Chương 284: Sự kỳ diệu của duyên phận (1)
Lãnh Nghị rõ ràng cũng nghe được tiếng kêu của Linh Nhi, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức dời đến hướng vừa phát ra tiếng nói, đáy mắt ngời sáng như sao, hắn nghe rất rõ ràng ba chữ "thiếu phu nhân"! Y Y ở đây sao?
'Y Y...' Giọng nói đầy từ tính mê người của Lãnh Nghị cất lên mang theo vô hạn khát khao và nhớ nhung truyền khắp vùng núi non vắng vẻ... Đó là vợ yêu của hắn, cũng là "tiểu Họa Nhi" mà hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng suốt mười mấy năm qua!
Vành mắt Lâm Y trong chớp mắt phiếm hồng, sự vui sướng không thể khống chế dâng trào trong đáy mắt, Nghị của cô quả nhiên là còn sống, còn có gì tốt hơn chuyện này chứ? Cô mê muội đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào gọi: 'Nghị...'
Qua ánh lửa bừng bừng, Lãnh Nghị rốt cuộc cũng nhìn thấy gương mặt khiến hắn nhớ nhung khôn nguôi kia, gương mặt đó vẫn thanh thuần mỹ lệ đến động lòng người, vẫn mang vẻ thanh thuần tươi mát cách xa thế tục đó; giọng hắn cũng khàn đi: 'Y Y...' nhưng đáy mắt lòe lòe sáng, cất bước chạy như bay về phía cô...
Lưu Dũng luôn ở phía sau Lãnh Nghị chỉ huy nhóm vệ sĩ tản ra xung quanh Lãnh Nghị bảo hộ sự an toàn cho hắn đồng thời tập trung hỏa lực bắn về phía đám người đang nấp sau hai chiếc xe thương vụ...
Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện hai đốm đỏ, hai đốm đỏ ấy nhanh chóng đuổi tới, rõ ràng là hai chiếc trực thăng chi viện do Lý Mặc điều tới...
'Y Y...' Lãnh Nghị vươn cánh tay dài sít sao ôm Lâm Y vào lòng như muốn dung nhập cô vào trong chính cơ thể mình, hắn nhắm mắt, đôi môi với những đường nét rõ ràng hôn phớt qua mái tóc mượt mà của cô; bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y khẽ khàng vòng qua thắt lưng của Lãnh Nghị, đầu áp lên lồng ngực tinh tráng của hắn, cô cũng khẽ khàng khép mắt lại, tận hưởng thời khắc ấm áp đã lâu không được hưởng qua.
Sau lưng họ, cuộc chiến ác liệt bắt đầu diễn ra...
Lãnh Nghị nhẹ nhàng đẩy Lâm Y ra, để cô đối mặt với mình, tỉ mỉ nhìn cô, cẩn trọng nhìn cô, đáy mắt trong mắt là vô vàn tình cảm đan xen, tình yêu, sự sủng nịch, luyến tiếc, vui sướng... thì ra người hắn luôn muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh hắn; Lâm Y cũng nhìn chằm chằm gương mặt với ngũ quan như tạc của người đàn ông trước mặt, Nghị của cô, chồng của cô, ba của cục cưng, cô yêu hắn là vậy...
Đầu Lãnh Nghị hơi cúi xuống, sóng mũi cao thẳng cọ nhẹ lên mũi cô, đáy mắt tràn đầy ý cười và tình yêu, khóe môi nhẹ câu lên rồi cánh môi nhẹ nhàng áp xuống đôi môi anh đào của cô, nụ hôn này cuồng dã, nhiệt tình lại trực tiếp, lay động tất cả giác quan của cô, cũng lay động linh hồn cô...
Sau lưng hai người tiếng súng vẫn không ngừng... lại có hai chiếc xe đang chạy về phía họ, trên đầu hai người tiếng trực thăng vẫn không ngừng đảo cánh quạt "phành phạch" tiếp đó là tiếng rống giận của Lý Mặc, 'Vương Chấn chết tiệt giờ mới chịu đến! Ngươi đúng là chỉ giỏi làm hỏng việc! Xem lão tử trở về làm sao xử lý ngươi!' Lý Mặc đang ngửa cổ lên trời mắng về phía chiếc trực thăng đang bay tới nhưng tiếng của hắn rất nhanh bị chìm trong tiếng súng và tiếng động cơ máy bay.
Lâm Y giãy dụa muốn tránh khỏi nụ hôn của Lãnh Nghị nhưng gáy cô bị giữ chặt trong tay hắn cô căn bản là không có cách nào động đậy thân mình được; muốn đẩy Lãnh Nghị ra nhưng tay hắn vẫn sít sao bao chặt lấy hắn, cô cũng không làm gì được... cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn yên lặng trong lòng người đàn ông để mặc cho cánh môi hắn âu yếm mình, bất chấp tiếng súng vẫn vang rền bên tai...
Đột nhiên có hai tiếng nổ đinh tai truyền đến, cô gái dường như bị kinh hãi, cả người vội lui vào trong lòng người đàn ông, bàn tay nhỏ nhắn càng siết lấy vòng eo tinh tráng của hắn chặt hơn...
Không lâu sau bốn phía lại yên tĩnh trở lại, giọng nói có chút trêu cợt của Lý Mặc vang lên bên tai đôi nam nữ đang ôm siết nhau, đắm chìm trong nụ hôn còn chưa kết thúc; 'Này này này, hai người đủ chưa đấy? Đã hơn nữa đêm rồi, tôi còn muốn về ngủ!' Hắn đã rảo quanh hai người mấy vòng, nhịn đến không thể nhịn được nữa rồi...
Mặt Lâm Y vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ như ráng chiều, Lãnh Nghị rốt cuộc từ bi buông tha cho cô, tách khỏi môi hắn, Lâm Y thở dốc từng ngụm, đôi môi anh đào bởi vì nụ hôn quá mức cuồng dã, nhiệt tình mà hơi sưng đỏ, ướt át, trở nên càng kiều diễm mê người. Cô xấu hổ bất an quay đầu sang hướng khác, lúc này mới kinh ngạc phát hiện xung quanh họ, ngoại trừ nhóm người Lãnh Nghị dẫn đến còn có thêm một nhóm quân nhân trong màu áo lính, cũng không biết họ đến từ lúc nào, đến bằng cách nào nhưng lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Y...
Trời ạ, sao lại có nhiều người thế này! Mặt Lâm Y nhuộm thêm một tầng hồng, cô vội thu hồi tầm mắt thì lại bắt gặp ánh mắt Lý Mặc đứng gần đó đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt tràn đầy trêu ghẹo và tà tứ.
'Nghị...' Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, hơi thoát khỏi vòng tay Lãnh Nghị, chỉ về phía Lý Mặc nhỏ giọng giới thiệu, 'Đây là Lý Mặc, bạn tốt của ba em, là anh ta luôn bảo vệ em...'
Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, môi nhàn nhạt câu lên một nụ cười, một tay hắn khoác lên vai Lâm Y, tay kia chìa sang Lý Mặc, cử chỉ thân thiện nhưng thái độ vẫn cao ngạo.
Lý Mặc nhìn thẳng người đàn ông khí thế bức người trước mặt, cười một cách càn rỡ, bàn tay to cũng chìa ra, hai bàn tay siết lấy hai, hai đôi mắt chằm chằm đánh giá đối phương, không ai chịu lên tiếng, cứ đứng đó, ánh mắt giao chiến, lực đạo trên tay cũng ngày càng lớn...
Lâm Y dần dà cũng phát hiện bầu không khí khác thường, cô nhìn xuống hai bàn tay nãy giờ vẫn bắt lấy nhau rồi lại nhìn sang Lý Mặc, cuối cùng tầm mắt dời đến trên mặt Lãnh Nghị, gương mặt hai người đàn ông vẫn bình thản như nước, ánh mắt như đao... Lâm Y khẽ khàng kéo áo Lãnh Nghị, lo âu gọi: 'Nghị...'
'Ồ!' Lãnh Nghị lúc này mới rút tay về, bàn tay đang đáp trên vai Lâm Y cũng siết chặt hơn, cười nhẹ: 'Cám ơn Lý tiên sinh đã chiếu cố vợ tôi!'
'Ừm, không cần cám ơn, là tôi tự nguyện mà!' Giọng nói càn rỡ pha chút sắc bén của Lý Mặc vang lên, 'Giờ thì là vợ anh nhưng anh phải trông chừng cho kỹ, đừng để mất đấy!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Lý tiên sinh yên tâm, thứ gì của tôi cũng có thể mất, chỉ riêng vợ là không được!'
'À... vậy sao?' Lý Mặc vẫn giữ nụ cười càn rỡ, 'Nắm chắc như vậy, vậy lần sau đừng để tôi bắt gặp cô ấy một mình ...'
Thấy mắt Lãnh Nghị mị xuống, thâm trầm nhìn nụ cười khiêu khích của Lý Mặc, bầu không khí trong chớp mắt như đông cứng lại, Lâm Y bất an nắm lấy tay Lãnh Nghị dùng sức kéo hắn đi về phía ba chiếc xe, 'Nghị, chúng ta đi thôi...'
Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt, hắn nhìn lại cô gái bên cạnh, ánh mắt sắc bén dần trở nên nhu hòa, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Được, chúng ta đi!' Lời còn chưa dứt thì tay đã vươn ra bế bổng cô trên đôi tay rắn chắc của mình đi về phía xe.
Khi đoàn xe về đến thôn trang nghỉ dưỡng, dừng lại trước căn nhà gỗ thì Từ Nhất Hạo và tiểu Uông chờ sẵn ở phòng khách dưới lầu...
Nhìn thấy Lãnh Nghị cùng Lâm Y bước vào cửa, trong mắt Từ Nhất Hạo thoáng qua một tia kinh ngạc, ông chỉ biết Lý Mặc cùng Lâm Y ra ngoài bị tập kích nhưng lại không biết Lãnh Nghị cũng đến; không kìm được ông vội đứng dậy đi về phía hai người, giọng nói có chút ngạc nhiên, 'Lãnh Nghị? Sao con lại đến đây?'
Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, hắn dừng lại trước mặt Từ Nhất Hạo, 'Con đến đón Y Y về... chuyện lần này, cám ơn ba đã giúp đỡ!'
Mày Từ Nhất Hạo thoáng chau lại, 'Chuyện của con còn chưa giải quyết xong, lúc này trở về liệu có ổn không?'
Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhìn Lâm Y, bàn tay đang khoác trên vai cô không khỏi siết chặt hơn, đáy mắt dâng trào một sự sủng nịch và âu yếm, giọng đầy tự tin, 'Ba yên tâm, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi, con sẽ tự phụ trách sự an toàn của Y Y!'
Từ Nhất Hạo nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi con gái, ông nhè nhẹ gật đầu rồi vỗ vai Lãnh Nghị, 'Vậy chiếu cố Y Y cho tốt... ừm, cũng đã trễ lắm rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi cho sớm đi!'
'Dạ, ba ngủ ngon!' Giọng Lâm Y thật ngọt, Từ Nhất Hạo mỉm cười, dẫn đầu rời đi, thư ký tiểu Uông cũng lên tiếng chào rồi bước theo chân Từ Nhất Hạo lên lầu.
'Thiếu gia, thiếu phu nhân, Lý tiên sinh, tôi cũng xin phép!' Linh Nhi nghịch ngợm chào ba người rồi cầm chiếc chìa khóa phòng khác lên lầu, hôm nay Lâm Y không cần cô trông giữ, coi như cô có thể an tâm ngủ một giấc ngon!
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Lãnh Nghị, Lâm Y và Lý Mặc, Lâm Y xoay lại nhìn Lý Mặc chào, 'Lý Mặc, ngủ ngon!' Lãnh Nghị chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn rồi khoác vai Lâm Y lên lầu.
'Này, đợi đã!' Sau lưng hai người Lý Mặc vụt gọi với theo, Lãnh Nghị dừng bước, hắn và Lâm Y cùng quay lại nhìn Lý Mặc, chỉ nghe hắn cười cười, thản nhiên nói: 'Hai người tối nay không thích hợp ngủ cùng một căn phòng lắm nha!'
Mày Lãnh Nghị bắt đầu chau lại, hắn nhìn Lý Mặc lạnh giọng hỏi: 'Lý tiên sinh, hai vợ chồng chúng tôi ngủ chung với nhau còn cần anh cho phép sao?' Đối với sự bám riết của Lý Mặc hắn đã bắt đầu hết kiên nhẫn.
'Khụ khụ', Lý Mặc ho khan mấy tiếng, hắn chỉ tay một vòng quanh căn nhà, nhún vai cười càn rỡ, 'Lãnh tiên sinh anh xem, cả căn nhà này đều làm bằng gỗ, ừm... có tiếng động gì đều nghe rất rõ ràng...ừm, cái kia... chịu không nổi ép buộc...'
Mặt của Lâm Y thoáng chốc đỏ đến mang tai, cô vội nắm lấy tay Lãnh Nghị định kéo hắn rời đi nhưng Lãnh Nghị vẫn đứng yên bất động, hắn chăm chú nhìn Lý Mặc rồi bật cười ha hả, 'Lý tiên sinh yên tâm, tôi sẽ rất ôn nhu... nhất định sẽ không làm sập căn nhà này!'
'Ồ, tốt nhất là vậy!' Lý Mặc gật đầu, rồi như lại nghĩ ra điều gì, hắn chau mày nhắc nhở, 'Với lại, Lãnh tiên sinh, có một trung đội bộ binh đóng quân quanh đây! Hy vọng anh lo nghĩ một chút đến cảm thụ của mọi người!'
Lãnh Nghị nheo mắt, khóe môi nhẹ câu lên, giọng vẫn trầm thấp, 'Lý tiên sinh, anh lấy bông gòn nhét vào tai là được rồi!'
Lâm Y vừa thẹn vừa giận, cô mặc kệ hai người đàn ông đang mải đấu võ mồm một mình đi lên lầu; 'Y Y...', Lãnh Nghị lúc này mới ngừng đấu khẩu với Lý Mặc vội cất bước đuổi theo bỏ lại một mình Lý Mặc đứng chơ vơ giữa phòng khách...
Hai người vừa bước vào phòng, khoảnh khắc mà cửa vừa sập lại sau lưng hai người, Lãnh Nghị đã kéo Lâm Y vào lòng, bàn tay to dịu dàng nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, thâm tình nhìn cô gái...