Lưu Luyến Không Quên


Chương 287: Nhân quả (1)
Trong mắt Lâm Phong chỉ toàn là dục vọng, hắn nhanh chóng thoát đi y phục trên người, ái muội cười, 'Tôi sẽ khiến cô rất vui vẻ, rất thỏa mãn, yên tâm!' Ném đi món quần áo cuối cùng trên người, hắn bổ nhào về phía cô gái nằm co ro trên giường.
Hung hăng áp cô gái dưới thân, tách hai chân cô ra, động tác không một chút ôn nhu mà chỉ như một con sói hoang, cô gái liều mình giãy dụa nhưng sức của người đàn ông quá lớn, trong cơn tuyệt vọng, cô gái huơ tay khắp xung quanh tìm kiếm, khi sờ thấy một chiếc ly bằng bình sứ trên tủ đầu giường thì giống như kẻ chết đuối với được một cọng cỏ cứu mạng vậy, cô gái vội cầm chiếc ly sứ hung hăng đập lên đầu người đàn ông...
Trong tiếng rên đau đớn, thân thể đang áp trên người cô gái mềm nhũn, cô gái dùng hết sức đẩy người đàn ông đang ngất kia ra rồi hoảng loạn ngồi dậy, xuống giường tìm quần áo...
Cô gái mờ mịt nhìn thân thể đang mềm oặt nằm trên giường, một lúc sau mới mờ mịt cầm lấy túi xách trên ghế loạng choạng chạy ra ngoài, "phanh" một tiếng, cửa đóng sập sau lưng cô...
***
Lúc Lãnh Nghị thức giấc, Lâm Y vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn xuống gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, đáy mắt một mảnh nhu hòa, hắn rón rén ngồi dậy, mở tivi, tận lực chỉnh âm thanh ở mức thấp nhất --- hắn cần cập nhật tất cả tin tức trong ngày.
Đang xem tivi thì điện thoại đặt bên gối rung lên, Lãnh Nghị vội cầm lên đón nghe.
Gần đến trưa Lâm Y mới thức dậy, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi tựa vào thành giường chăm chú xem tin tức, mày hắn chau chặt lại, trên gương mặt tuấn mỹ là một vẻ lạnh lùng khiếp người.
'Nghị', Lâm Y hơi nhỏm người dây, nhỏ giọng gọi; Lãnh Nghị lúc này mới phát hiện cô gái đã thức giấc, hắn quay lại nhìn cô, sự lạnh lùng trong mắt biến mất không chút tăm tích chỉ còn lại tình yêu và sự ôn nhu, hắn rất tự nhiên vươn tay kéo cô gái vừa nhỏm dậy vào lòng.
Thoải mái tựa đầu vào ngực người đàn ông, cô gái cũng nhìn lên tivi, người biên tập viên chương trình tin tức đang cất giọng ngọt ngào: "... Người vừa tiếp nhận vị trí tổng tài của LS quốc tế, Lãnh Thành tiên sinh hôm nay tuyên bố điều chỉnh một số bộ phận chủ chốt của LS quốc tế bao gồm cả tổng tài của các khu vực lớn; theo nguồn tin đáng tin cậy, vị trí tổng tài khu vực Trung Quốc tạm thời để trống, người tiếp nhận vị trí phó tổng, Lâm Phong tiên sinh tạm thời xử lý tất cả công vụ..."
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mấp máy môi, hơi ngước lên nhìn Lãnh Nghị bên cạnh mình, trên mặt hắn vẫn một vẻ thản nhiên nhưng đáy mắt lóe lên một tia sắc bén như đao; rõ ràng Lãnh Nghị cũng phát hiện ra ánh mắt Lâm Y đang nhìn mình, hắn cúi xuống nhìn cô cười dịu dàng, tay vỗ nhè nhẹ lên vai cô như trấn an...
Điện thoại Lãnh Nghị lại vang lên lần nữa, Lãnh Nghị cầm lấy đón nghe, tựa vào ngực hắn, Lâm Y nghe rất rõ ràng tiếng Lý Tân truyền đến từ đầu bên kia, tiếp đó là giọng nói trầm thấp của Lãnh Nghị, 'Đợi hắn điều phối xong tất cả vị trí chúng ta mới thu lưới, tận lực một lần thu lưới không bỏ sót một con cá nào...ân, tạm thời quyết định mười giờ sáng mai bắt đầu hành động...'
Lâm Y nhìn chằm chằm chồng mình, trong mắt không giấu được lo âu, buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị cúi xuống nhìn cô gái trong lòng, giọng nói nhu hòa mà tràn đầy tự tin, 'Yên tâm, không sao đâu, tất cả đều nằm trong sự khống chế của anh!'
Lâm Y nhẹ gật đầu, cô vẫn luôn tin tưởng năng lực của người đàn ông của mình! Đầu Lâm Y cọ nhẹ lên lồng ngực tinh tráng của hắn, Lãnh Nghị mỉm cười vỗ vai cô, giọng đầy sủng nịch, 'Đói chưa? Đói thì dậy ăn cơm thôi... ừm, ăn cơm trưa!'
Cơm trưa? Muộn vậy rồi sao? Lâm Y thoáng ngẩn người, mặt không khỏi đỏ lên vội rời khỏi vòng tay của Lãnh Nghị...
Lúc Lãnh Nghị và Lâm Y xuống lầu, nhóm của Từ Nhất Hạo và Lý Mặc đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn, thấy hai người bước vào, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phái họ, Lãnh Nghị nhàn nhạt cười, trên gương mặt tuấn dật không chút gợn sóng, 'Thất lễ, tối qua ngủ muộn quá...'
'Không sao, ngủ nhiều mới tốt...' Từ Nhất Hạo cười cười rồi quay sang nhân viên phục vụ, 'Dọn cơm đi!'
'Ngủ nhiều cũng chưa chắc là tốt đâu!' Đôi mắt hẹp dài của Lý Mặc liếc sang Lâm Y, nghiêm túc nói, 'Sắp làm mẹ rồi, bữa sáng không ăn, không tốt cho đứa bé! NÓi sao sự khỏe mạnh của cục cưng mới là quan trọng nhất, đúng không?'
Lâm Y ngượng ngùng cười, không dám lên tiếng; Lãnh Nghị hơi nhướng mày, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, sắc bén liếc qua Lý Mặc, giọng đầy khiêu khích và châm chọc, 'Lý tiên sinh, tôi mới là ba của đứa bé!'
'Ba?' Lý Mặc nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị, càn rỡ cười, 'Tôi cũng có thể làm ba của đứa bé!'
Mặt Lãnh Nghị lập tức sầm xuống, ánh mắt của mọi người trong bàn trong chớp mắt đều dồn về phía Lý Mặc; Linh Nhi bụm miệng cười, thư ký tiểu Uông thì muốn cười mà không dám, Lâm Y nhíu mày, bất đắc dĩ gọi, 'Lý Mặc...'
Dường như cũng phát giác ra mình đùa hơi quá trớn, Lý Mặc nhìn vẻ bất đắc dĩ của Lâm Y, lại câu lên một nụ cười, bồi thêm một câu, 'Khụ khụ, ý tôi là tôi có thể làm ba nuôi của đứa bé!'
'Hahaha...' Linh Nhi rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng, Lâm Y cũng mím môi cười, bầu không khí trên bàn ăn chớp mắt nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều...
Chiều hôm đó Lãnh Nghị đưa Lâm Y rời khỏi thôn trang nghỉ dưỡng; Từ Nhất Hạo và Lý Mặc cũng quay lại thành phố G, mấy chiếc xe chở đầy quân nhân theo sát hộ tống cho họ...
Lãnh Nghị đưa Lâm Y trở về trang viên biệt thự nơi sườn núi ở vùng ngoại ô thành phố H, mấy chiếc xe lặng lẽ ngừng lại trước cổng tòa biệt thự như cung điện kia, Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y xuống xe, đi vào cổng chính khí phái sâm nghiêm quen thuộc kia, xuyên qua nhiều lớp cửa, lên lầu, lại đi dọc theo hành lang dài mới đến gian phòng ngủ quen thuộc kia.
Lãnh Nghị đẩy nhẹ cửa, trong phòng tối đen, một cảm giác quen thuộc quẩn quanh trong không khí, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô đứng ở cửa không bước vào, trước đây mỗi lần đến lúc cô thực hiện giao dịch với thiếu gia mang mặt nạ kia, mỗi đêm đều trôi qua trong bóng tối thế này, cũng chính ở nơi đây, hận ý đối với thiếu gia trong lòng cô dần dần biến mất, thay vào đó là một loại tình cảm vi diệu dần dà nảy mầm...
Sự khác thường của Lâm Y không thoát khỏi mắt Lãnh Nghị, hắn mỉm cười, không mở đèn, cứ thế kéo cô vào phòng ngủ, khi cửa sập lại sau lưng họ, bàn tay to kia giữ chặt thắt lưng đã không còn thon thả của cô gái, giọng nói tràn đầy ý cười, 'Y Y, đang nghĩ gì vậy?'
Khóe môi Lâm Y cũng lộ ra ý cười, đôi mắt đen láy sáng lên, đôi tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng Lãnh Nghị, đầu áp sát lên ngực hắn, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Em đang nhớ lại những ngày giao dịch của chúng ta...'
Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn siết cô gái vào lòng chặt hơn, môi âu yếm hôn phớt lên mái tóc dài của cô gái, giọng ngọt như mật, 'Ân, bằng không, hôm nay chúng ta lại làm một lần giao dịch? Anh nhớ lúc đó em đã nói là mười ngày, thực ra em chỉ mới thực hiện được tám ngày, còn thiếu anh hai ngày!'
Cô gái trong lòng thấp giọng nũng nịu: 'Anh làm gì mà nhớ kỹ vậy chứ...'
Lãnh Nghị bật cười, 'Đương nhiên, từng kỷ niệm của chúng ta anh đều nhớ rất rõ ràng, anh còn nhớ em cắn anh nha...'
'Tối nay nếu anh còn dám động đến em, em sẽ lại cắn anh!' Cô gái làm ra vẻ hung ác.
'Ân, hoan nghênh, anh thích em cắn anh... ừm, chỗ nào cắn cũng được...' Tiếng cười của người đàn ông tràn đầy ái muội.
'Nghị...' Cô gái thẹn đến mặt đỏ ửng, lời của cô còn chưa nói hết thì đã bị bế lên, dù trong bóng tối người đàn ông vẫn chuẩn xác đi đến bên tủ áo, đèn bên trong sáng lên, trong tủ quần áo vẫn được giữ nguyên, hoàn toàn không khác gì trước đây.
Sóng mắt cô gái thoáng xao động, đáy mắt lần nữa ngời sáng như sao, quần áo trong căn phòng ngù chính là lúc hai người làm giao dịch Lãnh Nghị đặc biệt chỉ định mua cho cô! Lúc đó cô còn vì chuyện này tức giận với hắn một hồi...
'Chọn một bộ quần áo tắm rửa đi!' Lãnh Nghị lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Y, hắn buông cô gái trên tay xuống, vạch những dãy quần áo ra, nhanh nhẹ chọn lấy một bộ đưa đến trước mặt cô gái, 'Bộ này được không?'
Cô gái nuốt nuốt nước bọt nhìn bộ áo ngủ gợi cảm mỏng như cánh ve đang huơ huơ trước mắt, không kìm được ấp úng nói, 'Em... giờ mặc cái này không thích hợp lắm đâu...'
'Có gì mà không thích hợp! Cứ quyết định bộ này!' Người đàn ông không cho thương lượng...
Vẫn là bồn tắm lớn đó, trên mặt nước vẫn dập dềnh những cánh hoa thơm ngát, bên bồn tắm vẫn là chiếc giường bạch ngọc đang tỏa ra hơi lạnh cùng ánh mắt lạnh như băng, Lãnh Nghị ôm Lâm Y tiến vào trong bồn tắm, hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau, để dòng nước ấm áp vỗ về họ, người đàn ông giữ chặt sau gáy cô gái, cánh môi dịu dàng âu yếm đôi môi anh đào của cô gái.
Đáy mắt cô gái mông lung như phủ một lớp sương mù, cô còn nhớ lần đầu tiên tắm trong bồn này, không phải là cô chủ động, là Lý Tân ném cô vào trong; lúc đó Lãnh Nghị ngồi ở bên ngoài phòng tắm thưởng thức cảnh tượng hai cô gái tranh chấp nhau...
Lãnh Nghị cũng mơ màng nhớ lại chuyện cũ, hắn thế nào cũng không ngờ cô gái dám ra tay với Lý Tân kia, sau này lại trở thành người con gái mà hắn nguyện dùng cả đời, cả tính mạng của mình để yêu, để bảo hộ! Hắn càng không ngờ, cô gái này lại là cô bé Họa Nhi mà hắn luôn tâm niệm không quên kia! Duyên phận, quả thật quá thần kỳ!
'Y Y...' Người đàn ông thì thào gọi, đáy mắt lòe lòe sáng, bàn tay to thân thiết vỗ về làn da nhuận bạch của cô gái, '... chúng ta còn phải cám ơn Mạc Hưng, là thuốc của hắn khiến chúng ta quen biết nhau...'
Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhuốm một màu đỏ ửng, 'Tối hôm đó anh mặc áo đen, lại đeo mặt nạ bạc, đứng ở bên bồn nước từ trên cao nhìn xuống em, thật sự rất oách nha... nhưng mà tối hôm đó, anh đối với em mà nói, là ma quỷ...'
Người đàn ông bật cười nhẹ, giọng trêu chọc, 'Chắc không phải là, từ tối hôm đó em đã bắt đầu đem lòng yêu anh đấy chứ?'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui