, thân thể lại bắt đầu run lên không ngừng.

'Tiểu Mạn đừng sợ! Đừng sợ!' Lâm Y dùng sức giãy khỏi đôi bàn tay to kia, trở lại vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Mạn, nhẹ giọng an ủi: 'Không có gì đâu,
yên tâm đi ...'

'Đưa đi!' Người đàn ông mang mặt nạ bạc rõ ràng
đã không kiên nhẫn nữa, hắn lạnh lùng ra lệnh. Trương Tiểu Mạn liền đó
bị kéo đi, trong tiếng thét chói tai của cô, bị đẩy vào một chiếc xe ...

Nhìn theo chiếc xe chạy càng lúc càng xa Lâm Y mới quay lại, lạnh lùng nhìn
về phía chiếc mặt nạ luôn làm người ta e sợ kia, đôi mắt đen sắc bén sau mặt nạ cũng đang nhìn cô.

Lâm Y thu hồi tầm mắt, trong khoảnh
khắc có chút thất thần, sau đó cô dứt khoát nhấc chân, bước về phía con
đường mòn dẫn xuống núi. Cô không muốn ngồi xe của hắn, cô định tự mình
xuống núi sau đó đón một chiếc taxi ...

Trước mặt cô ngay lập tức bị chắn lại bởi vài người áo đen, như một loại tường đồng vách sắt.
Không thể vượt qua, Lâm Y nhìn về phía họ, tức giận nói: 'Tránh ra!'
Nhưng những người kia vẫn thờ ơ.

'Để cô ấy đi đi!' Phía sau
truyền đến giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng, những người áo đen phía trước gật đầu sau đó lập tức tránh ra, đứng ở một bên. Lâm Y không nhìn bất kỳ người nào chỉ hướng về phía con đường mòn bước nhanh.

Người đàn ông mang mặt nạ dõi theo bóng dánh nhỏ nhắn càng lúc càng xa, càng
lúc càng mơ hồ, sóng mắt khẽ chớp động dường như đang suy xét điều gì
tiếp đó liền cất bước đuổi theo bóng người phía trước.

Đám người
áo đen lập tức đuổi theo phía sau, người mang mặt nạ ngừng bước, nhẹ
khoát tay, một đám người phía sau cũng dừng bước chân, hướng mắt về phía người mang mặt nạ chờ lệnh.

'Không cần đi theo ta, đến chân núi chờ!' Từ phía sau chiếc mặt nạ màu bạc vọng đến giọng nói uy nghiêm của người đàn ông.

'Dạ!' Phía sau người cầm đầu nhóm áo đen cúi đầu đáp, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng người cao lớn phía trước đã đi xa ...

Dưới ánh trăng, con đường mòn hẹp đầy đá sỏi lóe lên một tia sáng nhạt, kéo
dài thẳng đến chân núi, hai bên con đường mòn đầy các bụi cây dại, thỉnh thoảng trong rừng lại truyền đến tiếng kêu của một loài vật nào đó.

Lâm Y chừng như quên hết sợ hãi, cô kéo lê đôi chân mỏi mệt dọc theo con
đường nhỏ, chân cao chân thấp bước loạng choạng. Trong đầu có một âm
thanh không ngừng vang lên, người mang mặt nạ kia đúng là đã cứu cô! Lâm Y đột nhiên muốn khóc.

Vì một giây thất thần đó, một chân Lâm Y
đạp vào khoảng không, theo một tiếng thét chói tai, cả người cô mất đi
cân bằng, lăn xuống sườn dốc, đập vào một bụi cây ven đường ...

Dưới ánh trăng mờ ảo, bốn chung quanh tối mịt đến đáng sợ. Trong lòng Lâm Y
không ngừng run lên, cô muốn nhanh chóng bò dậy nhưng mới lồm cồm đứng
dậy thì mắt cá chân bên trái truyền đến một cơn đau, đau đến cô bật kêu
ra tiếng, thân thể lần nữa không trụ được ngã nhào xuống bụi cây ...

Ngay lúc Lâm Y tưởng mình hết đường xoay sở, một bóng đen chợt phủ trùm lấy
cô. Vụt ngẩng đầu lên, Lâm Y nhìn thấy cái bóng thon dài đang đứng trước mặt cô, chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt hắn dưới ánh trăng lóe lên một
màu sáng nhạt. Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn hắn, đáy mắt một mảnh
trống rỗng.

Cái bóng đó nhanh chóng đến gần Lâm Y đồng thời đưa
tay vòng qua thắt lưng cô, kéo vào lòng mình, tay kia thì nắm chặt một
cành cây to, chỉ dùng một chút sức, hắn và cả cô gái trong lòng đã dễ
dàng nhảy lên mặt đường.

'Mau buông tôi ra!' Lâm Y cúi đầu quát,
giãy dụa tìm cách trượt xuống từ đôi tay hắn ... Ánh mắt thâm thúy của
người đàn ông vẫn nhìn cô, không nói gì. Lâm Y trừng mắt nhìn hắn, bốn
mắt giao nhau, đáy mắt hắn thoáng có chút xao động, rốt cuộc cũng chịu
thả tay khỏi thắt lưng cô.

Nhưng chân Lâm Y vừa chạm đất thì cơn
đau nơi mắt cá chân trái vẫn khiến cô nhíu chặt mày, một chân thì đứng
không vững, cô chỉ đành chậm rãi ngồi xuống rìa đường, tự xoa nắn mắt cá chân mình.

Người đàn ông chỉ nhìn cô thêm một giây rồi lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, không một tiếng động vươn bàn tay to kéo chân trái của cô về phía mình. Lâm Y dùng sức giãy dụa muốn rụt chân về nhưng chỉ phí công vô ích, bàn tay kia như chiếc kìm sắt, cô căn bản là vô phương nhúc nhích.

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng xoa
nắn mắt cá chân của cô gái, đột nhiên tay hắn gia tăng độ mạnh, chuẩn
xác nắm lấy bộ vị bị thương, tay kia thì nắm chặt bàn chân cô, dùng sức
xoay ...

'Á, đau chết mất ... anh buông tay ...' Sự đau đớn kịch
liệt tức khắc truyền khắp toàn thân khiến Lâm Y nhịn không được thét lên một tiếng, mồ hôi trong nháy mắt toát ra trên trán. Cô đánh mạnh về
phía người đàn ông trước mặt, cả giận nói: 'Anh buông tay, buông tay
...'

Người đàn ông mặc kệ cô, tùy ý cho cô đánh trên người hắn, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn nơi mắt cá chân.

Chừng như đã đánh mệt, Lâm Y rốt cuộc dừng tay, người đàn ông cũng buông tay
khỏi chân cô, Lâm Y vội giật mạnh chân về. A! Hình như đã bớt đau rất
nhiều ...

Trước khi Lâm Y hoàn hồn lại đã thấy thân thể mình đột
nhiên bị nhấc lên nhẹ nhàng, người đàn ông kia ôm ngang cô trên tay, đi
nhanh về phía chân núi.

Trong tay hắn Lâm Y không ngừng giãy dụa, cô nhìn chiếc mặt nạ bạc sáng lấp lánh dưới trăng một lúc lâu mới lạnh
giọng nói: 'Anh đừng tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ tha thứ anh!'

Khóe môi người đàn ông hơi gợi lên một ý cười châm chọc: 'Tôi không định làm cho cô tha thứ tôi!'

Lâm Y tức giận thu hồi tầm mắt, không hé môi. Người đàn ông cũng im lặng
chỉ nhanh chóng lần theo con đường mòn bước xuống chân núi. Từ trong
rừng trong bóng đêm không ngừng truyền đến tiếng kêu kỳ quái của các
loại chim, thú ...

Thực tế trong đêm ngọn núi này thật đáng sợ,
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía người
đàn ông, nương theo ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong của
gương mặt kia, rõ ràng như điêu khắc ...

Rốt cuộc cũng nhìn thấy
ánh sáng đèn, hai người kể như bình an thoát khỏi khu rừng, cách đó
không xa trên đường lớn, vài chiếc xe đã dừng sẵn, rất nhiều người áo
đen đang đứng im lặng ngoài xe.

Người đàn ông ôm Lâm Y trong tay
bước nhanh về phía trước, một người áo đen nhanh chóng mở cửa sau xe,
người đàn ông đẩy cô vào trước rồi chính mình cũng theo vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui