Lưu Ly Nguyệt FULL


Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
......!
Nhan Tịch lắc đầu, sợ hãi nhìn Claire, không có, không phải là nàng nói, là RAY!
Claire không nói lời nào, chớp mắt nhìn Nhan Tịch, không còn vẻ lạnh lùng của trước kia, đôi mắt màu lam nhạt như cười như không.

Nhan Tịch bị nhìn rợn cả tóc gáy, thà Claire lạnh lùng nhìn nàng còn hơn như bây giờ, thật đáng sợ!
Nhan Tịch nghiêng đầu, tức giận nhìn RAY.

"Chị nói bậy cái gì vậy?"
"Nói bậy gì đâu? "
RAY chớp mắt nhìn Nhan Tịch bằng vẻ mặt không hiểu.

Nhan Tịch bị cô khiến tức chết, nàng không tin RAY không hiểu nói bậy là ý gì.

Hôm nay nàng mới được thấy cái gì gọi là 'điếc không sợ súng'!
RAY mỉm cười, gắp một miếng gà quay, nhìn Claire.

"Thật ra thì em ấy cũng khen cô.

"
Nhan Tịch thấp thỏm nhìn chằm chằm RAY, nàng thật muốn Đại tiểu thư này câm miệng, đừng nói gì là tốt nhất!
RAY nhìn ra Nhan Tịch đang lo lắng, trừng mắt nhìn nàng, thật là, nghĩ cô là hạng người gì, cô là người tốt!
"Nói cô không ăn dầu mỡ, thanh đạm tốt cho cơ thể."
Claire lườm Nhan Tịch, không lên tiếng.

"Ừm, đúng là Claire rất quan tâm đến sức khỏe.

"
Nhan Tịch nịnh bợ khen, RAY gật đầu.

"Nên em ấy phải luôn ăn chay theo cô, thật đáng thương.

Có phải vì vậy mà em thấy hai người không xứng không? "
"..."
Mặt Nhan Tịch trở nên đỏ lựng, trợn tròn hai mắt nhìn RAY.

RAY rất nghiêm túc nháy mắt nhìn nàng, như thật sự nghiêm túc thảo luận vấn đề với nàng.

Trái lại khuôn mặt Claire mang một tầng băng lạnh.

"Ừm, cô ấy còn nói gì nữa?"
Khóe miệng Claire giật nhẹ, nhìn RAY, đã vậy, không bằng hỏi xem Nhan Tịch đã nói những gì, cũng biết trong lòng nàng cô là người thế nào.

RAY suy nghĩ một chút, nói:
"Những chuyện khác không nói, chỉ có về chuyện kia, em ấy nói cô không lạnh lùng như vậy, hì hì."
RAY cười mập mờ, quả nhiên, Claire hiểu sai cô, nghĩ rằng Nhan Tịch kể chuyện riêng tư của hai người cho RAY, mặt đỏ lên, mang theo chút tức giận.

Nhan Tịch ngồi cạnh nghe, lập tức muốn chết, không phải chứ? Ông trời phái RAY đến đào huyệt chôn nàng sao? Ý nàng vốn không phải như thế, RAY thế nào liền hiểu thành như vậy? Cái gì gọi là bị bán còn giúp người ta đếm tiền, giờ phút này Nhan Tịch đã hiểu rõ.

"A no quá~"
RAY cường điệu, xoa xoa bụng, ngẩng đầu cười cười nhìn Claire.

"Tôi về đã, mai còn phải làm việc.

"
Claire khẽ gật đầu, Nhan Tịch trợn mắt nhìn RAY, giờ nàng không muốn cho RAY đi như vậy, để lại đống lộn xộn này cho nàng, nàng sao dám đối mặt Claire đây?
"Đừng luyến tiếc, sau này chị sẽ thường xuyên tán dóc với em.

"
RAY như chị lớn an ủi Nhan Tịch, hoàn toàn không thấy ánh mắt cầu cứu của nàng, cô đứng dậy, đi tới trước sô pha phòng khách lấy túi xách, bước ra ngoài.

"Bye.

"
RAY cười nói, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, RAY đã cầm di động, gọi cho Tiêu Mạc Ngôn.

"Alô, xong rồi.

"
"Sao rồi? Hai người họ tốt chứ? "
Tiêu Mạc Ngôn cười hỏi, không hổ là người của cô, không làm việc qua loa chút nào!
"Ừm, giờ họ khá tốt.

"
RAY nhớ tới ánh mắt hoảng sợ của Nhan Tịch, cười cười.

"Đúng rồi, Tiêu, tôi giúp cô hoàn thành một đại sự như vậy, cô phải thưởng chứ.

Tháng này tôi muốn nghỉ phép một tuần.

"
"Làm vậy sao được?!"
Tiêu Mạc Ngôn nổi giận, còn dám ra điều kiện như vậy.

RAY nghe, không nóng giận, cười nói:
"Được thôi, lát tôi điện cho Hạ Hạ.

"
"Điện cho cô ấy làm gì?"
Tiêu Mạc Ngôn lập tức cảnh giác, RAY nháy mắt nói:
"Tôi kể chuyện hồi trước cô mặt dày theo đuổi tôi, muốn theo tôi lên giường.

"
"Lúc trước tôi có quen cô sao?!"
Tiêu Mạc Ngôn giận dữ, có người dám bịa đặt như vậy sinh sự sao?
"Ừm, cứ vậy đi, có cho không tùy cô, tôi cúp máy đây, chúc cô ngon miệng.

"
Không đợi Tiêu Mạc Ngôn trả lời, RAY đã cúp máy, xoay người, nhìn cửa phòng tối đen một chút, hơi áy náy.

Thật ra thì nhóc Nhan Tịch cũng không lỗi, nhưng so với bảy ngày nghỉ tất nhiên kém chút......!
*******************************************************************************
Sự rời khỏi của RAY khiến phòng khách vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, Nhan Tịch vừa dọn dẹp chén đũa vừa thận trọng nhìn Claire.

Claire vẫn như cũ, tựa sô pha, vừa uống cà phê vừa đọc báo, rất bình thường.

Nhan Tịch chậm chạp rửa chén đũa, "hỏi thăm" cả nhà RAY trên dưới một lượt, giờ nhìn lại, so với RAY thì Tiêu Mạc Ngôn vẫn là thiên sứ, đâu ra một mụ đàn bà ác độc như vậy chứ? chuyên đâm chọt chuyện gia đình người ta.

Nghĩ tới đây, Nhan Tịch thở dài, gúc mắc giữa nàng và Claire chưa được tháo gỡ, giờ lại bị người ta chọc gậy bánh xe...!
Dù chậm mấy chén đũa cũng phải có lúc rửa xong, Nhan Tịch rẩy nước trên tay, nhẹ nhàng đi ra, lau khô tay, nhìn đồng hồ, đã khuya, hay về nhà? Đây là lần đầu tiên Claire chưa đuổi Nhan Tịch đã muốn về nhà mình, nàng suy nghĩ một chút, bước về phía trước mấy bước, nhìn Claire, lí nhí:
"Claire, muộn rồi, em về nha..."
Nhấp một ngụm cà phê, Claire ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
"Hôm nay đừng về."
"..."
Nhan Tịch vừa nghe, lòng đã luống cuống, bất an nhìn Claire.

Lúc trước muốn ở lại, nàng phải năn nỉ không biết bao lâu mới được đồng ý, hôm nay Claire...!
"Có vấn đề gì sao? "
Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, để tờ báo trong tay xuống, cà phê cũng đặt trên bàn, tựa vào sau sô pha, không chút biểu cảm nhìn Nhan Tịch.

"Không, không có..."
Nuốt nước miếng, Nhan Tịch lắc đầu.

Claire nhìn chằm chằm nàng chốc lát, nói:
" Nhan Tịch, chúng ta nói chuyện một chút đi.

"
"Nói chuyện gì..."
Nhan Tịch hoàn toàn hoảng loạn, rụt rè nhìn Claire, không biết nói gì.

"Sao em luôn có thể trò chuyện rất vui vẻ với người khác, nhìn thấy tôi lại sợ như vậy?"
Đôi mày Claire cau lại, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch, giọng thật thấp.

"Không có, sao lại vậy được..."
Nhan Tịch lập tức bác bỏ, chân mày Claire cau chặt hơn.

"Vậy em sợ cái gì?"
Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire hồi lâu, thấy cô nghiêm túc, mím môi, không nói.

Được rồi, nàng thừa nhận, đôi khi, nàng hơi sợ Claire, nhưng chắc chắn không phải nỗi sợ như cô tưởng tượng, mà giống Tiêu Mạc Ngôn sợ Hạ Linh Doanh, là nể vì yêu!
"Tại tôi đã đến thời mãn kinh? "
Claire nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch.

Nhan Tịch nghe, cuống quít lắc đầu, lòng đã loạn.

Cái gì vậy? Claire lại đặt bẫy cho nàng sập, dù nàng có trả lời thế nào cũng sẽ không được!
"Claire..."
Nhan Tịch nhìn ra Claire không vui, nhỏ giọng gọi:
"Chị giận hả?"
Nhan Tịch cảm giác Claire tức giận, với năng lực của cô dĩ nhiên biết lời RAY thật giả ra sao, rõ ràng là cô mượn cớ phát tiết, nhất định mình đã chọc giận cô mới có thể thành ra như thế.

Claire im lặng, hai tay đan lại trên đặt đầu gối.

Thật ra đây không phải tính cô, nhưng sống chung với Nhan Tịch càng lâu, Claire càng ghét tính này của mình.

Tại sao chỉ cần chuyện liên quan đến Nhan Tịch, cô sẽ không thể khống chế suy nghĩ của mình, biết rõ chỉ là trò đùa nhưng vẫn sập bẫy.

Hôm nay tiếng nói cười của Nhan Tịch và RAY thật chói tai, khiến lòng cô có chút chua xót, có chút ấm ức.

"Sao lại kể truyện cười cho RAY?"
Nói đến đây, Claire đứng lên, đi đến cạnh Nhan Tịch, cúi đầu nhìn nàng.

Luồng khí mạnh mẽ tràn đến, Nhan Tịch rụt cổ, khủng hoảng nhìn Claire.

"Cái...!cái gì?"
Truyện cười, nàng kể truyện cười cho RAY thì sao? Chỉ là truyện cười mà thôi...!
Màu mắt Claire trở nên đậm hơn, mặt lạnh băng.

Tay Claire đưa ra nắm cằm Nhan Tịch, ép nàng ngẩng đầu nhìn mình.

"Sau này, ngoài tôi ra, em không được kể cho ai nữa.

"
"...!hả? "
Claire đột nhiên ngang ngược dọa sợ Nhan Tịch, rốt cuộc Claire sao vậy? Không phải lúc trước cô ghét nhất mình kể truyện cười với cô ấy sao? Sao giờ lại chỉ có thể kể cho cô nghe? Chẳng lẽ là......!ghen?
"Hỏi nhiều làm gì? Nhớ lời tôi đó! "
Giọng Claire cáu gắt, Nhan Tịch gật đầu, híp mắt len lén nhìn cô.

Ghen thật sao? Vì RAY? Nhan Tịch hít một hơi khí lạnh, không phải chứ, loại phụ nữ như vậy Claire cũng để tâm? Vì nàng quá tầm phào nên mới khiến Claire nghĩ rằng chỉ cần kể truyện cười cho ai là thích người đó?
Claire nhìn chằm chằm ánh mắt Nhan Tịch một hồi, nhìn ra sợ hãi trong mắt nàng, thu tay lại, đi tới sô pha ngồi.

Sờ sờ cằm, Nhan Tịch nhìn Claire ngồi trên sô pha không nói một lời, nhất thời có chút đau lòng.

Nghĩ một chút, đến cạnh Claire, Nhan Tịch ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn cô.

"Claire...."
Nhan Tịch gọi nhỏ, Claire cúi đầu nhìn nàng, không nói lời nào.

"Em sẽ không đi, sau này cũng sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa.

"
Nhan Tịch nhẹ nhàng nói, giọng nàng không lớn, nhưng rất kiên định.

Nếu rời đi phải trả cái giá cao là mất Claire, vậy nàng nguyện mãi đợi ở cạnh cô.

Ngón tay lạnh băng chậm rãi xoa hai má Nhan Tịch, Claire nhìn nàng, trong mắt có hơi nước.

"Nhưng em sẽ không vui."
Cô hiểu ý Nhan Tịch, biết vì sao nàng ở lại.

Thật ra hôm đó sau khi hai người cãi nhau, tâm trạng Claire thật sự không tốt, cô biết Nhan Tịch muốn phát triển sự nghiệp cũng vì mình, nhưng lại không muốn Nhan Tịch đi.

Chỉ cần đơn giản ở chung là được, sao lại phải cân nhắc nhiều vậy? Sau đó, mỗi ngày thấy Nhan Tịch đáng thương đứng ở bãi đậu xe chờ mình, Claire cũng đau lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm ép bản thân không được để ý vì không muốn sau này Nhan Tịch dễ dàng nói ra hai chữ 'rời đi' nữa.

Nhắm hờ mắt, Nhan Tịch vô thức vuốt ve những ngón tay lạnh băng thoải mái kia, lắc đầu.

"Có chị là hạnh phúc rồi."
Không phải những lời ngọt ngào, nhưng lại hơn hẳn những lời đó, lời Nhan Tịch từng chút một chảy vào tim Claire, khiến những ngón tay lạnh băng kia cũng hơi run rẩy.

Nhan Tịch cảm thấy, mở mắt, nghịch ngợm cười với Claire.

"Claire, vừa rồi chị ghen hả? "
"Không có.

"
Claire nhanh chóng trả lời, xoay người không nhìn Nhan Tịch.

Thấy cô như vậy, Nhan Tịch nhẹ nhàng cười, không nói lời nào, nhìn chân Claire, nằm xuống.

Không khí tràn ngập ngọt ngào nhàn nhạt, Nhan Tịch ngửa đầu nhìn Claire, nhìn hai gò má tinh xảo của cô.

Trong nháy mắt, ấm ức và đau khổ mấy ngày nay dường như tan thành mây khói.

Claire cúi đầu nhìn nàng, hai tay dịu dàng khẽ vuốt trán nàng.

"Buồn ngủ? "
Nhìn Nhan Tịch híp mắt vô cùng thoải mái, Claire cười nhẹ.

Nhan Tịch gật đầu.

"Ừm, lăng xăng cả ngày, hơi mệt chút.

"
"Tắm đi đã.

"
Claire vỗ nhẹ mặt nàng, nhỏ giọng nói, giọng nói hơi khác thường bị Nhan Tịch nhận ra, nàng ngẩng đầu lên nhìn Claire.

"Claire, sao chị hơi khác bình thường vậy? ".

~ . ~
"Khác chỗ nào?"
Claire nhìn Nhan Tịch, nhàn nhạt cười.

Nhan Tịch chống hai tay lên, ngẩng đầu nhìn Claire, nghiêng người về trước, hôn môi cô một cái.

"He he, nói mau, chị đang nghĩ cái gì?"
Nhan Tịch liếm môi, cười gian trá.

Ngoài dự liệu, hôm nay Claire lại không đỏ mặt, mà không chớp mắt nhìn nàng.

"Uây..."
Nhan Tịch phát giác có chút không đúng, cả người đang dựa ra sau muốn lui ra ngoài, lại bị Claire đưa tay kéo trở lại.

"Em không tắm phải không?"
Hơi thở ấm áp phả bên tai, giọng Claire chưa bao giờ trầm thấp, hấp dẫn đến vậy, còn có cả mùi sữa quen thuộc khiến bên tai tê dại không dứt, cả người Nhan Tịch lập tức mềm nhũn, cánh tay không chống nổi, ngã vào lòng Claire.

~~~~~Hết Chương 82~~~~~
Đã nói truyện Diệp tỷ không ngược nổi mà, giờ đến ngọt chảy nước rồi đấy!
Klq kêu gọi cái, vote tăng hẳn =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui