Chương 136: Anh có để em đi hay không? (3)
Lữ Thần chừng như nhận ra sự lo âu của Lãnh Nghị, hắn nhìn Lãnh Nghị, suy nghĩ một lúc mới nói: 'Chúng ta có thể sắp xếp cho Tịch Họa tiểu thư ở bên ngoài ... không để cho Lâm tiểu thư biết được ...' Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, thoáng chau mày, nhẹ giọng nói: 'Nhưng mà, Lãnh thiếu ... hai người họ đến cuối cùng anh chỉ có thể chọn một người ... không thể cứ tiếp tục như thế này mãi ...'
Thấy vẻ mặt buồn rầu của Lãnh Nghị, Lữ Thần gật đầu, nhẹ giọng nói: 'Tôi hiểu rồi ... Nếu đã vậy tôi vẫn đề nghị đưa Tịch Họa tiểu thư về nước chữa trị, đừng kéo dài thời gian nữa, hy vọng có thể nhanh chóng chữa trị được cho Tịch Họa tiểu thư ... Chuyện này có lẽ quan trọng hơn hết!'
Lãnh Nghị suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mím môi, thấp giọng nói: 'Lữ Thần, chuyện đưa Tịch Họa về nước chữa trị tôi giao cho cậu sắp xếp ...'
Lữ Thần gật đầu đồng ý, hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi hắn mới cáo từ.
Lãnh Nghị mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lâm Y, trong phòng tối đen, trên giường loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, hắn sải bước đi đến bên giường.
Khẽ khàng nằm xuống bên cạnh cô gái rồi lại rón rén kéo cô về phía mình, ôm cô vào lòng, hơi thở cô gái đều đặn, đang ngủ rất say, trên bàn tay cô chiếc nhẫn kim cương lóe sáng chói mắt, cô không có tháo xuống! Trong bóng đêm khóe môi người đàn ông độ cong càng sâu ...
Sáng hôm sau lúc Lâm Y thức dậy thì Lãnh Nghị đã rời giường, cô xoay người, bên cạnh vẫn còn độ ấm của người đàn ông, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên nhưng cứ làm như không biết.
Lãnh Nghị vẫn như hai hôm trước dặn người mang bữa sáng lên phòng, ăn sáng không lâu sau Lữ Thần lại dẫn theo hộ lý đến, hắn kiểm tra một lượt cho Lâm Y, chợt nghe cô hỏi: 'Lữ Thần, bệnh của tôi khỏi hẳn chưa?'
'Ờ ... thoạt nhìn thì cũng gần khỏi rồi nhưng mà liệu có bị lây lan sang các cơ quan khác không thì còn phải theo dõi vài ngày nữa ...' Lữ Thần liếc mắt về phía Lãnh Nghị, hàm hồ nói.
'Chỉ bị cảm thôi, còn lây lan sang đâu nữa?' Lâm Y thoáng chau mày, cô luôn cảm thấy Lữ Thần chuyện bé xé ra to.
'Ừm ... đừng coi thường, bệnh cảm có thể dẫn đến rất nhiều loại bệnh khác ... khụ khụ ... Lãnh thiếu, anh chắc là phải đi làm rồi chứ? Ân, Lâm tiểu thư, tôi còn chuyện phải làm, tôi đi trước. Tiểu Hồng ở lại chờ cô truyền nước xong rồi đi sau!' Không đợi Lâm Y mở miệng, Lữ Thần vội vàng kéo Lãnh Nghị đi như chạy ra ngoài.
Bình nước biển cuối cùng cũng được truyền xong, Lâm Y nhỏm dậy, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trên tay mình, sóng mắt thoáng xao động, sau đó vẫn kiên quyết tháo nó xuống, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn.
Sau đó cô xoay người đi đến bên tủ quần áo, mở ra, lấy vali ra, va li đó là do Lãnh Nghị bảo chú Ngô đem về từ khách sạn mà cô trọ ... Lâm Y thay nhanh áo ngủ bằng quần jeans áo trắng đơn giản, khoác ở ngoài một chiếc áo khoác dầy .... cô muốn thừa lúc Lãnh Nghị không có ở đây, rời khỏi chỗ này ...
'Lâm tiểu thư, cô định đi đâu?' Cô hộ lý Tiểu Hồng vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Lâm Y, 'Bác sĩ Lữ bảo tôi ở đây cùng cô!'
'Cô không cần ở đây cùng tôi, tôi ... phải về!' Lâm Y cười có chút ngượng ngùng.
