Chương 170: Bế tắc (2)
'Ồ, được!' Cô bạn học của Lâm Y chừng như bừng tỉnh, cô quay nhìn sang Lâm Y, gật đầu rồi vội đứng lên nhường chỗ, Lãnh Nghị rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, hơi quay sang nhìn ánh mắt dè chừng của cô, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên ý cười, nụ cười đó tràn đầy ánh mặt trời.
Nhưng ngược lại Lâm Y chẳng vui vẻ chút nào, cô thoáng chau mày, lạnh nhạt quay đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa.
Chỉ lát sau trước mặt Lâm Y hé ra một tờ giấy, trên giấy vẻ một cậu bé đang khóc, đứng bên cạnh là một cô bé oai vệ chống tay lên hông, trên đầu cậu bé là hàng chữ, 'Hu hu hu, bà xã anh không thèm để ý đến anh rồi!'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mím môi, nhẹ nhàng vo mảnh giấy lại, ném đi ...
Lại không lâu sau đó, một bàn tay to lặng lẽ vươn qua, vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, cô gái cắn môi, nhân lúc cô Susan xoay người đi thì hung hăng rũ bàn tay kia ra nhưng nó rất nhanh lại tiếp tục vươn đến, cô gái thoáng chau mày, trong mắt lộ rõ sự bất đắc dĩ ...
Giảng xong mấy câu cơ bản, cô Susan buông quyển vở trên tay xuống, mỉm cười nhìn xuống các học viên, 'Tiếp đến là giờ phút vui vẻ của chúng ta, ân, show time mà mọi người mong đợi đã đến ...'
'Oh yeah!' Các học viên nhiệt liệt hoan hô, show time chính là yêu cầu các học viên bước lên bục, vận dụng những câu vừa học chia cặp mà thực hành đối thoại, các học viên có thể tự do phát huy, giáo viên thì căn cứ vào biểu hiện của từng người mà cho điểm phù hợp.
Cô Susan cười hiền hòa, cô vẫy tay về phía các học viên, trong phòng học dần yên tĩnh trở lại, mắt cô Susan quét qua Lãnh Nghị rồi dừng lại giây lâu trên mặt Lâm Y, Lâm Y vội nhìn sang hướng khác như tránh né ánh mắt cô nhưng giọng cô Susan đã vang lên trong phòng học: 'Hôm nay chúng ta mới Lâm Y tiểu thư và Lãnh Nghị tiên sinh lên bục thể hiện một phần trình diễn thật hay nhé, bởi vì hai người là người yêu, vì vậy tôi hy vọng hai người có thể trình bày một phần đối thoại giữa người yêu với nhau, mọi người thấy thế nào?'
'Không phải vậy ...' Lâm Y cả kinh, vội lên tiếng nhưng câu nói của cô chìm lỉm trong tiếng reo hò và huýt sáo của các học viên khác.
Trên mặt Lãnh Nghị tràn đầy ý cười, thân hình cao lớn đứng dậy, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía cô gái đang ở bên cạnh, nhìn cánh môi bởi vì chấn động mà run run ...
Tiếng vỗ tay nhiệt tình và tiếng huýt sáo dần im bặt, rồi tiếng cô Susan lại vang lên: 'Mời hai học viên lên bục!'
Sau câu nói của cô Susan, Lãnh Nghị vươn tay về phía Lâm Y, nắm lấy cánh tay cô dùng sức kéo lên, lực tay đó quá lớn, Lâm Y không thể không đứng dậy, cô nhìn cô Susan, nói năng lộn xộn: 'Cô Susan ... không phải vậy đâu ... em không biết diễn ... em không biết vị Lãnh tiên sinh này!'
Cô Susan hiền hòa cười nói: 'Lâm tiểu thư đừng quá ngại ngùng, bất kể hai người có phải hay không, đây chỉ là một màn trình diễn mà thôi, xin mời lên đây đi, số điểm của phần này rất quan trọng đối với kết quả học tập của cô!' Người đàn ông Trung quốc anh tuấn này vừa nãy lúc ở ngoài phòng học đã nói với bà, bạn gái của hắn đang tức giận với hắn, bây giờ xem ra là đúng như vậy ... ân, cô Susan cũng là vì có lòng tốt muốn giúp hai người hòa hảo trở lại ...
Bị Lãnh Nghị lôi kéo như vậy, Lâm Y rốt cuộc loạng choạng bước theo người đàn ông lên bục, đứng trên bục, Lâm Y dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy, mỗi ngày đều có những màn thực hành như thế này, rất nhiều học viên cũng đều xung phong bước lên trình diễn, còn cô thì quả thực chưa từng lên đây bao giờ.
Nghĩ đến đây, Lâm Y cố gắng khiến ình bình tĩnh hơn nữa, mắt cô vẫn nhìn xuống các học viên khác nhưng lúc này cả người đã bị đôi cánh tay hữu lực của Lãnh Nghị xoay trở lại, cô gái không thể không đứng đối mặt với người đàn ông, cũng không thể không nhìn đến gương mặt tuấn tú bất phàm kia.
Lúc này trên gương mặt tuấn tú kia là nụ cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen thẳm là tình ý dâng đầy, cô gái mím môi, hơi rũ hàng mi như né tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, tận lực giữ cho vẻ mặt mình bình thản nhất có thể.
Hai tay người đàn ông vẫn đặt nơi vai cô gái khiến cô gái không thể không đối mặt hắn, ánh mắt cô gái né tránh nhìn vào mắt hắn mà nhìn qua bả vai của người đàn ông, hai người cứ vậy đứng trên bục, im lặng, Lãnh Nghị chừng như ấp ủ tâm tình gì đó lại dường như đang tìm kiếm gì đó trong trí nhớ của mình --- bên dưới cũng thật im lặng, tất cả ánh mắt đều cùng hướng về đôi nam nữ trên bục, chờ xem phần trình diễn của họ ...
Đột nhiên Lâm Y nghe thấy giọng nói từ tính của Lãnh Nghị vang lên bên tai, là một câu nói bằng thứ tiếng Anh tiêu chuẩn: 'Bên trong cửa sổ kia là ánh sáng gì vậy? Đó là phương Đông, người tôi yêu chính là mặt trời! Hãy hiện ra đi hỡi mặt trời xinh đẹp! Đó là ý trung nhân của tôi!'
Tiếng anh tiêu chuẩn kia cộng thêm giọng nói trầm thấp mê người kia khiến cả phòng học chớp mắt vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lần này không có tiếng huýt sáo nữa; Lâm Y vội ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhớ đó là một đoạn trong "Romeo và Juliette" của Shakespeare.
Lâm Y há miệng định nói gì đó nhưng không nói được gì cả, chỉ ngẩn người đứng nhìn chúng ta đàn ông trước mặt, ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía cô, đáy mắt lóe lên một tia ấm áp như ánh nắng mặt trời, nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô gái, giọng nói mê người của người đàn ông lại tiếp tục cất lên: "Đó là tình yêu của tôi, haizz, nhưng chỉ mong nàng biết là tôi yêu nàng! Nàng muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt nàng đã nói ra biết tâm sự của nàng ... hãy để tôi trả lời nàng ... không, tôi không muốn mình quá lỗ mãng ...'
Lâm Y thế nào cũng không ngờ Lãnh Nghị có thể đem đoạn đối thoại này của Romeo nhớ đến rõ ràng như vậy, nói được suông sẻ như vậy! Nói thật lòng, cô đúng là không theo kịp, trong lòng có chút xấu hổ khiến mặt cô thoáng đỏ, đôi mắt thoáng qua một tia bất an nhưng trong mắt người đàn ông, ngược lại là sự ngượng ngùng đáng yêu nhất.
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, ánh mắt càng thêm sáng lạn, giọng nói từ tính dần cất cao hơn, 'Màu đỏ ửng trên má nàng sẽ làm mờ ánh sáng của các vì sao, giống như ngọn đèn mất đi ánh sáng dưới ánh mặt trời; mắt của nàng lóe sáng trên nền trời khiến chim muông tưởng lầm là đêm đen đã qua đi mà bắt đầu cất cao lời ca tiếng hát!
Mặt cô gái càng đỏ hơn, cô không tự chủ được đưa tay bụm mặt, rốt cuộc nhẹ giọng tiếp lời: 'Tiếc là màu đỏ trên gương mặt kia không phải vì anh mà đỏ; ánh sáng trong đôi mắt kia cũng không phải vì anh mà sáng ...'
Nhưng câu nói của cô gái đã bị người đàn ông ngứt lời, hắn cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô gái, mỉm cười: 'Nhìn kìa! Nàng dùng tay che mặt, tư thế đó mỹ diệu biết bao! A, chỉ mong tôi là chiếc bao tay trên bàn tay kia, chỉ để ta hôn lên bàn tay mềm mại của nàng!'
Nói đến câu cuối cùng, bàn tay người đàn ông đang đặt trên vai cô gái trượt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên môi hôn, trong đôi mắt đen thẳm kia là tình yêu nồng đượm, giọng nói nhu hòa đầy từ tính: 'Gả cho tôi đi, người yêu hỡi, tôi muốn nàng mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, làm cô dâu xinh đẹp nhất của tôi!'
Trong chớp mắt đó, Lâm Y có chút lẫn lộn, khi tư tưởng của cô còn chưa hồi phục lại thì cả người đã bị người đàn ông ôm chặt vào lòng, hơi thở ấm áp của người đàn ông phất qua mái tóc cô gái, giọng nói trầm thấp mê người lần nữa vang lên bên tai: 'Gả cho anh đi, Y Y!'
Trong phòng lại vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, cô Susan cũng hào hứng vỗ tay, từ chỗ ngồi của mình cô đứng lên, bước lên trên bục, ánh mắt đầy cảm động, tay ôm chặt ngực: 'Thật quá sức cảm động ...'
Cô gái trong lòng người đàn ông chợt bừng tỉnh lại, đôi mắt đen láy thoáng xao động, gương mặt anh tuấn và nụ cười ôn hòa của Lăng Nhất Phàm chợt hiện ra trong đầu, cô gái không khỏi ngượng ngùng, cắn chặt môi đẩy vội người đàn ông ra, bước xuống bục trở về vị trí của mình.
Ánh mắt người đàn ông đuổi theo cô gái, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng rồi hắn cũng bước xuống đuổi theo cô.
Cuối buổi học cô Susan công bố thành tích, 'Tiếng anh của Lãnh tiên sinh thực tiêu chuẩn, lại thêm giọng nói rất truyền cảm, không thể chê bai gì, có thể đạt điểm cao nhất; Lâm tiểu thư căn bản là không nói nhiều, có thể đánh rớt nhưng xét thấy với trình độ tiếng Anh hoàn mỹ của Lãnh tiên sinh, xem chừng hoàn toàn có thể dạy thêm cho Lâm tiểu thư, bởi vậy cho Lâm tiểu thư đủ điểm đậu! Mong là Lãnh tiên sinh về sau giúp đỡ Lâm tiểu thư nhiều hơn ...'
Lãnh Nghị trộm nhìn sắc mặt của Lâm Y, thấy mặt cô lúc này đã phủ một vẻ lạnh lùng như băng sương, trong mắt hắn lộ rõ sự buồn rầu, hắn mím môi, vội nghiêm túc nhìn cô Susan: 'Cô Susan, thực ra trình độ của Lâm tiểu thư tốt lắm ... vừa nãy là do tôi không tốt, hoàn toàn giành nói hết, cô ấy không có cơ hội ... hay là, đổi lại một chút, cho tôi vừa đủ điểm đậu còn cô ấy thì điểm cao, cô thấy thế có được không?'
Sau lưng truyền đến tiếng cười khúc khích, Susan cũng trợn to mắt, 'Lãnh tiên sinh, thế ... thế sao được?'
Lâm Y trừng mắt nhìn Lãnh Nghị, sự lạnh mạc trong mắt cô chớp mắt trở thành phẫn nộ, Lãnh Nghị, anh là đang giúp tôi hay đang tổn hại tôi? Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, không giống là đang nói đùa, cô chợt thu hồi tầm mắt, chau mày, rốt cuộc đã hiểu ra hàm ý của câu nói, "tình yêu biến người ta thành ngu xuẩn" ...