Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Ngày hôm sau đi làm bình yên vô sự, Lâm Y vội vội vàng vàng ăn chút cơm rồi
trở về ký túc xá. Đã mấy ngày không trở về, đồ đạc trong căn phòng nhỏ
của cô nơi ký túc xá của cô đã phủ một lớp bụi mỏng. Lâm Y lau chùi thật sạch sẽ, dọn dẹp đồ đạc gọn gàng đâu vào đấy mới thở vào một hơi nhẹ
nhõm.

Hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, Lâm Y ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đầu giường, đôi mắt đen trong suốt nhìn một cách vô định
về phía chân trời xa xa, bất chợt nhớ lại, hôm đó Lãnh Nghị cũng ngồi ở
chiếc ghế này, cũng nhìn xa xăm ngoài cửa sổ thế này.

Nơi nào đó
trong tim khẽ rung động, đã mấy ngày rồi không gặp được Lãnh Nghị, cũng
không nhận được bất cứ cuộc điện thoại hay tin nhắn nào, từ sau ngày Lâm Y nói những lời kia, hoa tươi cũng không còn được đưa đến nữa ...

Haizz, anh ta là người như thế đó, lạnh lùng vô tình, nhất định sẽ không dễ dàng gọi điện hay nhắn tin cho ai!

Một nỗi nhớ chợt dào dạt dâng lên trong lòng như một vì sao sáng lóe lên trên bầu trời đêm ...

Lãnh Nghị chính là vì sao đó, xa xôi không thể nắm bắt ... Lâm Y có chút rầu rĩ, cô quẩy quẩy đầu, muốn ép buộc bản thân thu lại nỗi nhớ mong đó
nhưng nó như mọc rễ trong lòng cô vậy, không có cách nào khống chế cho
nó khỏi lan tràn ...

Chuông điện thoại chợt reo lên ngắt đứt dòng suy tư của Lâm Y, trên màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc, Lăng
Nhất Phàm. Mắt Lâm Y khẽ xao động, cô ấn phím, đầu bên kia truyền đến
giọng nói ấm áp quen thuộc của Lăng Nhất Phàm: 'Lâm Y, em khỏe không?'

'Em tốt lắm ... còn anh?' Lâm Y điềm đạm trả lời.

'Anh cũng rất tốt, công việc rất thuận lợi ... ừm, chỉ là rất muốn gặp em!'
Giọng nói của Lăng Nhất Phàm tràn đầy nhu tình, chuyến khảo sát ở nước
ngoài rất thuận lợi, kế hoạch phát triển của Lăng thị xí nghiệp ra nước
ngoài cũng đã như tên lắp trên cung, có thể thực hiện bất cứ lúc nào ...

'Ừm ... anh nhớ giữ sức khỏe ...' Lâm Y điềm đạm đáp lời.

Chấm dứt cuộc nói chuyện với Lăng Nhất Phàm không bao lâu thì Lý Tân đã gọi
điện đến. Lâm Y nhìn đồng hồ, chín giờ đúng! Sao họ lại đúng giờ đến thế chứ? Nói giờ nào liền nhất định đến giờ ấy! Lâm Y vừa nghĩ vừa khóa cửa bước xuống lầu, trong lòng thầm tính xem còn cách kỳ hạn mấy ngày, đợi
khi hết kỳ hạn, tất cả sẽ trở lại bình thường. Ừm, nhất định thế!

Dưới lầu tối om nhưng vẫn nhìn thấy rõ hai chiếc xe, Lý Tân đứng ở chiếc xe
xa hoa đậu phía sau, Lâm Y nhìn thấy cô, do dự một lát rồi vẫn bước đến.

Lý Tân thay cô mở cửa xe, khi Lâm Y khom người chuẩn bị bước vào mới phát
hiện đã có một người ngồi ở đó từ bao giờ, quần áo tây trang thẳng thớm, chiếc mặt nạ màu bạc vẫn như cũ che dấu không được những đường nét tuấn mỹ trên gương mặt hắn, có thêm chiếc mặt nạ bạc hắn như có thêm một
phần tà tứ bí ẩn.

Lâm Y ngẩn người, động tác tiến vào hơi khựng lại, cô nhìn hắn, giọng nhỏ xíu: 'Sao anh lại đến đây?'

'Tôi không đến được sao? Người đàn ông hơi câu môi, một tay duỗi ra kéo Lâm Y đang còn do dự nơi cửa xe vào bên trong khoang xe rộng rãi, cửa xe cũng đóng sập sau lưng cô rồi xe bắt đầu nổ máy.

Bàn tay người đàn
ông vẫn đặt nơi thắt lưng cô, để cho cô ngồi sát vào mình, cúi đầu nhìn
Lâm Y, đôi môi với đường cong đẹp đẽ mang theo một phần tà tứ nhếch lên: 'Hôm nay dẫn em đi một nơi, chơi với em một trò chơi, thế nào?'

'Trò chơi gì?' Lâm Y giãy dụa muốn thoát khỏi đôi tay của người đàn ông
nhưng chỉ phí công, sức của người này thật lớn quá, giãy dụa hồi lâu
thấy không có kết quả, cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên.

'Bắt một người đàn ông làm đồ chơi cho em!' Nơi khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, giọng trêu tức.

Lâm Y kinh ngạc trừng mắt nhìn chiếc mặt nạ, mấp máy cánh môi nhưng một lúc lâu sau vẫn không thốt được thành lời.

Nhìn vẻ kinh ngạc của Lâm Y, người đàn ông duỗi ngón tay thon dài, cọ nhẹ
lên sóng mũi cô, lại vuốt đến cánh môi, thật lâu mới ung dung nói:
'Không phải em nói Mạc Hưng sỉ nhục em thế nào, em muốn sỉ nhục hắn như
thế sao?'

Thì ra là chuyện này, làm cô sợ muốn chết ... Lâm Y
nuốt nuốt nước bọt, giọng có chút run: 'Anh ... anh bắt... bắt Mạc Hưng
rồi sao?'

'Phải đó ... để tùy em xử trí!' Giọng người đàn ông vẫn nhạt nhạt, giống như đang nói về chuyện bắt một con gà con vịt vậy.

Nhớ đến chuyện tối qua Mạc Hưng bắt cô lên xe, định làm nhục cô lần nữa,
Lâm Y nghiến răng, hung hăng nói: 'Tên cặn bã đó, tôi muốn giết hắn!'

'Được thôi, em giết, tôi xử lý cái xác!' Giọng người đàn ông vẫn nhàn nhạt,
không có chút dao động, ngón tay vẫn vuốt ve làn da mượt mà của cô gái,
cảm giác mềm mại như sờ vào một loại tơ lụa khiến hắn không nỡ rời tay.

Thái độ của người đàn ông khiến cô gái có chút bất an, cô sợ người đàn ông
này thật sự giết tên kia, dù sao mạng người cũng là chuyện lớn! Một khi
cảnh sát điều tra ra, thật không phải chuyện đùa! Nghĩ đến đây đôi mắt
đen láy của cô gái không nhịn được liếc về phía người đàn ông mấy lần,
cắn môi: 'Thôi không giết hắn thì hơn, dạy dỗ hắn một trận là được rồi!'

Ngón tay đang lướt trên mặt cô gái chợt dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô: 'Muốn dạy dỗ thế nào?'

'Còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó hẵng hay!' Lâm Y thấp giọng nói, cô trước giờ luôn là vậy, miệng cứng lòng mềm.

Người đàn ông hơi câu môi, chừng như có chút không vui, đầu ngón tay khẽ dùng sức, ấn đầu cô gái vào trong ngực mình, cho đến khi cô gái an phận
không giãy dụa nữa hắn mới thả lỏng một chút.

Cô gái bị ép phải
dán sát vào ngực người đàn ông, mắt không khỏi trừng lớn, trong xe yên
tĩnh một hồi lâu giọng cô gái mới lại cất lên: 'Chuyện lần này ... Mạc
Hưng liệu có báo cảnh sát không?'

'... Không đâu!' Người đàn ông rất chắc chắn.

'Tại sao?' Cô gái nghi hoặc hỏi.

'Hắn ta dám báo cảnh sát thì mất mạng ngay!' Giọng người đàn ông lạnh như
băng. Tim Lâm Y đập dồn, chợt nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước mình đi
báo án nơi cục cảnh sát, hoàn toàn chẳng có ích lợi gì, xem ra, báo cảnh sát cũng không nhất định là một cách hay!'

Thấy cô gái im lặng, khóe môi người đàn ông lại câu lên: 'Em lại lo cảnh sát sẽ tìm tôi sao?'

Sóng mắt cô gái khẽ xao động, cô không phủ nhận rằng mình có chút lo lắng
cảnh sát sẽ bắt người đàn ông này, dù sao, cô và hắn cũng ngồi chung một chiếc thuyền mà!

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn cứng miệng: 'Tôi hơi đâu mà lo cho anh!'

Người đàn ông chỉ cười, cũng không so đo với cô ...

Xe chạy thật lâu rốt cuộc cũng dừng lại trước một công xưởng đã bị bỏ
hoang ở vùng ngoại thành, người đàn ông lấy từ trong một ngăn trong xe
một chiếc mặt nạ màu hồng, 'Đeo nó lên đi!'

Lâm Y nhìn chiếc mặt
nạ màu hồng, trong thâm tâm cô ngấm ngầm kháng cự nhưng ngay lúc cô còn
đang do dự thì người đàn ông đã lên tiếng thúc giục: 'Đeo lên đi, chắc
em cũng không muốn mỗi một người ở đây đều nhớ mặt mình chứ?'

Đương nhiên rồi! Cô gái rốt cuộc ngoan ngoãn đeo chiếc mặt nạ lên mặt.

Xuống xe đã thấy một đám người áo đen đang đứng chờ trước cửa công xưởng,
'Vào!', tiếng người đàn ông dứt khoát gãy gọn, nói xong liền bước nhanh
về phía cửa, Lâm Y cũng vội vã chân thấp chân cao bước theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui