Chương 233: Mang thai (3)
Tất cả dường như đang phát triển theo hướng thuận lợi, Lãnh Nghị rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhõm đôi chút. Tối hôm đó, Lâm Y vẫn như thường ngày ngồi tựa thành giường xem sách, Lãnh Nghị thì ngồi trong phòng sách làm việc, lúc này điện thoại của hắn đặt trên bàn chợt reo lên, Lãnh Nghị cầm lên xem, vừa ấn lên màn hình đã thấy cái tên "Hạ Tịch Họa" đang nhấp nháy.
'Tịch Họa...', sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, từ lần Lâm Y xảy ra chuyện đó hắn đã không đến thăm cô nữa, một phần là vì không có thời gian, một phần là vì muốn cô từ bỏ, hiện giờ Lâm Y đã mang thai, sức khỏe cũng dần khôi phục, tâm tình của Lãnh Nghị cũng thoải mái hơn, lâu rồi không đi thăm cô giờ nghĩ lại hắn cũng thấy có chút băn khoăn, không biết chân cô thế nào rồi...
Lãnh Nghị chậm rãi ấn phím nghe, hắn còn chưa nói thì đã nghe đầu bên kia truyền đến tiếng khóc thút thít, Lãnh Nghị thoáng chau mày, lòng có chút bấn nhẫn, nhẹ giọng gọi: 'Tịch Họa...'
'Nghị...' Tịch Họa thút thít nói, giọng ngắt quãng, 'Em ... làm mất ... chiếc lắc tay rồi ... em tìm không thấy ...'
Tim Lãnh Nghị lạc mất một nhịp, ánh mắt sắc bén nhìn mông lung ra ngoài, chiếc bóng nhỏ màu trắng xoay tròn kia bị bọn ác nhấc lên cao rồi ném xuống đất, tiếng khóc vang lòng, chiếc lắc tay trên cổ tay nhỏ xíu ấy đứt ra, rơi bên cạnh tiểu Lãnh Nghị...
Lòng Lãnh Nghị lại ẩn ẩn đau, Họa Nhi, Lãnh Nghị gọi thầm một tiếng, hắn đưa tay nhẹ day huyệt thái dương, đầu bên kia vẫn truyền đến tiếng khóc thút thít của Tịch Họa, 'Nghị ... đến giúp em với...'
'Em đợi một lát, anh sẽ đến!' Lãnh Nghị rốt cuộc nhẹ giọng đáp, hắn thoáng suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng sách đi về phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ hắn đã thấy Lâm Y đang ngồi trên giường xem sách, gương mặt cô điềm tĩnh mà nghiêm túc, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, sự uể oải trong nội tâm chợt biến mất, hắn bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, Lâm Y lúc này mới ngẩng lên nhìn hắn mỉm cười, 'Anh xong việc rồi sao?'
'Ừ', Lãnh Nghị nhu hòa nói, hắn đưa tay nhẹ vuốt đôi má mượt mà của cô.
'Vậy quyển "Làm người cha tốt" của anh đã đọc xong chưa?' Đôi mắt của cô gái sáng lên, trên mặt đầy vẻ chờ mong.
Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, mấy ngày gần đây nếu không phải bận công sự thì cùng Lâm Y nên căn bản không có tâm tư nào đọc quyển sách đó. Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, cười trừ: 'Còn chưa ... nhưng ngày mai anh sẽ bớt chút thời gian tranh thủ đọc.'
Lâm Y cười không nói gì nữa, lại trở về với quyển sách của mình ... Lãnh Nghị nhìn cô một lát rồi thấp giọng nói, 'Y Y, anh có việc phải ra ngoài một chuyến... lát nữa em ngủ trước, được không?'
'Ân...' Lâm Y chỉ nhàn nhạt liếc Lãnh Nghị một cái rồi lại tiếp tục đọc sách, Lãnh Nghị vẫn luôn rất bận rộn, điều này cô biết, buổi tối có việc đột xuất ra ngoài cũng bình thường thôi.
Lãnh Nghị đưa tay vuốt nhẹ tóc cô rồi đứng dậy bước ra ngoài...
Xe Lãnh Nghị rất nhanh đã đến trước cửa căn biệt thự nhỏ của Tịch Họa, người làm má Trương đã đứng chờ ở đó, bà vội giúp hắn mở cửa để xe chạy thẳng vào trong...
Lãnh Nghị còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy một bóng nhỏ mặc váy trắng đang bò trên mặt cỏ, mái tóc dài của cô rũ xuống trên đất, hai cánh tay vươn ra như đang cố sức chống đỡ trọng lượng của cơ thể, chiếc xe lăn của cô thì vất sang một bên.
'Tịch Họa!' Lãnh Nghị kinh hãi lắp bắp gọi, hắn vội xuống xe đi về phía bóng người trên bãi cỏ; nghe tiếng gọi Tịch Họa vội ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt xanh xao nhòe nhoẹt nước mắt, còn dính vài cọng cỏ, bùn đất, đôi mắt to tròn tràn ngập lo âu.
Lãnh Nghị vừa quỳ xuống định đỡ cô dậy vừa lên tiếng trách má Trương đứng bên cạnh: 'Các người sao lại để Hạ tiểu thư bò trên đất như thế? Các người không thể đỡ cô ấy sao?'
'Lãnh thiếu gia, là Hạ tiểu thư không cho chúng tôi đỡ...' Má Trương vội phân trần.
Tịch Họa không ngừng giãy dụa định thoát khỏi tay Lãnh Nghị: 'Không cần, Nghị... lắc tay của em rơi mất, là em không cẩn thận làm mất, em phải tìm...'
Mắt Lãnh Nghị tối lại, hắn dùng sức cứng rắn ôm Tịch Họa lên, nhét vào trong xe lăn. Tịch Họa bị hắn ấn vào xe lăn, ngước đôi mắt to nhìn Lãnh Nghị, giọng nói tràn đầy bi thương và vô lực: 'Nghị, đó là món đồ lúc nhỏ của em, là anh đưa lại cho em, là tín vật của hai chúng ta, em không thể làm mất...'
'Được, anh với má Trương tìm giúp em, em cứ ngồi yên đó!' Lãnh Nghị nhẹ giọng khuyên rồi hắn nhìn sang trước mặt và một người làm nữa: 'Các người mang đèn pin đến đây giúp Hạ tiểu thư tìm lắc tay của cô ấy!'
Hai người làm vội đi tìm những công cụ chiếu sáng rồi bắt đầu tìm khắp bãi cỏ, Lãnh Nghị cũng cầm một chiếc đèn pin tìm khắp xung quanh; Tịch Họa mặt mày tái nhợt ủ dột nói: 'Đều tại em cả, rõ ràng biết nó quá nhỏ mà cứ đeo nó trên tay...'
'Tìm được rồi, tìm được rồi!' Đột nhiên giọng hớn hở của má Trương vang lên, bà đã nhìn thấy sợi lắc tay mà Tịch Họa thường đeo đang nằm khuất dưới một cọng cỏ nhỏ, bà vội nhặt lấy đưa cho Lãnh Nghị đứng ở bên cạnh.
Lãnh Nghị cầm lấy sợi lắc tay tỉ mỉ xem nó dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, đây đúng là sợi lắc mà năm đó Họa Nhi đã đeo lúc bị bọn người xấu từ trên cao ném xuống đất bị đứt, lúc đó tiểu Lãnh Nghị đã nhặt nó lên, vẫn luôn giữ bên mình mãi cho đến lúc trưởng thành, sau khi tìm được Tịch Họa Lãnh Nghị mới trả sợi lắc cho cô.
Đó là một sợi lắc tay bằng bạc, kiểu dáng rất bình thường, do những vòng tròn nhỏ lắp vào nhau giống như sợi dây đeo đồng hồ mà những người đàn ông ngày xưa thường đeo, đáng chú ý nhất là nơi đầu sợi lắc có hai quả tim bằng bạc giống nhau, giống như để trang trí cho các cô bé nhìn thích mắt hơn, mà hai quả tim ấy chế tác thô thiển, rõ ràng là do người thợ bạc tay nghề bình thường làm ra.
Hình ảnh của chiếc váy trắng xoay tròn lại hiện lên trong đầu Lãnh Nghị, còn có... gương mặt nhỏ nhắn ngọt ngào kia ... Lãnh Nghị trong nháy mắt thất thần; Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm chiếc lắc trên tay Lãnh Nghị rồi dời đến gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia, vẻ thất thần trên mặt hắn khiến đáy mắt Tịch Họa lóe lên một tia sáng dị thường.
'Nghị...' Tịch Họa nhẹ giọng gọi; Lãnh Nghị lúc này mới hoàn hồn vội bước đến đưa chiếc lắc tay cho cô; đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn chằm chằm sợi lắc được đưa đến trước mặt mình một lúc lâu sau mới chậm rãi đón lấy, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào sợi lắc, do dự một chút rồi mới nắm chặt cả sợi lắc lẫn bàn tay to đang cầm nó, ánh mắt chăm chú nhìn chủ nhân của bàn tay đó, Lãnh Nghị.
Thấy Tịch Họa nắm lấy tay mình, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, bình tĩnh rụt tay về. Thấy bàn tay to trượt ra khỏi tay mình, đáy mắt Tịch Họa nháy mắt dâng tràn nỗi thất vọng, vành mắt bắt đầu phiếm hồng.
Lãnh Nghị nhìn vẻ thất thần và bất lực của Tịch Họa, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất nhẫn, dù sao cô là Họa Nhi! Mặc kệ thế nào, là hắn nợ cô! Lãnh Nghị cắn môi, nhẹ giọng nói: 'Tịch Họa, muộn rồi, dễ cảm lạnh lắm, vào nhà trước được không?'
'Ân...' Tịch Họa nghẹn ngào nói; Lãnh Nghị nhìn cô mỉm cười, đưa tay giúp cô đẩy xe lăn vào nhà; vào đến phòng khách Lãnh Nghị ngừng lại, quay sang dặn dò má Trương, 'Đưa Hạ tiểu thư về phòng ngủ, giúp cô ấy tắm rửa nghỉ ngơi!'
'Không!' Tịch Họa vụt quay đầu nhìn Lãnh Nghị sau lưng mình, trong mắt tràn đầy sự cầu xin, 'Nghị, anh đưa em vào, ngồi với em một lúc đi!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn mím môi thoáng suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói, 'Được' sau đó đẩy Tịch Họa vào trong phòng ngủ. Đẩy xe đến bên giường Lãnh Nghị mới dừng lại, vòng đến phía trước kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện với cô.
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, trong mắt lộ rõ vẻ khẩn trương, thấy vậy Lãnh Nghị mỉm cười, nhẹ giọng nói, 'Tịch Họa, em biết anh đã kết hôn rồi, giữa hai chúng ta đã là chuyện không thể nào! Vì vậy em phải học cách nhìn về phía trước chứ không phải là đắm chìm mãi trong quá khứ...'
'Em không có cách nào nhìn về phía trước, phía trước của em là con số không!' Tịch Họa ngắt lời Lãnh Nghị, giọng đầy tuyệt vọng.
'Sao lại thế chứ?' Lãnh Nghị thoáng chau mày, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: 'Lữ Thần vẫn luôn rất thích em, em không biết sao?', thấy Tịch Họa im lặng không nói, Lãnh Nghị lại tiếp tục, 'Khoảng thời gian anh đưa em về nước chữa trị, vẫn là Lữ Thần luôn chăm sóc em, em thử tiếp nhận cậu ấy, được không?'
Tịch Họa nhẹ lắc đầu, giọng vẫn nghẹn ngào: 'Không! Nghị... ngoại trừ anh, em không tiếp nhận được ai cả!'
'Nhưng anh đã kết hôn rồi, anh đã có vợ!' Lãnh Nghị chau mày, trong đôi mắt sắc bén lộ ra một tia bất đắc dĩ.
'Nghị...' Mắt Tịch Họa chợt lóe lên một tia sáng dị thường, cô hơi nghiêng người về phía trước với tay nắm lấy cánh tay Lãnh Nghị, giọng nói bức thiết mà tuyệt vọng, 'Em có thể không cần danh phận, em chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được, làm gì cũng được, chỉ cần anh không đuổi em đi...'
'Không được!' Lãnh Nghị trầm giọng ngắt lời Tịch Họa, 'Tịch Họa, em thực tế một chút đi! Có những lời, hơn ba năm trước anh đã nói với em rồi!'
Hơn ba năm trước? Tịch Họa ngây người nhìn Lãnh Nghị, trong mắt cuộn lên một nỗi u buồn, cô mấp máy môi định nói nhưng không nói được lời nào.
Lúc này điện thoại của Lãnh Nghị chợt reo lên, hắn lấy ra xem, trên màn hình là hai chữ "Y Y" đang nhấp nháy, vẻ nôn nóng trong mắt Lãnh Nghị nháy mắt trở nên nhu hòa, hắn liếc nhìn Tịch Họa một cái rồi nhẹ giọng nói: 'Y Y...'
'Nghị, sao anh còn chưa về?' Trong căn phòng ngủ an tĩnh, giọng nói của Lâm Y từ đầu bên kia nghe thật lớn, ngay cả Tịch Họa ngồi đối diện cũng nghe rõ.
'Ừ, anh trở về bây giờ đây, em ngủ trước đi!' Giọng Lãnh Nghị nhu hòa như đang dỗ một đứa trẻ.
Buông điện thoại xuống Lãnh Nghị nhìn vẻ tuyệt vọng trong mắt Tịch Họa, cố điều tiết cảm xúc rồi tận lực dịu giọng nói: 'Tịch Họa, anh phải trở về, anh bảo má Trương giúp em tắm, em nghỉ ngơi sớm đi, suy nghĩ kỹ về Lữ Thần...'
Tịch Họa lặng im không nói, thấy vậy Lãnh Nghị đứng dậy, cúi xuống nhìn cô, chiếc lắc tay trên tay Tịch Họa chợt đập vào mắt hắn, thoáng ngẩn người rồi Lãnh Nghị nhẹ vuốt mái tóc cô gái, thấp giọng nói: 'Tịch Họa, qua vài ngày nữa anh sẽ mang Y Y đến thăm em...'
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa khẽ chớp lên, cô nhìn theo bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị đi ra khỏi cửa, nghe tiếng hắn dặn dò má Trương gì đó rồi sau đó là tiếng xe càng lúc càng xa...