'Vì sao phải về?' Cô hộ lý xoay lại nhìn Lâm Y sau đó đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt thần bí, thấp giọng nói: 'Lâm tiểu thư, có phải là cô nghe được gì rồi không?'
'Tôi nghe được cái gì?' Lâm Y ngơ ngác lặp lại, 'Tôi có nghe được gì đâu.
Tiểu Hồng nhìn Lâm Y, muốn nói lại thôi.
'Haizz, cô nói đi, cô không nói tôi làm sao biết cô nghe được chuyện gì ...' Lâm Y sốt ruột giục.
'Hôm qua tôi nghe bác sĩ Lữ nói điện thoại với Lãnh thiếu gia, hình như là Lãnh thiếu gia muốn đem một cô gái tên cái gì Họa đó về nước, nghe nói là để tiến hành trị liệu gì đó ... tôi nghe không rõ lắm ...' Cô hộ lý dường như không nén được tò mò, đem hết những lời mà mình nghe lỏm được nói hết cho Lâm Y.
'Thật sao?' Hàng mi dài của Lâm Y run lên, ngực như bị thứ gì đó chặn lại thật khó chịu, sắc mặt càng thêm tái nhợt nhưng còn may, cô vốn đã có chuẩn bị tâm lý, từ khi Lãnh Nghị rời khỏi buổi tiệc sinh nhật đó cô đã không còn ôm hy vọng gì nữa! Vì vậy rất nhanh Lâm Y đã có thể trấn định lại, giọng cô thật nhạt, 'Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi ...', nói xong câu này cô xoay người chuẩn bị rời đi.
'Haizz, Lâm tiểu thư, cô không tranh thủ vì mình sao? Cứ vậy mà bỏ cuộc sao?' Cô hộ lý không cam lòng thay cho Lâm Y, vội đuổi theo hỏi.
'Tôi có gì mà tranh thủ chứ ...' Lâm Y kéo va li bước nhanh ra khỏi phòng, Tiểu Hồng đi theo sau cô cùng ra ngoài.
Còn chưa đi đến cầu thang thì Lâm Y đã nhìn thấy quản gia Trần Thế bước đến, ông lễ mạo khom người chào Lâm Y: 'Lâm tiểu thư, cô định đi đâu?'
'Bác Trần, bệnh của cháu đã khỏi, cháu phải về ...' Lâm Y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trả lời ông nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Quản gia vội giữ lại chiếc va li mà cô gái đang nắm trong tay kéo đi, bất đắc dĩ buộc Lâm Y phải dừng bước, cô chau mày, quay lại nhìn quản gia.
'Xin lỗi Lâm tiểu thư, thiếu gia có dặn bệnh của cô còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể để cô đi!' Trần Thế vẫn cực kỳ lễ độ trả lời.
'Có khỏi hẳn hay chưa tự tôi biết ... Bác Trần, bác buông tay!' Giọng Lâm Y vẫn lạnh nhạt mà kiên quyết.
'Thực xin lỗi ...' Quản gia thấp giọng nói, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc va li không buông.
Lâm Y cắn môi, lạnh lùng nhìn quản gia không nói gì thêm, cô chỉ dùng sức kéo chiếc va li nhưng chiếc va li bị Trần Thế giữ chặt, cô căn bản là không kéo nổi, rốt cuộc cô quyết định buông tha cho sự giằng co vô nghĩa này, buông tay để lại chiếc va li, cô khoác túi xách lên vai đi thẳng xuống lầu --- trong chiếc va li kia chỉ có quần áo, cô cũng không quan trọng nữa!
Tiểu Hồng liếc mắt nhìn quản gia sau đó cũng bước theo Lâm Y xuống lầu ... Trần Thế nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Lâm Y đang bước nhanh xuống lầu, thoáng suy nghĩ một giây rồi kéo chiếc va li trở lại phòng của Lâm Y...
Đi ra cổng chính của biệt thự, xuyên qua vườn hoa Lâm Y dừng lại trước chiếc cổng sắt cao ngăn cách căn biệt thự với bên ngoài, màu đồng của tay nắm cổng sắt lóe lên những tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, Lâm Y đi thẳng đến chiếc cửa nhỏ kế bên.
Ngay lúc này một bóng người cao to trong bộ tây trang màu đen không biết từ đâu xuất hiện trước mặt cô, anh ta nhẹ gật đầu như chào Lâm Y: 'Lâm tiểu thư, thiếu gia có dặn, bệnh của cô chưa khỏi hẳn, không thể đi!'
Lâm Y mặc kệ anh ta, chỉ bước nhanh về phía cửa nhỏ nhưng thất vọng nhận ra cửa đã bị khóa. 'Mau mở cửa!' Lâm Y tức giận xoay người nhìn người vệ sĩ.
'Xin lỗi cô ...' Anh ta cúi đầu nói.
'Rốt cuộc anh có chịu mở hay không?' Lâm Y căm tức nói.
'Lâm tiểu thư, xin đừng làm khó tôi ...' Người vệ sĩ vẫn cúi đầu.
Đôi mắt đen láy của Lâm Y lúc này dâng đầy sự phẫn nộ và buồn bã, thân thể vừa mới khỏi bệnh hơi run lên, cô hộ lý Tiểu Hồng nãy giờ đứng bên cạnh quan sát vội bước đến đỡ Lâm Y, khuyên: 'Lâm tiểu thư, hay là trở vào nhà trước đi, cô cần nghỉ ngơi thêm!'
Lâm Y cắn môi, xoay người, không nhìn bất kỳ ai mà đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chạy đến bên giường, ngực bởi vì cơn tức quá lớn mà hơi phập phồng ... không được, mình cần phải rời khỏi chỗ này trước khi Lãnh Nghị đón Tịch Họa trở về! Cô trầm tư giây lát rồi quả quyết lấy điện thoại ra, ấn phím ...
Gần trưa, Lãnh Nghị kết thúc một cuộc họp quan trọng vừa mới trở về văn phòng của mình, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trong túi chợt reo lên, cầm lên xem, thấy là trong nhà gọi đến, lúc này trong nhà gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện, tin chắc là có liên quan đến Lâm Y. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn đưa tay ấn phím đón nghe.
'Thiếu gia, Lâm tiểu thư gọi điện thoại báo cảnh sát ...' Điện thoại vừa thông thì Lãnh Nghị đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của quản gia truyền đến, 'Cảnh sát hiện đang ở phòng khách nhà chúng ta ... làm sao bây giờ?'
Y Y gọi điện báo cảnh sát? Mặt Lãnh Nghị tái mét, hắn cắn răng, trầm giọng nói: 'Đợi tôi về!'
Hai chiếc xe màu đen nối đua nhau tiến vào cổng chính của biệt thự nhà họ Lãnh rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước ra khỏi xe, sải bước vào trong.
Vừa tiến vào phòng khách hắn đã nhìn thấy hai người cảnh sát trong bộ đồng phục ngồi đó; Lâm Y đang ngồi bên cạnh họ trên sofa, bên cạnh sofa còn có hành lý của cô; quản gia thì ngồi nơi sofa đối diện.
Vừa nhìn thấy Lãnh Nghị sắc mặt tối sầm bước vào, hai người cảnh sát và quan gia đều cùng đứng dậy, hơi gật đầu như chào, chỉ có Lâm Y là vẫn ngồi yên trên sofa, không hề nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang đĩnh đạc bước vào.
Lãnh Nghị mím môi chưa vội lên tiếng, hắn đi thẳng đến sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, đôi mắt sắc như đao nhìn chằm chằm cô gái, cô gái không để ý đến hắn mà xoay mặt sang hướng khác.
'Lãnh tiên sinh ...' Trong hai cảnh sát có một người tuổi trung niên nhìn Lãnh Nghị mỉm cười nói: 'Là thế này, vừa nãy Lâm tiểu thư có gọi điện đến báo với chúng tôi, nói là ... cô ấy bị giam cầm phi pháp, yêu cầu chúng tôi giúp cô ấy rời khỏi đây ... Thật ngại quá Lãnh tiên sinh, chúng tôi cũng chỉ là làm theo bổn phận ...'
Lãnh Nghị vẫn lặng im không nói, ánh mắt hắn vẫn ghim trên người Lâm Y, nỗi đau trong lòng hiện rõ trong đáy mắt, đôi mắt vốn sắc bén giờ như phủ một tầng sương mù. Làm sao Lãnh Nghị cũng không ngờ được quan hệ giữa hắn với Lâm Y lại biến thành như thế này! Lúc này cô gái trước mắt hắn đang mím chặt cánh môi, không thèm nhìn hắn một lần, ánh mắt lạnh nhạt chỉ nhìn về phía hai người cảnh sát.
Thấy Lãnh Nghị không lên tiếng, quản gia suy nghĩ một thoáng rồi lạnh giọng nói với hai cảnh sát: 'Các vị, vừa nãy tôi đã giải thích với các vị rồi ... đây thực ra chỉ là chuyện nhà, hai người cãi cọ nhau mà thôi, không cần các vị cảnh sát can thiệp ...'