Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Lâm Y ở trong phòng tắm ngâm bồn rất lâu, mãi cho đến khi da đầu ngón tay
bị ngâm đến nhăn lại thì cô mới chậm rì rì đứng lên từ trong bồn tắm, cô lấy một chiếc khăn trong xấp khăn tấm đã được gập chỉnh tề trên giá,
lau khô thân thể rồi nhấc lấy chiếc áo choàng tắm kiểu nam rộng rãi màu
trắng kia, do dự một chút rồi mới mặc lên người.

Không sợ! Không sợ! Không phải đã từng làm một lần sao? Còn sợ cái gì? Cô tự an ủi mình.

Chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình kia khoác lên thân thể hơi gầy của Lâm Y nhìn càng thêm rộng, gần như là quét sát đất, tay áo thật dài phải gập
lên mấy lần, bờ vai mảnh khảnh hoàn mỹ dường như có thể bị lộ ra từ
chiếc cổ áo rộng rãi kia bất cứ lúc nào, dường như bất cứ lúc nào cũng
có thể lộ ra cảnh xuân, Lâm Y chỉ có thể kéo cao cổ áo cho kín đáo một
chút.

Cô chậm rì rì bước ra khỏi phòng tắm, từ một chỗ sáng chợt
đi vào một chỗ tối, mắt cô có chút không thích ứng được, lại không tự
chủ được quét mắt một vòng quanh phòng ngủ tìm bóng dáng người đàn ông
kia.

'Tìm cái gì? Tôi ở đây!' Đang ngồi tựa lưng vào sofa nhìn
Lâm Y đang tìm mình bốn phía, người đàn ông không nhịn được câu lên một
nụ cười, sau đó bóng dáng cao lớn của hắn đứng lên từ sofa, đi đến trước mặt Lâm Y, bóng dáng cao lớn càng lúc càng ép sát khiến Lâm Y lần nữa
không tự chủ được lùi về sau một bước.

Người người cúi đầu nhìn mái tóc ẩm ướt của cô gái, nhìn thấy cô đang ngượng ngập kéo cao cổ áo, nhu hòa nói: 'Sấy khô tóc đi!'

Lâm Y không dám nhìn hắn, lầu bầu nói: 'Tôi không biết máy sấy tóc ở đâu ...'

Trong ngăn tủ của phòng tắm!'

Lâm Y gật đầu, lần nữa đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc sấy khô rồi mới lần nữa bước ra.

Người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Lâm Y, chừng như rất hài
lòng sau đó bước vào phòng tắm đóng cửa lại; phòng ngủ lần nữa hoàn toàn rơi vào bóng tối, Lâm Y đứng đó bất động, mất một lúc lâu mới thích ứng với bóng tối.

Ánh mắt cô rơi đến chiếc sofa rộng rãi đang chìm
trong bóng tối, cô chậm rãi lần bước đến, ngồi xuống, nhìn bình rượu và
ly rượu trên chiếc bàn trà, mắt cô chợt lóe lên, rượu có thể tăng thêm
can đảm, uống một chút rượu có lẽ sẽ không sợ nữa!

Nghĩ như vậy,
Lâm Y cầm lấy chai rượu, đổ một ít vào chiếc ly thủy tinh, cô nâng chiếc ly lên môi nhẹ nhấp một ngụm. Mùi rượu thật nồng, Lâm Y vừa nhấp một
ngụm liền bị sặc ho đến sặc sụa, ho đến cả mặt đều đỏ.

Ừm, cũng
tốt. rượu càng mạnh càng dễ say, đến lúc đó mình không biết gì nữa, cũng sẽ không sợ nữa! Lâm Y cố nén cơn ho, cứng rắng uống hết số rượu trong
ly; buông chiếc ly xuống, cô lại đổ thêm một ly nữa ...

Khi cô đổ rượu lần thứ ba thì cửa phòng tắm mở ra, một luồng ánh sáng nhu hòa
theo đó vọng ra, người đàn ông không đóng cửa, để luồng ánh sáng đó
chiếu vào trong phòng ngủ, trong khoảnh khắc, cảnh tượng trong phòng ngủ rõ ràng hơn rất nhiều.

Một tay Lâm Y đang bụm miệng ho không
ngớt tay kia với lấy ly rượu thứ ba thì lập tức bị một bàn tay to nắm
lại. Hắn dùng sức nắm lại, đau đến Lâm Y vừa ho vừa kêu lên, tay cũng
nới lỏng ra, ly rượu liền bị người đàn ông đoạt lấy. Hắn nhìn Lâm Y,
ngửa đầu uống cạn ly rượu.

'Em uống mấy ly rồi? Muốn uống say để trốn giao dịch sao?' Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười giễu cợt.

'Không ... không phải ...' Lâm Y lúc này mới phát hiện đầu lưỡi lúc nói chuyện đã líu lại, lá gan dường như cũng to hơn không ít, cô nhìn người đàn
ông, dù bị che khuất bởi chiếc mặt nạ nhưng có thể tưởng tượng gương mặt kia tuấn tú bất phàm, lúc này hắn lại mặc một chiếc áo ngủ màu đen
khiến cho khí phái trời sinh của hắn tỏa ra bốn phía. Lâm Y lắp ba lắp
bắp nói: 'Uống rượu ... có thể thêm can đảm ...'

'Vậy bây giờ đã
có can đảm chưa?' Người đàn ông mỉm cười một tay nhấc lấy cô gái trên
sofa, kéo một cái, cả người cô gái đã rơi vào trong lòng hắn, hai người
cùng ngồi trở lại sofa.

Ngồi trong lòng người đàn ông, cô gái
giãy dụa muốn đứng dậy, chính vì động tác đó, cổ chiếc áo choàng tắm
kiểu nam rộng rãi bị hở ra, một bên vai mảnh khảnh của Lâm Y bị lộ ra,
đường cong hoàn mỹ, màu trắng của chiếc áo càng sấn làn da trắng như
tuyết của cô, phía dưới đầy đặn như ẩn như hiện khiến cho mắt người đàn
ông có chút choáng váng, nơi bụng một ngọn lửa đang ngùn ngụt bốc lên.

Tuy uống nhiều rượu nhưng ánh mắt khác lạ của Lâm Y người Lâm Y vẫn thấy
rất rõ ràng, cô hoảng loạn kéo lại cổ áo bị bung ra của chiếc áo choàng
tắm, hy vọng xa vời có thể che được cảnh xuân chút nữa đã bị bại lộ.

Mắt người đàn ông lóe lên, khóe môi cũng theo đó câu lên: 'Xem ra em còn chưa uống nhiều rượu lắm, lá gan vẫn chưa đủ lớn ...'

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, không lên tiếng, hơi men lúc này đã phát huy tác
dụng, Lâm Y cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, cô cũng không còn sức
giãy dụa nữa, thân hình mềm nhũn tựa vào người người đàn ông, nhắm chặt
mắt lại.

Người đàn ông cũng không lên tiếng, anh ta nắm chặt tay, lẳng lặng ôm cô gái ngồi thẳng dậy sau đó hắn hơi cúi thấp đầu, cằm nhẹ lướt trên mái tóc dài đen nhánh của cô gái, hơi thở của cô gái trong
lòng dần bình ổn trở lại, ngủ ngon lành ...

Nghe tiếng hô hấp đều đều từ cô gái trong lòng, khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười,
hắn ôm cô gái lên bước đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống, trên chiếc giường mềm mại, cô gái nhẹ nhàng xoay người tìm một tư thế thoải mái
tiếp tục ngủ.

Người đàn ông bước đến đóng cửa phòng tắm lại rồi
quay lại bên giường, mở một ngọn đèn đầu giường lên, dưới ánh đèn mờ ảo
nhu hòa, nằm xuốn bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng xoay người cô lại, một tay
chống đầu, một tay chống bên người cô gái, thật nghiêm túc thật nghiêm
túc nhìn cô gái dưới thân.

Hắn thích cảm giác cô ủ trong lòng hắn thế này, rất ấm áp ...

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua gương mặt trắng nõn tươi mát của cô gái,
phủ lên hàng mi dài dày rợp của cô, chiếc mũi nhỏ nhắn sóng mũi cao
thẳng, lại lướt xuống hai phiến môi anh đào hồng nhuận như đang nghịch
một món đồ chơi.

Ánh mắt hắn lần xuống dưới, ngón tay cũng lướt
xuống theo, cổ chiếc áo choàng tắm rộng rãi hơi lộ ra, bờ vai hoàn mỹ
đầy dụ hoặc của cô gái hơi lộ ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được đường
cong của một nửa đầy đặn, ngón tay thoáng dừng lại rồi tiếp tục lướt
trên làn da mềm mại kia ...

Huyết dịch trong nháy mắt dâng lên
trong óc, người đàn ông híp mắt, ngực kịch liệt phập phồng. Hắn lật
người ngồi dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cánh cửa ban công, bước ra
ngoài.

Gió đêm nhẹ phất qua mặt người đàn ông, thổi tung mái tóc
ngắn của hắn, hắn đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, một gương
mặt tuấn mỹ hấp dẫn lộ ra dưới trăng, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thở
sâu dưới trăng sau đó chậm rãi mở mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, đáy mắt càng thêm thâm thúy ...

Chuyện xưa như sóng triều cuồn cuộn ập đến, người đàn ông hơi nhíu mày, đáy mắt thêm một phần mông lung ...

Thật lâu thật lâu hắn mới xoay người trở lại phòng ngủ, cô gái trên giường
rõ ràng đã ngủ rất say, sóng mắt người đàn ông hơi xoa động, hắn chậm
rãi bước đến gần, đặt chiếc mặt nạ vào ngăn tủ đầu giường, tắt đèn rồi
nằm xuống bên cạnh cô gái.

Hắn vươn tay ôm lấy cô gái đang ngủ
say sưa vào lòng, điều chỉnh đầu cô cho dựa vào hõm vai mình, tay kia
vòng qua thắt lưng cô, đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của cô,
cánh môi hắn phất qua gò má cô sau đó cũng nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ ...

Sáng ngày hôm sau khi Lâm Y tỉnh lại, rèm cửa thật dày
trong phòng ngủ đã được kéo lên nhưng phòng vẫn rất tối. Đầu cô trong
nháy mắt mơ hồ, đây là đâu vậy? Nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra ...

Sau đó chợt như nghĩ ra điều gì, cô vội duỗi tay, ừm, chiếc áo ngủ vẫn còn
trên người nhưng Lâm Y vẫn bất an xoay người qua lại, thân thể rất thoải mái, không có đau nhức ...

Lâm Y thở một hơi thật dài, người đàn ông kia hình như không ác liệt như cô đã tưởng tượng, tối hôm qua hắn
không có đụng đến mình ...

Nhưng sau đó một nỗi bất an lại ập
đến. Hắn không chạm vào cô ... vậy ... liệu hắn có còn muốn làm cuộc
giao dịch này hay không? Những tấm ảnh mà Mạc Hưng nắm trong tay làm sao bây giờ? Lâm Y nhíu chặt mày, nỗi bất an trong càng lúc càng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui