Chương 154: Càng lúc càng xa (3)
Tối hôm sau Lâm Y đang ngồi xem tivi với Lâm Dung thì nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ sau đó Lăng Nhất Phàm bước vào, hôm nay hắn ăn mặc thật chỉnh tề, trên tay còn cầm một bó hoa lớn, râu trên cằm cũng được cạo sạch sẽ, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười ấm áp, từ lúc bước vào mắt hắn vẫn ghim trên người Lâm Y.
Bó hoa kia khiến Lâm Y thoáng sửng sốt rồi như hiểu ra điều gì, cô hỏi như che dấu: 'Nhất Phàm, làm gì mà vui thế? Cả ngày hôm nay đi đâu chơi vậy?'
Lăng Nhất Phàm chỉ cười, hắn nhấc tay xem đồng hồ rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Y, mắt vẫn không rời khỏi cô, nhẹ nhàng nâng bó hoa lên đưa cho Lâm Y: 'Lâm Y, tặng cho em!'
'Cám ơn!' Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô có chút bất an đón lấy bó hoa, đó là một bó hoa hồng đỏ rực thật lộng lẫy, cô giả vờ cúi xuống ngửi, né tránh ánh mắt nóng rực của Lăng Nhất Phàm nhưng bàn tay cô đã bị hắn nắm lấy rồi siết chặt, ngay lúc Lâm Y còn chưa kịp hoàn hồn lại thì hắn đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ: 'Lâm Y, xem kìa ...'
Không tự chủ được Lâm Y quay nhìn về phía cửa sổ, trên bầu trời đen thẫm đột nhiên xuất hiện một vầng pháo hoa rực rỡ, trong bóng đêm, những tia lửa bắn tung khắp bốn phía tạo thành những cánh hoa tuyệt đẹp đủ màu sắc rồi từ từ tan biến ...
'Đẹp quá!' Đáy mắt cô gái bừng sáng, sự đè nén và lo lâu bấy lâu bay cũng theo những cánh hoa xinh đẹp trên không trung kia tan biến mất, lại thấy một cột pháo hoa khác bắn lên, vẻ đẹp muôn hình muôn vẻ của từng đợt pháo hoa khiến mắt cô gái ngời sáng ... từ những cửa sổ khác của bệnh viện cũng truyền đến từng trận tiếng kêu kinh ngạc lẫn vui vẻ ...
Trên giường bệnh Lâm Dung cũng mỉm cười nhìn xem ...
Lăng Nhất Phàm thu hồi tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, hắn dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh đang đắm chìm trong màn pháo hoa không ngừng lóe sáng ngoài kia, chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra để lộ một chiếc nhẫn kim cương chói lóa ...
'Lâm Y ...' Lăng Nhất Phàm thâm tình gọi, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung lên, đôi mắt đen láy dời từ không trung muôn màu sang phía hắn, cô vừa nhìn thấy chiếc nhẫn đang lóe sáng trên tay Lăng Nhất Phàm, sóng mắt liền xao động dữ dội, trong đầu vừa hỗn loạn vừa trống rỗng, cô nhẹ mím môi, ánh mắt dời từ chiếc nhẫn sang gương mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm.
'Y Y ...' Giọng Lăng Nhất Phàm càng thêm nhu hòa, hắn sửa cách gọi "Lâm Y" thường ngày bằng "Y Y", bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra đưa về phía Lâm Y, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình ý, 'Anh hy vọng em có thể gả cho anh, làm vợ anh ... đây là giấc mộng cả đời của anh, em có thể khiến cho giấc mộng của anh thành sự thật được không?'
Chiếc nhẫn kim cương này là hôm nay hắn đặc biệt đặt hàng từ thành phố H rồi lập tức chuyển về đây ...
'Nhất Phàm ...' Lâm Y nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Nhất Phàm, thì thào nói không nên lời.
'Y Y, tin tưởng anh, đời này kiếp này anh sẽ yêu mình em thôi ... Bất kể em có yêu anh hay không thì anh vẫn sẽ yêu em ... Nếu như có thể, anh mong đời này, đời sau, đời sau nữa em đều là cô dâu của anh!' Lăng Nhất Phàm nói rất cảm động, lần này hắn không che dấu chút nào đem hết những lời đã giấu sâu trong đáy lòng nói hết với cô.
Cô dâu? Áo cưới? Đó là điều mà Lâm Y vẫn luôn hướng đến nhưng Lãnh Nghị lại nhẫn tâm muốn đoạt nó đi, vì thế mà bọn họ rốt cuộc kết thúc ... Hôm nay có một người đàn ông ưu tú như vậy, mang nhẫn kim cương đến kêu cô làm cô dâu của hắn ... Mà cô, không chỉ nợ hắn một trăm vạn còn nợ hắn rất nhiều ân tình, nợ hắn một lời hứa nguyện, cô đã từng hứa, nếu như mẹ được cứu sống, cô sẽ gả cho hắn ...
Nhìn thấy Lâm Y ngây người ra đó, Lâm Dung nhẹ giọng nói: 'Y Y, những ngày qua mẹ nhìn ra Nhất Phàm là một đứa bé tốt, chính con cũng nói nó là một người đàn ông tốt, mẹ tin nếu con gả cho Nhất Phàm nhất định sẽ hạnh phúc ... Đừng để mẹ lo lắng cho con, mẹ cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa, lỡ như một ngày mẹ đột ngột ra đi ...'
Lãnh Nghị! Lãnh Nghị! Lúc này đây anh ta chắc là còn đang ở trong núi cùng Tịch Họa của anh ta thôi! Đúng vậy, Lãnh Nghị thuộc về Tịch Họa, Tịch Họa trong lòng hắn vĩnh viễn không thể phai nhạt ... Vành mắt Lâm Y ngân ngấn nước, những giọt lệ trong suốt như pha lê khóc ột đoạn tình cảm đã trở thành mây khói. Lãnh Nghị, em cần phải có một bắt đầu mới ... em nợ Lăng Nhất Phàm quá nhiều ...
Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y chậm rãi đưa ra, khóe môi Lăng Nhất Phàm là một nụ cười không khống chế được, nụ cười đó lan đến tận đầu mày cuối mắt, hắn nhẹ cầm lấy tay Lâm Y, đeo nhẫn đeo vào ngón tay trắng nõn của cô, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng thật mê người, Lăng Nhất Phàm nhẹ nâng bàn tay Lâm Y lên môi, trìu mến đặt lên đó một nụ hôn, nụ hôn đó dịu dàng ôn nhu là thế, chừng như chỉ sợ làm kinh động đến cô ...
Ngoài cửa lại một cột pháo hoa nữa tung lên, nở rộ rực rỡ rồi bung ra khắp bốn phía ...
Cùng lúc đó, Lãnh Nghị đang ngồi bên giường của Tịch Họa nhìn Nam tiên sinh châm kim lên đầu cô, đột nhiên tim Lãnh Nghị đau nhói, hắn chau mày, không nhịn được đưa tay che ngực, đúng nơi vị trí trái tim, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lữ Thần đang ngồi đối diện với Lãnh Nghị, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường của hắn vội kinh ngạc hỏi: 'Lãnh thiếu, anh sao vậy? Không khỏe sao?'
'Không sao ... đột nhiên tim có chút khó chịu, tôi xuống lầu đi dạo một lát!' Lời Lãnh Nghị còn chưa nói hết thì người đã đứng bật dậy, sải những bước dài xuống lầu bước nhanh ra khỏi cửa mới bắt đầu đi chậm lại, thả bộ dọc theo lối mòn trong rừng, hắn rút ra một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu một hơi như muốn nhờ nó làm dịu đi sự đau đớn và phiền chán đột nhiên đến với mình.
Nhả ra một luồng khói dài rồi Lãnh Nghị ngẩng đầu lên, trên đầu cành lá thưa thớt, những cơn gió lạnh đầu đông đã đến, lá cây dần rơi rụng chỉ còn trơ lại những cành khô, đứng ở đây có thể nhìn thấy vầng trăng sáng trên đầu, trong trẻo như gương mặt của Lâm Y, lúc này đây, gương mặt đó dần dần ẩn vào trong đám mây rồi phút chốc không còn thấy bóng dáng đâu nữa ...
'Y Y ...' Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, trong cổ họng bật ra một tiếng kêu nhỏ như tiếng thở than, hắn nhớ cô đến dường nào! Một ý niệm chợt dần dần rõ ràng trong đầu hắn, có một giọng nói càng lúc càng vang dội trong đầu --- Mình muốn cưới Y Y làm vợ, người mình muốn kết hôn là Y Y, cho dù Tịch Họa có tỉnh lại hay không cũng vậy! Lời hứa với Tịch Họa, có lẽ hắn chỉ có thể dùng cách khác để hồi báo, sự áy náy trong lòng hắn dành cho Tịch Họa, có lẽ cũng chỉ dùng cách cứu tỉnh cô để hóa giải ...
'Lãnh thiếu, anh không sao chứ?' Lữ Thần cũng từ căn nhà bước ra đi về phía Lãnh Nghị, hắn nhìn thấy Lãnh Nghị nhắm mắt đứng đó, không khỏi lo lắng vội lên tiếng hỏi.
Lãnh Nghị chậm rãi mở mắt, hắn dụi thuốc, nhàn nhạt nói: 'Không sao!', sau đó hắn ngừng lại giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: 'Trái tim kia ghép vào thân thể mẹ của Y Y sẽ không có phản ứng đào thải chứ?'
'Không đâu, trước mắt xem ra tất cả đều tốt lắm!' Lữ Thần nhẹ giọng trả lời.
'Y Y, không biết bây giờ cô ấy thế nào ...' Giọng Lãnh Nghị thật thấp, có chút uể oải, lại có chút hoài niệm.
Lữ Thần định nói cho hắn biết Lăng Nhất Phàm vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Y nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói nên lời, hắn cảm thấy, nếu lúc này mà nói cho Lãnh Nghị biết thì nói không chừng chỉ càng khiến hắn thêm khổ não, chi bằng đợi đến khi kỳ hạn một tháng kết thúc, lúc muốn quay về rồi nói cũng chưa muộn. Nghĩ vậy nên Lữ Thần chỉ dè dặt nói: 'Cô ấy ... lần trước trở về tôi thấy cũng tốt lắm!'
Lãnh Nghị chậm rãi gật đầu nhưng không biết vì sao, trái tim vẫn đau đớn không thôi ...
Nơi phòng bệnh của một bệnh viện ở thành phố G, Lâm Y ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, 'Y Y!' Lăng Nhất Phàm đưa tay nhẹ lau nước mắt trên khóe mi cô, giọng nói ôn hòa của hắn vang lên bên tai cô: 'Lần này quá vội vàng, chỉ tặng em chiếc nhẫn này, thật ủy khuất em, đợi đến khi chúng ta ra nước ngoài, anh lại mua cho em một chiếc khác!'
Ra nước ngoài? Lâm Y đột nhiên từ trạng thái thẫn thờ bừng tỉnh, cô nhìn Lăng Nhất Phàm, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu và thâm tình, thật rõ ràng, không chút che đậy, trái tim cô chợt mềm xuống, nếu như đã đồng ý với Lăng Nhất Phàm, mình cũng nên làm tốt vai trò này, bằng không thật quá có lỗi với hắn.
Nghĩ như vậy, Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm nở nụ cười, 'Nhất Phàm, chiếc nhẫn này rất đẹp, em rất thích, không cần mua nữa!'
'Nhẫn kết hôn anh sẽ dẫn em đến Luân Đôn chọn, còn áo cưới, nơi đó cũng nổi tiếng toàn thế giới ...' Lăng Nhất Phàm tâm trạng vui vẻ, lời nói cũng đặc biệt nhiều ...
'Nhất Phàm ...' Lâm Y thoáng có chút bất an, nhẹ giọng nói: 'Đơn giản là được rồi, không cần quá phô trương ...'
'Ân, Y Y, những chuyện này em không cần lo, anh sẽ tự thu xếp!' Lăng Nhất Phàm vẫn hào hứng vô cùng, 'Đến lúc đó em chỉ cần xuất hiện là được rồi ... Dì à, con muốn ngày dì xuất viện cháu với Y Y làm một lễ đính hôn trước, sau đó đợi đến lúc chúng ta trở về thành phố H lại cử hành một nghi lễ chính thức, như vậy có được không?'
'Tổ chức ở đây thì không cần đâu, người nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi ...' Lâm Dung mỉm cười nhìn Lăng Nhất Phàm nhắc nhở, 'Nhất Phàm, chuyện này con nên bàn bạc với cha mẹ con một chút, đợi họ đồng ý rồi hẵng làm!'