Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Làm tổn thương người khác? Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Cherry, hơi bối rối, nàng làm ai tổn thương? Sao nàng không hề biết? Mà có thì liên quan gì đến việc nàng thầm mến Claire?
Cherry nhìn Nhan Tịch gượng gạo che giấu hài hước cười cười, giơ tay vuốt tóc nàng
"Không nói nữa, khuya rồi, em cũng về đi.
Nghe Claire nói em vẫn là thực tập sinh nên công việc bề bộn khó khăn."
Nhan Tịch hơi ngẩn người rồi phấn khởi ngẩng đầu nhìn Cherry, công việc bề bộn khó khăn? Claire nói với cô ấy?
Cherry nhìn ra Nhan Tịch đang ngất ngây sung sướng chỉ cười cười xoa đầu nàng, lơ đễnh
"Đúng là con nít."
Nhan Tịch hoàn toàn đắm mình trong vui sướng được Claire quan tâm, không nhìn ra nỗi buồn trong mắt Cherry, ngẩng đầu nhìn cô cười ha hả
"Cherry, chị nhớ đường về không?"
Đôi môi đỏ mọng của Cherry khẽ động, tinh nghịch nháy mắt với Nhan Tịch
"Sao đây? Không nhớ thì sao? Em sẽ đưa chị về rồi nhân cơ hội đó ở nhà Claire một đêm sao? "
"......Vậy chị đi cẩn thận."
***********
Sau khi về nhà Nhan Tịch hưng phấn quá độ nằm lăn lộn trên giường nghĩ đến câu nói của Cherry "Claire đối với em không giống những người khác", cảm giác như trong lòng bị mèo cào loạn không nói nên lời.
Nàng đá chăn mở điện thoại xem lại tin nhắn của hai người, chỉ vài ba chữ thôi cũng bị nàng xem đi xem lại vô số lần, đến nửa đêm cuối cùng cũng ôm điện thoại ngủ.
Hơn năm giờ bị tiếng chó ở tiểu khu đánh thức, nàng lảo đảo đứng dậy đi ăn điểm tâm, đến Thượng Hoa chưa làm gì đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Có một câu gọi là vui quá hoá buồn, làm người quả nhiên không nên quá tự mãn.
Nhan Tịch có thể chịu được buồn ngủ nhưng huyệt Thái dương như bị kim châm đau như bị ong đốt khiến nàng khó chịu, báo cáo cũng xem không nổi.
Nhan Tịch choáng váng giơ tay lên chống đầu nghĩ rằng nghỉ một lát sẽ khoẻ nhưng ngồi cả buổi cũng chẳng khá hơn, đầu càng đau dữ hơn hơn, người cũng từ từ nóng lên không nhấc đầu nổi, cổ họng cũng đau điếng thở ra một hơi nóng.
Thấy không chống đỡ nổi, Nhan Tịch nằm gục xuống bàn.
"Tiểu Nhan, em sao vậy?"
Nhìn Nhan Tịch nằm xuống Tiểu Từ ngồi cạnh thấy không ổn, đặt văn kiện trên tay xuống hỏi.
Nhan Tịch hơi ngẩng đầu, nhìn hắn
"Không sao, chỉ hơi khó chịu thôi, chắc cảm rồi."
Không ngẩng lên thì thôi vừa ngẩng đầu cả người càng khó chịu, đầu đau như muốn nứt ra.
Nhìn mặt Nhan Tịch hầm hập đỏ, mắt cũng đã đỏ hoe, Tiểu Từ lắc đầu
"Em vậy mà còn không có chuyện gì? Mặt đỏ vậy chắc sốt rồi, xin nghỉ đi!"
"Không sao."
Nhan Tịch vẫn mạnh miệng, nói xong lại gục xuống bàn, sao nàng có thể xin nghỉ được? Đã nói tan tầm sẽ về cùng Claire mà.
Nằm một lúc nữa, "chị" Liên cũng đã phát hiện, đi tới bàn Nhan Tịch
"Mệt hả?"
"Dạ, cảm mạo, hơi mệt thôi, không có gì đâu."
Nhan Tịch không ngẩng đầu lên miễn cưỡng trả lời, giọng hơi khàn khàn.
Nàng sợ vừa ngẩng lên lại đau đầu như vừa rồi, dù nằm vậy hơi khó thở nhưng vẫn tốt hơn nhức đầu nhiều.
" Như vậy sao được? Để tôi đi xin cho cô nghỉ."
"Chị" Liên nghe giọng Nhan Tịch, hơi lo lắng, cổ họng đã đau vậy còn cố chịu?
"Thật sự không cần đâu......"
"Không cần lo, để tôi xin chị Hân cho cô nghỉ."
"Chị" Liên nói xong vội vã rời phòng tiêu thụ, Nhan Tịch định từ chối, nhưng chóng mặt không ngẩn đầu lên được nên vẫn tiếp tục nằm không quan tâm đến hắn.
Muốn xin thì cứ xin, dù sao nàng cũng sẽ không đi đâu hết.
Không lâu sau "chị" Liên quay lại xem qua Nhan Tịch một chút, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
"Sao vậy?"
Tiểu Từ ngạc nhiên nhìn "chị" Liên, không phải chứ, bệnh thành như vậy mà cấp trên còn nghĩ là giả sao?
"Chị" Liên lắc đầu
"Không sao."
Lúc hắn tìm chị Hân_quản lý nhân sự thì phòng hành chính không có ai, nghe nói đang họp ở tầng trên.
Tình trạng Nhan Tịch như vậy cũng không thể kéo dài nên "chị" Liên quyết định đến trước cửa phòng hội nghị chờ.
Cũng may lần này họp nhanh, đợi khoảng mười phút đã xong.
Cửa vừa mở, "chị" Liên nhìn chính xác chị Hân vội nói
"Chị Hân, Tiểu Nhan ở bộ phận chúng tôi bị sốt muốn xin nghỉ phép, nhờ chị nhập giúp."
Chị Hân vừa bước ra thình lình bị "chị" Liên chặn đường nói nên có chút bất ngờ hơi khựng lại, đúng lúc Claire cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ về đề án vừa rồi phía sau không để ý người đằng trước khiến hai người va vào nhau.
"Sorry.
"
Claire hơi ôm bả vai lui về sau vài bước lễ phép xin lỗi.
Hân tỷ ngẩng đầu nhìn Claire, hơi hoảng
"Không, không, là tôi xin lỗi mới phải."
Claire thấy cô mất tự nhiên cũng không nhiều lời chỉ cười một tiếng xem như trả lời rồi tiếp tục bước ra ngoài.
"Chị Hân nhanh chút, tôi thấy Tiểu Nhan sốt cao lắm."
"Chị" Liên thấy chị Hân ngẩn người nhìn Claire lo muốn chết, Nhan Tịch đã nằm ở phòng làm việc không chịu nghỉ cả buổi, nhỡ sốt quá cháy hỏng, Lâm Nhược Nhiên về biết không ăn tươi nuốt sống hắn cũng lạ?
Claire vốn đang sải bước chân về phía phòng giám đốc nghe nói liền dừng bước, quay lại nhìn "chị" Liên.
"Ai bệnh?"
Vì chuyện ăn pizza lần trước nên "chị" Liên vẫn sợ Claire, bị cô hỏi hơi hốt hoảng.
Mà chị Hân đứng cạnh hắn tương đối trấn định
"À, là thực tập sinh ngành họ, không sao đâu Phó tổng, ngài đang bận, tôi nhập được rồi."
Thực tập sinh? Claire gật đầu không lên tiếng, lặng lẽ quay đầu tiếp đi về phòng giám đốc.
***********
"Tiểu Nhan, dậy đi.
tôi vừa xin phép rồi để tôi đưa cô về!"
"chị" Liên nhìn Nhan Tịch nằm bất động trên bàn vừa bực vừa lo, nha đầu sao cứng đầu vậy, xin nghỉ rồi cũng không chịu về?
Nhan Tịch nằm mê man cả ngày nghe "chị" Liên gọi dậy đầu vẫn còn mơ hồ.
"Chị" Liên gọi cả buổi cũng không thấy Nhan Tịch để ý, hơi tức giận xoay người định điện cho Lâm Nhược Nhiên, giờ chắc chỉ có mình cô mới nàng thể gọi Nhan Tịch dậy.
"Để tôi đưa cổ về."
"Chị" Liên nghe giọng nói trang nhã nhưng lạnh lùng truyền đến, cả người cứng đờ xoay lại, quả nhiên là Claire không biết đã đứng cạnh Nhan Tịch từ lúc nào.
Claire nhíu mày nhìn Nhan Tịch nằm im như chết trên bàn, đưa tay sờ trán nàng, cảm giác nóng hừng hực truyền tới khiến chân mày cô nhíu chặt hơn.
Nhan Tịch mơ màng ngủ cũng không biết ai tới, nhưng chợt cảm giác trên trán hơi lạnh và mùi thơm quen thuộc vỗ nhẹ nơi cánh mũi, khóe miệng Nhạn Tịch trong vô thức Nhan Tịch nâng lên, trong lòng cũng bớt nóng rang.
"Chị" Liên đứng cạnh Claire không biết làm sao, thấy sếp lớp đến đỡ Nhan Tịch, hơi sợ vội đến giúp một tay nhưng chỉ vừa đụng vào áo Nhan Tịch đã bị Claire quát
"Tôi tự làm được!"
Claire nhìn vai phải Nhan Tịch nơi "chị" Liên đặt tay nhíu mày, "chị" Liên đỏ mặt lập tức rụt tay lại như vừa bị lửa đốt.
Nhan Tịch không cao như Claire, người cũng hơi gầy, Claire vòng tay phải qua ôm eo kéo nàng lên rồi tạm thời nửa ôm đi.
Nhìn bóng lưng Claire ôm Nhan Tịch đi, trong mắt "chị" Liên mơ hồ lo lắng.
Bất luận ai nói quan hệ hai người ra sao hắn cũng không quan tâm, dù sao hai người này cũng không có điểm chung sao có thể có quan hệ gì được.
Nhưng biểu hiện của Claire gần đây thì......sếp lớn luôn mang danh lạnh lùng của Thượng Hoa lại đến phòng tiêu thụ chỉ để đưa một thực tập sinh về nhà, đây là cái lý gì? Nếu chuyện hai người là thật, vậy còn......
***********
Dù Nhan Tịch không nặng nhưng Claire cũng chẳng phải quá khoẻ nên đỡ ra Thượng Hoa đã đủ thở hổn hển, Claire đỡ nàng quăng vào xe rồi, hai má trắng mịn hồng lên.
Nhan Tịch ngồi phía sau bắt đầu thấy hơi lạnh cố gắng mở mắt.
" Đừng lộn xộn, giờ đến bệnh viện."
Claire lạnh giọng, ánh nhìn Nhan Tịch cũng không được khá.
Dĩ nhiên Nhan Tịch biết cô giận, nhưng vì mình cảm lạnh sao? Không phải chứ?
"Tôi không đi, vô bệnh viện sẽ bị tiêm, tôi nghỉ một chút là được."
Claire không nói lời nào, mặt lạnh như băng nhướng mày nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch mắt mở hờ nhìn chằm chằm Claire, cô đứng ngoài xe, dư quang nắng chiều màu vàng kim ngã về Tây chiếu lên gương mặt thanh lệ của Claire thật hư ảo, như bông sen thản nhiên nở rộ vào đêm khuya, như đêm sương chỉ có thể nghe tiếng không khí lưu động, khiến người ta si mê.
"Claire, cô đẹp quá."
Claire vốn đang tức giận nghe Nhan Tịch nói một câu râu ông này cắm cằm bà kia, hơi cau mày ngẩn ra
"Cô sốt đến lú lẫn rồi sao? Nằm xuống đi."
Nói xong, Claire lại cúi người giơ tay lên sờ trán Nhan Tịch.
Cảm nhận được hơi lạnh thoải mái kia nhẹ nhàng chạm lên trán mình, Nhan Tịch trẻ con đưa dùng sức ôm eo Claire kéo cô về phía mình, tham lam hít lấy hương khí như mật hoa tản mát từ người Claire.
Claire nắm tay Nhan Tịch rồi nhẹ nhàng gỡ ra.
Cuối cùng thấy chân mày nàng nhíu chặt, gò má tái nhợt cùng với đôi mắt ảm đạm, Claire thở dài nghiêng đầu, hai tay chạm mặt Nhan Tịch ngón trỏ hơi cong lên nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương cho nàng.
"Nhan Tịch, đừng trẻ con vậy, đến bệnh viện, nha?"
Nhan Tịch nhắm mắt, quyến luyến hai tay Claire đang trên mặt mình, mỗi một tế bào xúc giác của nàng đều ghi nhớ cảm giác được chạm vào tảng băng xanh nhạt trong suốt này, Claire lạnh lùng xa cách được ánh sáng chiếu vào lung linh hư ảo, tất cả từ từ thấm vào máu, di chuyển đến mỗi dây thần kinh khắp cơ thể nàng, tất cả được gọi là tình yêu.
~~~~~Hết Chương 24~~~~~
Lời editor: ta nói háo sắc thì có bệnh nằm liệt giường vẫn là háo sắc mà!! =]]~.