Chương 227: Lại dậy phong ba (2)
Từ Giai dẫn cô đi dạo ở nội thành, càng đi càng xa, mãi đến khi hai ngườiđều thấm mệt mới ngồi nghỉ tạm ở một băng ghế ven đường, Từ Giai cầm điện thoại không ngừng bấm gì đó, Lâm Y thì đưa mắt nhìn xung quanh, thưởng thức không khí dễ dịu của mùa xuân.
Qua một lát sau Từ Giai cầm điện thoại lên, vẻ mặt nhàm chán nhìn Lâm Y: 'Chị, chỗ này chúng ta đi dạo đủ rồi, hay là đổi một chỗ khác được không?', nói cũng đúng, bởi vì biệt thự của Lãnh Nghị nằm trong nội thành vì vậy nội thành đối với họ mà nói đúng là không có gì lạ.
Từ Giai vẫy một chiếc taxi rồi kéo Lâm Y ngồi vào, đọc một địa chỉ, xe nhanh chóng rời đi...
Đây là một khu tập trung những căn biệt thự nhỏ, mỗi căn biệt thự đều cách nhau khá gần, trong khu biệt thự có khá nhiều cây cối, bãi cỏ xanh um, còn có suốinhỏ, cầu nhỏ, cũng là một nơi khá đẹp để đi dạo... Từ Giai dẫn theo Lâm Y, hai người chậm rãi tản bộ, thưởng thức cảnh đẹp ngày xuân.
Đi đến một khoảng đất trống được bao quanh bởi những tán cây, họ thấy trên mặt đất bày rất nhiều máy móc tập thể thao, Từ Giai chừng như rất có hứng thú, vội vàng chạy đến gần một chiếc máy chạy bộ, vừa chạy vừa không ngừng vẫy gọi Lâm Y đến cùng cô chơi; Lâm Y cười cười rồi cũng bước qua, đứng tựa người vào chiếc máy chạy bộ đó xem Từ Giai chơi.
Xéo xéo với mảnh đất trống đó là một căn biệt thự nhỏ, lúc này một chiếc xe màu đen chạy đến, dừng lại trước cổng sắt của biệt thự... đó là chiếc xe của Lãnh Nghị, chở Tịch Họa về nhà!
Trong khi đợi người làm ra mở cửa, Tịch Họa nhìn phong cảnh xung quanh qua cửa sổ xe rồi quay sang nhìn Lãnh Nghị: 'Nghị, xuống xe ở đây đi, em muốn đi một vòng xem thử, làm quen với hoàn cảnh, anh giúp em đẩy xe được không?'
'Được!' Lãnh Nghị mỉm cười thoải mái nhận lời, Tịch Họa muốn đi dạo xung quanh đây cũng là dễ hiểu thôi, hắn xuống xe, Lữ Thần lấy xe lăn từ cốp xe ra, để sẵn trên đất.
Trên mảnh đất trống dưới tán cây, Từ Giai đã ngừng nghịch chiếc máy chạy bộ, nhìn về phía cửa sắt xéo xéo phía đối diện, thấy người trên xe bước xuống, cô đẩy nhẹ Lâm Y bên cạnh, trong giọng nói có chút kinh ngạc: 'Chị, chị xem kìa, đó có phải là anh Nghị không?'
Lâm Y nhìn theo hướng chỉ của cô, quả nhiên nhìn thấy Lãnh Nghị đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen, cô chỉ thấy sườn mặt của hắn, sườn mặt với những đường cong hoàn mỹ đó, sự cao ngạo và khí thế bức người đó hiển lộ không sót gì ... khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên một nụ cười cất bước định đi về phía đó gọi Lãnh Nghị.
'Chị, đợi chút!' Từ Giai vội kéo Lâm Y lại, thoáng chau mày, 'Nhìn kìa...'
Bên đó ... từ trong xe truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Tịch Họa, 'Nghị...', Lãnh Nghị 'Ân' một tiếng, khom xuống nhìn cô, gò má Tịch Họa thoáng đỏ lên, đôi mắt ngời sáng nhìn hắn rồi chậm rãi vươn hai tay ... Lãnh Nghị hiểu, cô là định nhờ hắn ôm đến xe lăn!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhất thời đứng im bất động, sự vui sướng trong mắt Tịch Họa phút chốc tan đi không ít, cô mấp máy môi, giọng có chút khổ sở: 'Chân em đi không tiên, anh ôm em một chút cũng không được sao? Vừa nãy trong bệnh viện không phải anh cũng ôm em đến xe lăn sao?'
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng vươn tay ôm lấy cô gái trong xe, lúc này cô gáimới thoáng nở nụ cười, nụ cười khiến cả gương mặt cô bừng sáng, bàn tay bé nhỏ vòng qua cổ hắn, mặt dán sát vào ngực hắn, thân mật như một đôi tình nhân, mái tóc dài xõa tung trên tay hắn, làn váy trắng phất phơ trong gió xuân...
Ở bên này, mặt Lâm Y đột nhiên tái nhợt, cô gái đó, cô biết, cô đã từng nhìn thấy cô gái nằm trên giường trong một căn phòng ở lầu ba trong biệt thự của Lãnh Nghị, khiến cô giật mình suýt nữa té xuống thang lầu! Đó là Tịch Họa! Cô nhớ, đó là cô gái Lãnh Nghị đã từng định cưới làm vợ!
Những ký ức ồ ạt trở về, cô nhớ Lãnh Nghị ôm Tịch Họa đi vào biệt thựnhà họ Lãnh, mái tóc và làn váy cô phất phơ trên tay hắn, cô nhớ lúc đó Lãnh Nghị vì cô gái này mà bỏ cô lại một mình trong thành phố rộng lớn kia --- nhữngký ức đó và cảnh tượng trước mặt cô bây giờ sao lại giống nhau đến thế!
Không phải Nghị nói Tịch Họa còn chưa tỉnh lại sao? Không phải Nghị nói anh sẽ không cùng với Tịch Họa sao? Thì ra đều là gạt cô!
Lâm Y khiếp sợ nhìn cô gái đang dán mặt vào ngực Lãnh Nghị, cô thấy Lãnh Nghị ôm cô gái đặt vào một chiếc xe lăn đặt gần đó sau đó Lãnh Nghị đẩy xe lăn rời đi, trên gương mặt cô gái đó là nụ cười vui sướng và hạnh phúc...
Đáy mắt Lâm Y phút chốc tràn ngập sợ hãi và hoang mang, cả người run lên, cô chợt đưa tay che mắt lại, miệng thét lên một tiếng rồi như một viên đạn, phóng thẳng về phía căn biệt thự kia.
Tiếng thét của cô khiến Lãnh Nghị đang đẩy chiếc xe lăn của Tịch Họa giật bắn người, hắn vội ngừng bước chân. Là tiếng của Y Y? Không kìm được, Lãnh Nghị thìa thào gọi: 'Y Y...' rồi vụt quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén vừa kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất nơi đầu đường...
'Y Y!' Mặt Lãnh Nghị sầm xuống, tay vụt rời khỏi chiếc xe lăn xoay ngườiđuổi về phía bóng dáng quen thuộc đang biến mất dần kia; Tịch Họa ngồi trên xe lăn cũng quay lại nhìn bóng Lãnh Nghị đang xa dần, cô cắn nhẹ môi, chậm rãi rũ mi che đi sự u oán vô tận trong đáy mắt...
Lâm Y như phát điên xông ra đường, một chiếc xe xé gió xông về phía cô gái đang kinh hoàng thất thố kia, khiến cô hoảng sợ dừng lại ngay giữa đường ngây người nhìn chiếc xe đang xông thẳng về phía mình, ánh mắt mờ mịt...
Vừa mới đuổi đến rìa đường Lãnh Nghị khiếp sợ nhìn cô gái đang ngẩn người đứng giữa đường cùng chiếc xe đang chạy thẳng về phía cô, lúc này cho dù tay hắn có dài đến đâu cũng không thể kịp kéo cô gái lại, hắn có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình như vỡ vụn, một nỗi đau phút chốc lan tràn khắp mỗi một tế bào... 'Tránh ra, Y Y...', hắn điên cuồng gào thét, tiếng kêu tuyệt vọng của một ngườiđang cận kề với cái chết.
Chính ngay trong thời khắc kinh hoàng đó một bóng người chợt xông ra, là Từ Nhất Hạo! Ông dùng hết sức đẩy mạnh Lâm Y đang ngây người đứng giữa đường ra. Lâm Y bị đẩy đến vệ đường, chiếc xe sượt qua người Từ Nhất Hạo, thân hình ông bị đụng mạnh cũng bắn vào vệ đường, ngã xuống...
Chiếc xe vẫn xé gió lướt đi, loáng thoáng có thể nhìn thấy người đàn ôngngồi sau ghế lái đang lầm bầm mắng gì đó.
Lâm Y bị đẩy ngã bên vệ đường khiếp sợ nhìn Từ Nhất Hạo đang ngã sóng soài bên cạnh mình, Từ Nhất Hạo thì dùng hết sức gượng ngồi dậy, dịch người về phía Lâm Y, sốt ruột hỏi: 'Y Y, con có sao không?'
Từ Nhất Hạo ở nhà đợi thật lâu cũng không thấy Lâm Y và Từ Giai trở lại, trong lòng ông không hiểu sao chợt dâng lên một nỗi bất an. Ông gọi điện thoạicho Từ Giai nhưng cô không nghe; một dự cảm chẳng lành càng lúc càng dấy lên trong lòng, ông nhớ sáng nay lúc Lãnh Nghị ra ngoài có nói với ông hôm nay hắn đi đón Tịch Họa xuất viện rồi đưa cô đến căn nhà mới...
Nội tâm Từ Nhất Hạo có chút kích động, ông vội rời nhà gọi xe chạy thẳng đến khu nhà mà Lãnh Nghị có nhắc đến với ông sáng nay, không ngờ xe vừa dừng lại thì ông đã thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt liền nghĩ cũng không nghĩ vội chạy ào đến, đẩy Lâm Y ra, vừa kịp tránh được một tai nạn khủng khiếp ...
'Y Y...', vừa kịp đuổi đến, Lãnh Nghị vội vươn tay định ôm cô gái vào lòng, cô gái mở to đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị trừng trừng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, 'Không cần!', cô dùng hết sức rũ tay Lãnh Nghị ra, giống như hắn là một loại ma quỷ đáng sợ vậy, thân thể run rẩy dịch về phía Từ Nhất Hạo.
Lòng Lãnh Nghị chợt đau như dao cắt, trong mắt tràn ngập đau xót nhưng hắn không dám ép cô, chỉ tiếp tục vươn tay về phía cô, run giọng nói: 'Y Y, anh là Lãnh Nghị ... là chồng em...'
'Không phải!' Cô gái lắc mạnh đầu, trong mắt vẫn không dấu được sự khiếp sợ, lúc này trong đầu cô chỉ có cảnh tượng người đàn ông này đang ôm cô gái tên Tịch Họa kia, cô chỉ biết chỉ cần nhìn thấy hắn lòng cô sẽ rất đau! Hắn chính là ma quỷ! Hắn luôn lừa gạt cô! Những thứ khác cô đều không nhớ được!
Lúc này Từ Nhất Hạo đã gượng ngồi dậy được, tay trái của ông đau đến không thể nhúc nhích được, chỉ đành dùng tay phải kéo Lâm Y đang ngồi trên đất dậy. Nương theo sức kéo của Từ Nhất Hạo, Lâm Y đứng dậy, cô níu chặt cánh tay Từ Nhất Hạo, run run nói: 'Dẫn tôi đi, dẫn tôi đi...'
Lúc này cô chỉ muốn tránh thật xa khỏi người đàn ông như ác ma chỉ biếtlừa gạt cô kia thôi...
'Được được, chúng ta đi...' Từ Nhất Hạo cố nén đay dùng tay phải khoác lên vai Lâm Y, Lâm Y tựa vào vai ông run run không ngừng, Từ Nhất Hạo đau lòng nói, 'Ba đưa con đi!'
'Y Y...' Lãnh Nghị chậm rãi bước đến, hy vọng có thể đánh thức những hồi ức tốt đẹp của cô nhưng hắn tiến một bước thì cô gái lại lùi một bước, trốn hẳn sau lưng Từ Nhất Hạo, môi cắn chặt, trong mắt tràn ngập sợ hãi và xa cách.
'Lãnh Nghị', Từ Nhất Hạo đưa tay ngăn Lãnh Nghị lại, trầm giọng nói, 'Con để cho con bé bình tĩnh lại ... Ba mang nó ra ngoài ở vài ngày!'
Lãnh Nghị cắn môi, đáy mắt dâng đầy mây đen, thật lâu sau mới nhẹ gật đầu, dõi mắt nhìn theo Từ Nhất Hạo và Lâm Y, mãi cho đến khi xe rời đi hắn vẫn còn đứng đó thật lâu, ánh mặt trời mùa xuân thật ấm áp nhưng Lãnh Nghị cảm nhận được lòng mình thật lạnh.
Thật lâu thật lâu hắn mới xoay người đi về phía căn biệt thự của Tịch Họa.
Lúc này Lữ Thần đã đẩy xe lăn của Tịch Họa vào phòng khách, hắn đang dặn dò hai người làm gì đó, Tịch Họa thì im lặng ngồi bên cạnh; dặn dò xong Lữ Thần quay sang Tịch Họa, dịu giọng: 'Giờ anh đẩy em đi xem phòng của mình, ở tầng trệt, như vậy tiện cho em hơn, hơn nữa phòng ở hướng nam, rất dễ chịu!'
Tịch Họa thờ ơ gật đầu, Lữ Thần đẩy cô đi về phòng của mình. Bên trong ánh sáng đầy đủ, hắn đẩy xe của Tịch Họa vào, giới thiệu sơ với cô về căn phòng, đang nói thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân rồi Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, hai người trong phòng không hẹn mà cùng ngước nhìn.