Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Năm giờ rưỡi chiều, một chiếc Lamborghini trắng đã đúng giờ xuất hiện ở
cổng trường đại học H, nhìn thấy Lâm Y bước ra, lái xe chú Ngô vội tiến
đến giúp cô mở cửa xe.

'Lâm tiểu thư, tôi họ Ngô, người ta thường gọi tôi là chú Ngô ...' Ông nhiệt tình tự giới thiệu với Lâm Y.

'Chào chú, chú Ngô!' Lâm Y lễ phép gật đầu chào.

Thấy Lâm Y đã ngồi yên trên xe, chú Ngô cẩn thận đóng cửa rồi vòng qua ghế
tài xế, mở máy xe, ông vừa lái vừa nói chuyện với Lâm Y: 'Lâm tiểu thư,
Lãnh tổng có dặn, từ hôm nay trở đi chiếc xe này dành riêng cho cô sử
dụng, tôi là tài xế riêng của cô. Có chuyện gì cô cứ gọi tôi bất cứ lúc
nào!'

'Hả?' Lâm Y lập tức ngẩn người, sao Lãnh Nghị lại làm vậy
chứ? Một lúc lâu mới hoàn hòn lại, cô vội từ chối: 'Chú Ngô, tôi ... tôi không cần dùng xe. Chú về nói lại với Lãnh tổng dùm tôi ...'

Chú Ngô cười hiền hậu: 'Lâm tiểu thư, cô cũng biết lệnh của Lãnh tổng chúng tôi chỉ có thể làm theo ...' Ông vừa đưa xe chạy vào làn xe cộ đông đúc vừa lấy trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Lâm Y, 'Đây là số điện
thoại của tôi, khi nào cần dùng đến xe thì cô cứ gọi!'

Lâm Y sợ
ảnh hưởng đến ông lúc lái xe, vội vàng nhận lấy tấm danh thiếp, cúi đầu
đờ đẫn nhìn một dãy số in trên đó, trong đầu chỉ một mảnh trống rỗng,
không biết Lãnh Nghị vì sao đột nhiên lại tấn công mạnh như vậy.

Tại một nhà hàng Pháp cao cấp nhất của thành phố H, nhà hàng này chỉ dành
riêng cho khách quý và hội viên, một nhân viên chiêu đãi lịch sự trong
bộ Tây trang dẫn Lâm Y vào một gian phòng bao lớn sang trọng nhất của
nhà hàng. Giữa phòng là một chiếc bàn ăn thật dài, nơi đầu bàn, Lãnh
Nghị đã ngồi nghiêm túc sẵn đó từ bao giờ, sóng lưng hắn thật thẳng,
trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là vẻ lạnh mạc và cao ngạo thường thấy.

Lâm Y từ xa đã nhìn thấy hắn, mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn, chậm rãi đi vào.

'Mời ngồi!' Còn chưa nhìn hết sự sang trọng của căn phòng này thì nhân viên
chiêu đãi đã kéo ghế nơi đầu kia của chiếc bàn ăn dài, lễ phép lên
tiếng. Ngồi ở đây cô và Lãnh Nghị chỉ có thể nhìn nhau từ một khoảng
cách rất xa.

Lâm Y ngẩn người, ngồi ăn kiểu này, cách xa như vậy, muốn nói mấy câu thôi cũng thật khó khăn! Nhưng những lời này cô không
nói ra mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên chiêu đãi vừa
kéo ra... Ngồi thế này cũng có cái hay, chính là có thể không cần để ý
ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia!

Không cần chọn món bởi
thức ăn Lãnh Nghị sớm đã giúp cô chọn rồi, hắn nhẹ vẫy tay, nhân viên
chiêu đãi đứng bên cạnh vội cúi chào rồi lùi xuống, sau đó từng món ăn
được bày biện tinh xảo được bê lên.

Trong phòng ngoại trừ tiếng
dao nĩa cắt thức ăn thì không có một tiếng động nào khác, nhân viên
chiêu đãi liên tục đi dọc theo chiếc bàn dài, theo dõi từng động tác của hai người, chỉ cần hai người có chút động tĩnh nào liền bước đến ân cần phục vụ, một giây cũng không chậm trễ.

Tâm lý Lâm Y có chút khó
chịu, ăn cơm sao lại phải vất vả thế này. Cô vừa mới chau mày thì bên
cạnh một giọng nói mềm mại đã lập tức vang lên, 'Tiểu thư, cô có điều gì không hài lòng sao? Có cần tôi giúp gì không?'

Lâm Y bất đắc dĩ
ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy kia đang liếc về phía mình, Lâm Y rốt cuộc nuốt không trôi nữa, cô nhìn chằm chằm cô nhân
viên chiêu đãi. Thấy vậy nhóm trưởng của nhóm chiêu đãi mỉm cười ôn hòa
nhìn cô: 'Tiểu thư, cần giúp gì hay sao?'

Lâm Y nuốt nuốt nước
bọt, gian nan thốt một câu: 'Các người cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi ăn
không được. Có thể giúp tôi một chút, lùi về sau được không?'

Một đám người đứng ngây như phỗng, ai nấy nhìn nhau sau đó ánh mắt mọi
người cùng nhìn về phía Lãnh Nghị ở đầu bàn bên kia như xin chỉ thị.

Nghe được lời Lâm Y vừa nói, bàn tay đang cắt thức ăn của Lãnh Nghị chợt
dừng lại, khóe môi ẩn ẩn lộ ra một nụ cười nhưng hắn cố nén, ngẩng đầu
lên, ánh mắt rơi trên người Lâm Y, lại lần nữa chuyển đến nhóm chiêu đãi viên đang đứng bên cạnh cô, nhẹ vẫy tay, thấy vậy nhóm chiêu đãi mới
mỉm cười rút lui.

Không còn ai nhìn cô ăn, Lâm Y khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị và người chiêu đãi viên đang đứng bên
cạnh hắn, sóng mắt khẽ động, lên tiếng: 'Lãnh tổng, tôi muốn nói chuyện
với anh!'

Phía bên kia không có chút động tĩnh nào, Lãnh Nghị
dường như không nghe thấy lời cô vừa nói vậy, chỉ lo cúi đầu ăn, Lâm Y
chỉ đành lớn tiếng nói lại một lần: 'Lãnh tổng, tôi muốn nói chuyện với
anh!'

Lần này tiếng cô rất lớn, không khỏi khiến cho những chiêu đãi viên đứng xa xa cùng quay đầu lại nhìn.

'Không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe được!' Giọng nói điềm tĩnh của Lãnh Nghị lúc này mới vang lên.

Lâm Y có chút áo não, cô đặt dụng cụ ăn xuống bàn, nhìn Lãnh Nghị giọng
lạnh nhạt: 'Tôi muốn nói chuyện riêng với anh!' Lãnh Nghị không lên
tiếng, cũng không nhìn cô chỉ hướng về phía bên cạnh khẽ vẫy tay, đám
chiêu đãi viên liền nối nhau rời đi.

Lúc này trong gian phòng bao rộng lớn chỉ còn lại hai người, Lâm Y suy nghĩ một lúc rốt cuộc mới lên tiếng: 'Lãnh tổng, lần trước tôi đã nói rõ rồi, chúng ta là người của
hai thế giới ... Sau này anh không cần lãng phí thời gian tren người tôi nữa, sau bữa cơm này tôi sẽ không cùng anh ra ngoài nữa!'

Lãnh
Nghị rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, sắc bén
dường như muốn nhìn thấu tâm tư cô. Lâm Y lấy hết dũng khí nghênh đón
ánh mắt hắn, nói tiếp: 'Từ ngày mai, cũng xin anh không cần phải tặng
hoa ... còn xe nữa, tôi cũng không cần!'

'Nếu như tôi nhất định muốn làm thì sao?' Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Nghị vang lên.

'Anh không cần phải làm như vậy! Anh nói gì tôi cũng sẽ không đi cùng anh
nữa!' Lâm Y nói một cách kiên định mắt nhìn hắn đăm đăm.

Lãnh Nghị cũng nhìn cô, chậm rãi đặt dao nĩa xuống, lát sau mới tiếp tục: 'Em không sợ tôi cách chức Trương Tiểu Mạn sao?'

Uy hiếp cô? Lâm Y ngạc nhiên nhìn hắn, đây là lời mà một đại tổng giám đốc như hắn sẽ nói sao? Cô mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói: 'Anh cách
chức bạn ấy đi thôi, bạn ấy cũng sẽ tìm được công việc khác để làm!'

'Vậy em cứ thử xem, tôi sẽ có cách khiến cho cô ta không tìm được bất cứ việc gì ...' Lãnh Nghị cười lạnh.

Lâm Y không khỏi nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi đặt dụng cụ ăn xuống bàn,
không nói câu nào. Người có tiền thích ép buộc người khác như vậy sao?
Thì ra Lãnh Nghị cũng không ngoại lệ!

Thấy cô gái ngồi đối diện
không nói tiếng nào, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa
một chút, trầm mặc một hồi lâu hắn mới lên tiếng, giọng nói lần này
không lạnh lùng như vừa nãy nữa: 'Lâm Y, có lãng phí thời gian hay không tự tôi biết, trong suy nghĩ của tôi, em đã rất hoàn mỹ rồi ...'

Hắn ngừng lại một chút rồi lại nói: 'Em muốn có tình yêu, từ từ tôi sẽ cho em!'

Tình yêu? Hàng mi dày của Lâm Y khẽ rung động, cô chậm rãi ngẩng lên nhìn
Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn cô, ánh mắt đó ...
không còn sự sắc bén lạnh lùng thường thấy nữa mà có thêm một phần ôn
nhu.

Lâm Y rũ mắt, mấp máy cánh môi: 'Tôi sẽ làm anh thất vọng ...'

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười nhu hòa: 'Đối với sự lựa chọn của
mình, anh sẽ phụ trách, em không cần phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý
nào. Em cứ làm những việc mà em muốn làm, anh sẽ không can thiệp! Nhưng
điều kiện tiên quyết là em đừng cự tuyệt anh nữa!'

Lâm Y không nói nữa, ánh mắt cô trống rỗng, cô thật sự không có dùng khí nói những chuyện kia với Lãnh Nghị ...

Lamborghini đưa Lâm Y trở về ký túc xá, cô mở cửa xe bước xuống, chú Ngô vẫy tay chào cô từ trong xe, 'Lâm tiểu thư, chào cô!'

'Tạm biệt!' Lâm Y cũng mỉm cười vẫy tay về phía ông rồi đứng yên nhìn chiếc xe rời đi.

Sau đó mắt Lâm Y không tự chủ được nhìn quanh một vòng, quả nhiên, cô nhìn
thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đang ẩn mình trong bóng tối. Tim Lâm Y
bắt đầu đập gia tốc, mắt nhìn đăm đăm chiếc xe kia, không biết nên đi
qua hay là vẫn đứng nguyên tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui