Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Trên lưng ngựa hai người triền miên không buông tay, chú ngựa thì chậm rãi
dừng lại nơi bãi cỏ trống trải trong sơn cốc, do dự chừng như cũng hiểu
hai người trên lưng nó đang âu yếm ...

'Ô ...' Cô gái chung quy
không phải là đối thủ của người đàn ông, cánh môi bị nghiền đến không
thở nổi lại thêm tư thế đặc thù của mình, mệt đến eo mỏi lưng đau, vội
vã muốn tránh thoát sự kềm chế của người đàn ông, vì hành động không tự
lượng sức của mình lúc nãy mà hối hận vô cùng ...

Người đàn ông
rốt cuộc cũng chịu rời khỏi môi cô gái nhưng vẫn giữ chặt cô không chịu
buông, cô gái chỉ đành nài xin: 'Anh mau để em xoay lại, eo của em ...
sắp đứt rồi ...'

'Ừ, vậy em xoay lại đi!' Người đàn ông cười thật mờ ám, không đợi cô gái trả lời đôi tay như hai gọng kìm của hắn đã giữ chặt bờ eo thon thả của cô gái nhấc lên, trong tiếng thét chói tai của
cô gái, dùng một động tác đẹp mắt xoay cô gái đối mặt với chính mình ...

Con ngựa như bị kinh hãi, gõ nhẹ mấy chiếc móng sắt một chút rồi lại ngừng lại, tiếp tục ăn cỏ ...

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, mắt nhìn cô gái đang lủi vào lòng
mình, kinh hoảng luống cuống kia, giọng càng thêm phần ái muội: 'Ừ ...
anh phát hiện hôn môi trên lưng ngựa rất thú vị ... À, Y Y, hay là chúng ta tiến đến một tầng sâu hơn?'

'Aaa ... không muốn!' Cô gái phát hoảng kêu lên, cố gắng xoay người muốn tránh khỏi vòng tay của người
đàn ông nhưng hắn mặc kệ, bàn tay đang giữ nơi ót cô gái nhẹ nhàng trượt xuống, ngón tay thon dài lướt trên y phục của cô gái, mỉm cười cởi cái
nút đầu tiên ra ...

'Đừng ...!' Cô gái kêu, đẩy, đánh ... người
đàn ông trước mặt, người đàn ông cười tà tứ, thân thể áp xuống cô gái,
cô gái chịu không nổi sức ép kia, đương nhiên phải ngửa về phía sau trên lưng ngựa ... hai người cứ thế trên lưng ngựa bày ra một tư thế cực kỳ

ái muội ...

Động tác kịch liệt trên lưng khiến chú ngựa đang cúi đầu ăn cỏ có chút kinh hãi, nó ngẩng đầu nhìn lên, bất an xoay người ...

Cô gái càng thêm sợ hãi, cô sợ chú ngựa bị kinh hãi mà vùng chạy, sợ người đàn ông thực sự ở trên lưng ngựa muốn ... vì thế càng thêm hoảng loạn
thấp giọng cầu xin: 'Nghị ... chúng ta đến bãi cỏ đi ... được không?'

Người đàn ông rốt cuộc dừng lại, không nhịn được bật cười thành tiếng, giọng
nói nhu hòa lại có chút khủng bố: 'Y Y, em nói được phải làm được nha! Ở trên cỏ!'

Mặt cô gái vừa đỏ vừa nóng như thiêu, cô liếc nhìn
gương mặt tà tứ của người đàn ông, nhìn nụ cười đầy ái muội của hắn, chỉ muốn xuống ngựa trước đã rồi nói sau, cô đành nói: 'Ừ, làm được ... Anh thả em xuống trước được không?'

'Được!' Người đàn ông cười ha
hả, ung dung nhảy xuống khỏi lưng ngựa rồi duỗi tay, ôm cô gái xuống ... Cô gái rốt cuộc đứng an ổn trên mặt đất liền bất chấp lưng đau, nhấc
chân muốn chạy ...

Nhưng thân thể lập tức đã bị người đàn ông kéo trở về, hắn dí gương mặt anh tuấn sát mặt cô: 'À, muốn chạy sao?'

'Lãnh Nghị, em nói đùa thôi!' Cô gái nịnh nọt cười.

'Nhưng anh không đùa!' Người đàn ông làm ra vẻ nghiêm túc nói, mắt đồng thời
nhìn xung quanh sơn cốc, trong miệng không ngừng thốt ra những lời trêu
đùa: 'Y Y, em xem ... bãi cỏ rộng như vậy, em muốn làm ở đâu đây? Ừm,
hay là cứ lăn khắp một vòng ...'

'Im miệng!' Lâm Y huých khuỷu tay vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, áo não nói.

'À ... là chính em nói mà, không được hối phận!' Mặt người đàn ông tràn
đầy ý cười, đôi tay mạnh mẽ nhấc bổng cô gái lên, trong tiếng thét chói
tai của cô, đặt cô xuống bãi cỏ ...


Cô gái bị ném trên bãi cỏ
theo phản xạ tự nhiên nhỏm người dậy nhưng đành chịu, người đàn ông kia
đã nặng nề áp xuống, đôi cánh môi với những đường nét rõ ràng ngấu
nghiến đôi môi anh đào của cô gái, đầu lưỡi cuồng tứ, bá đạo quấn lấy
chiếc lưỡi thơm tho của cô gái ... chừng như nụ hôn vừa nãy trên lưng
ngựa vẫn còn chưa tận hứng ...

Hai người ôm nhau lăn trên bãi cỏ, đánh có, nháo có nhưng hai đôi môi rốt cuộc chưa từng tách ra ... rốt
cuộc, cô gái dần dần yên tĩnh trở lại, đôi má cô gái ửng đỏ, đôi mắt cô
gái mông lung như phủ một tầng sương mù, chiếc lưỡi nhỏ cuồng nhiệt cùng đầu lưỡi của người đàn ông giao triền ...

Ánh mặt trời ấm áp như tắm trên người hai người đang vong tình hôn nhau trên bãi cỏ, gió mát
nhè nhẹ thổi qua, lay động những cọng cỏ nhỏ cọ vào mặt cô gái nhồn
nhột, xa xa truyền đến tiếng hót líu ríu của loại chim nào đó không biết tên ... dưới thiên nhiên hoang sơ xinh đẹp kia, hai người yêu nhau vong tình dung hợp cùng một chỗ ...

Chú ngựa thong thả dạo quanh sơn cốc, ung dung thưởng thức cỏ thơm của nó ...

'Y Y, anh yêu em ...' Người đàn ông nhìn cô gái yêu kiều dưới thân, đáy
mắt tràn đầy thâm tình nồng đượm, sóng mũi cao cao của hắn cọ nhẹ lên
chiếc mũi xinh xắn của cô, không kìm lòng được cúi xuống thấp giọng thì
thầm.

'Em cũng yêu anh, Nghị ...' Cô gái cười khẽ, ngay cả ánh
mắt cũng tràn đầy ngọt ngào, dịu dàng đáp lại lời âu yếm của người đàn
ông ...

Người đàn ông thỏa mãn nghiêng người nằm ngửa trên bãi
cỏ, bàn tay bám chặt nơi eo cô gái, kéo cô dựa sát vào lồng ngực rắn
chắc của mình, hắn thoải mái hít sâu một hơi, mắt nhìn xa xăm nơi chân

trời ...

'Anh ngủ một lát ...' Thu hồi tầm mắt, người đàn ông nhu hòa nhìn gương mặt như ngọc của cô gái, bàn tay nhẹ vỗ về sóng lưng cô
gái, cảm thấy rất mỹ mãn.

'Ừ ... anh ngủ đi!' Cô gái gối đầu lên
ngực người đàn ông, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, nhìn hắn nhắm mắt
lại, khóe môi nhẹ câu lên một ý cười ...

Đôi mắt đen láy của cô
gái chớp lên, cô không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm tỉnh giấc người đàn
ông đang ngủ, qua một lúc, nghe thấy tiếng thở đều đều của người đàn ông cô mới rón rén đặt bàn tay đang đặt nơi lưng mình xuống, nhẹ xoay người ngồi dậy, mắt dõi nhìn bốn phía thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên.

Bỗng từ phía con đường nhỏ dẫn đến sơn cốc truyền đến những tràng tiếng xôn
xao, tiếng huyên náo càng lúc càng gần, một đám thanh niên nam nữ từ đầu kia của sơn cốc xuất hiện trên con đường nhỏ, cô dâu mặc áo cưới cùng
chú rể cũng bảnh bao trong bộ lễ phục, còn có một thợ chụp ảnh và thợ
trang điểm cầm theo y phục và đạo cụ đi cùng ...

Cô dâu vào chú
rể đang làm dáng dưới sự chỉ đạo của thợ chụp ảnh, thực hiện các động
tác âu yếm để chụp ảnh, trên mặt cô dâu là nụ cười đầy hạnh phúc, chiếc
áo cưới màu trắng thật dài dưới ánh mặt trời như phủ lên một vầng hào
quang tuyệt đẹp.

Lâm Y ngồi trên bãi cỏ hai tay chống cằm, khóe
môi cũng nở nụ cười nhìn hai người đang tận hưởng hạnh phúc của riêng
họ, còn có ... chiếc áo cưới tuyệt đẹp kia ... Từ nhỏ cô cũng giống như
những thiếu nữ khác, có giấc mộng của riêng mình, cô hy vọng có một ngày cũng có thể có được một chiếc áo cưới thuộc về riêng mình. Cô đã từng
hình dung, mặc chiếc áo cưới kia lên người xoay tròn nhất định sẽ rất
đẹp, cho nên ngay từ lúc nhỏ cô đã không ngừng tập luyện động tác xoay
tròn kia ...

Tiếng ồn ào xôn xao của đoàn người rốt cuộc cũng làm Lãnh Nghị thức giấc, hắn hé mắt, rất nhanh đã bắt được hình ảnh Lâm Y
đang ngồi bên cạnh ánh mắt nhìn gì đó thật chăm chú, đã lâu cũng không
dời đi, vẻ mặt thì rất thả lỏng, khóe môi gợi lên một ý cười như mộng
ảo, hắn thoải mái vươn vai, nhẹ nhàng xoay người, muốn lôi kéo sự chú ý

của cô gái.

Vậy mà cô gái kia vẫn không phát hiện? Cô đang nhìn
gì vậy? Lãnh Nghị khẽ khàng nhón người lên, nhìn theo hướng cô gái đang
nhìn, ánh mắt hắn rất nhanh bị khóa chặt nơi đoàn người đang chụp ảnh
cưới ...

Sóng mắt thoáng xao động, Lãnh Nghị thu hồi tầm mắt,
xoay nhìn về phía Lâm Y đang nhìn đến mê mẩn, hàng mi dài kia nhìn từ
một bên càng dài, càng dày rợp, đôi mắt trong veo như đầm nước chừng như đang tràn ngập một loại hanh phúc ngọt ngào của chính mình ...

'Y Y ...' Lãnh Nghị rốt cuộc không nhịn được dời người sát bên cạnh cô, đưa tay khoác lên eo cô.

'Nghị, tỉnh rồi sao?' Lâm Y lúc này mới từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, cô
ngoảnh đầu nhìn Lãnh Nghị, hồn nhiên cười, đầu nhẹ nhàng ngả qua, cọ lên vai người đàn ông, trên mặt thoáng ửng hồng giống như vừa bị người ta
phát hiện ra điều bí mật gì vậy.

'Ừ!' Người đàn ông cúi đầu nhìn
gương mặt nhỏ nhắn của cô gái bỗng chốc đỏ ửng, lại nhìn đoàn người đang chụp ảnh cưới, trong đôi mắt đen thâm thúy dâng lên một tia phức tạp
...

Đầu cô gái ngả trên vai người đàn ông, ánh mắt vẫn không khống chế được hướng về phía đôi tân nhân ở cách đó không xa ...

Mắt Lãnh Nghị cũng nhìn theo hướng nhìn của cô gái, hắn mím môi, lát sau
làm ra vẻ thản nhiên nói: 'Y Y, em thật sự thích đám cưới vậy sao?'

'Cái gì?' Hàng mi dài của cô gái chớp lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ
khó hiểu, khóe môi thì lại câu lên một ý cười ngượng ngùng, giọng mơ
màng: 'Em thích chiếc áo cưới kia ... Hồi nhỏ em đã nghĩ nếu như có một
ngày em khoác lên chiếc áo cưới xoay tròn, nhất định là rất đẹp ...'

Tim Lãnh Nghị nhảy lỡ một nhịp, một giọng nói non nớt "bất chợt" vang lên
bên tai hắn: "Đợi đến khi lớn lên, em muốn mặc áo cưới xoay tròn, như
thế nhất định là đẹp lắm!', mắt Lãnh Nghị trong nháy mắt trống rỗng, hắn cúi đầu thẫn thờ nhìn gương mặt hạnh phúc của cô gái đang gối trên vai
mình, một lúc lâu vẫn chưa nói được câu gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận