Lưu Manh Đại Đế


Không rõ vì kính sợ uy danh của Vũ Thần Điện hay là vì mức giá trên trời hai trăm triệu mà rốt cuộc không có ai báo giá thêm nữa.
Sau cùng, ba viên Định Nhan Đan đã được Dương Quá thành công thu lại.
Đối với Võ Thiện Nhân con số này đã vượt quá ngoài mong đợi rồi.

Cho dù Định Nhan Đan công hiệu nghịch thiên nhưng cũng chỉ với những ai muốn bảo trì dung nhan mới là hàng bảo bối.

Còn những người không quan trọng vẻ bề ngoài thì chẳng khác gì một viên phế đan.
Ngay sau Định Nhan Đan, một khối đá màu xám to bằng nắm tay được mang lên sân khấu.
Thanh Nguyệt liền cất giọng giới thiệu: “Bổ Âm Thạch, có công dụng tinh thần dưỡng khí, bồi dưỡng linh hồn.

Giá khởi điểm một trăm triệu linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn một triệu.”
Nghe ba chữ “Bổ Âm Thạch”, Võ Thiện Nhân trong đầu nổ vang một tiếng, lập tức truyền âm cho lão Kim.
“Ông ngoại à, ở kia có một khối Bổ Âm Thạch, người mau xem thử có đúng là thứ chúng ta cần tìm hay không?”
Không để hắn chờ đợi lâu, lão Kim liền nhanh chóng phản hồi: “Quả nhiên là Bổ Âm Thạch.”
Lão Kim đã xác nhận, Võ Thiện Nhân vô cùng vui mừng.
Linh hồn của lão Kim cho đến hôm nay đã cực kỳ suy yếu, chỉ có dùng Bổ Hồn Đan mới hi vọng giúp lão hồi phục được vài phần sinh khí.
Ba nguyên liệu chính để luyện chế Bổ Hồn Đan gồm rễ Dưỡng Hồn Thụ, Bổ Âm Thạch và Cửu Thú Vương Cân.


Hiện tại hắn đã thu thập được Dưỡng Hồn Thụ cùng gân của Cửu Chi Chương Ngư rồi, nguyên liệu còn thiếu duy nhất chính là Bổ Âm Thạch.
Trong lúc Võ Thiện Nhân còn đang suy tính thì mức giá của Bổ Âm Thạch đã bị đẩy lên đến một trăm năm mươi triệu linh thạch.
Không chờ đợi nữa, hắn quyết đoán ra giá: “Hai trăm triệu linh thạch.”
Số tiền này là dốc tất cả vốn liếng của hắn rồi.

Nếu không phải vừa bán được ba viên Định Nhan Đan thì thậm chí cơ hội báo giá cũng không có.
Thấy căn phòng số hai mốt vừa ra giá đã tăng lên tận năm mươi triệu liền có không ít người lắc đầu bỏ cuộc.

Bổ Âm Thạch mặc dù hiếm gặp nhưng giá trị cũng chỉ đâu đó khoảng một trăm năm mươi triệu mà thôi.
Thấy không còn ai báo giá, Võ Thiện Nhân thở phào một hơi.
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì giọng Văn Phê ở căn phòng số mười hai đã vọng ra: “Hai trăm mười triệu linh thạch.”
“Khốn kiếp!”
Võ Thiện Nhân tức giận chửi thề một câu.
Cái tên thiếu chủ Hòn Ông này sớm không ra, muộn không ra mà lại chờ đúng lúc hắn ra giá mới xuất hiện.
Quan sát sự việc, Văn Khánh phỏng đoán: “Có lẽ hành tung của chúng ta đã bị Văn Phê nắm được.

Hôm nay chúng ta có xung đột với hắn, bây giờ có cơ hội trả đũa nhất định hắn sẽ không chịu bỏ qua.”
Việc Võ Thiện Nhân tìm kiếm Bổ Âm Thạch mọi người đều biết từ trước, đối với hắn hẳn là rất trọng yếu.
Vì vậy chưa cần Võ Thiện Nhân đề cập, Văn Khánh liền mở lời: “Thiện Nhân huynh, ở đây ta còn năm trăm triệu linh thạch.

Huynh cứ việc mang ra sử dụng.”
Đảo Hòn Mốc tuy thực lực yếu nhược nhưng suy cho cùng vẫn là đảo lớn thuộc hệ thống hai mươi mốt đảo, cho nên về tiềm lực kinh tế không quá tệ.

Đáng tiếc là toàn bộ tài sản trước đó đã bị lão già Anh Khoa thâu tóm sạch, về sau lại bị lão Kim một gậy đánh nát thân thể khiến cho linh bảo không gian của hắn vỡ tan tành, kết cục không còn sót lại một thứ gì.

Cho nên năm trăm triệu này gần như là tài sản cuối cùng mà Văn Khánh có thể đưa ra.
Võ Thiện Nhân hiểu được cái khó của Văn Khánh nhưng Bổ Âm Thạch thực sự quá quan trọng.

Hắn không thể trơ mắt bỏ qua cơ hội này được bèn gật đầu chân thành nói: “Cám ơn Khánh huynh!”
Nói đoạn, hắn tiếp tục báo giá: “Hai trăm hai mươi triệu linh thạch.”

Âm thanh của Văn Phê tức thì đáp lại: “Hai trăm ba mươi triệu linh thạch.”
Võ Thiện Nhân tức giận: “Hai trăm ba mươi lăm triệu linh thạch.”
Văn Phê vẫn bám dai như đỉa: “Hai trăm bốn mươi triệu linh thạch.”
Hắn còn bổ sung thêm một câu châm chọc: “Đám Hòn Mốc các ngươi đủ tư cách tranh đoạt đồ với bổn thiếu gia sao?”
Thấy Văn Phê công khai dằn mặt đối phương, không ít người trong khán đài liền xì xầm to nhỏ.
“Hoá ra trong căn phòng hai mốt là đoàn đội của đảo Hòn Mốc.”
“Hắc hắc… Có kịch hay để coi rồi đây!...”
Bên trong căn phòng số mười hai, thần sắc Văn Phê tỏ vẻ vô cùng đắc chí.
Bên cạnh hắn là hai nữ nhân ngoan ngoãn hầu hạ, phía sau là lão giả Thánh Cấp hậu kỳ.
Trước hành động của Văn Phê, lão giả liền lên tiếng khuyên can: “Thiếu chủ, chỉ là một khối Bổ Âm Thạch có cần thiết phải tiêu phí nhiều linh thạch như vậy không?”
Văn Phê tối sầm mặt quát: “Câm miệng! Bổn thiếu gia phải dẫm nát mấy con kiến hôi Hòn Mốc đó dưới chân mới hạ được cơn giận trong lòng ta!”
Về phần Võ Thiện Nhân, lúc này trong lòng vô cùng căm tức, cắn răng báo giá thêm một lần nữa: “Ba trăm triệu linh thạch.”
Nhưng đáp lại hắn vẫn là giọng điệu phách lối của Văn Phê: “Ba trăm mười triệu linh thạch.”
Đúng lúc này, ở căn phòng số một, đột nhiên một giọng nữ nhân mềm mại truyền ra: “Ba trăm mười lăm triệu linh thạch.”
Võ Thiện Nhân sững sờ, tâm thần như lạc đi, lập tức nhận ra âm thanh vừa rồi chính là của Thảo Linh, không thể nào sai được.
“Chính là Linh tỷ! Nàng ấy cũng đến đất Thần Châu.”
Hắn thực muốn lao ra hét to một tiếng.

Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác kích động như vậy.
Trong căn phòng số một, Kiều My bộ dáng tò mò hỏi: “Linh tỷ có hứng thú với khối Bổ Âm Thạch này sao?”
Thảo Linh liền đáp: “Một người bằng hữu từng hỏi ta về tung tích của Bổ Âm Thạch, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được.”
Đôi mắt nàng bỗng nhiên hiện lên một nét u buồn khó diễn tả.


Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cười nói lưu manh của Võ Thiện Nhân.
Bởi vì Võ Thiện Nhân đã dùng mặt nạ cấm chế biến ảo dung mạo cùng giọng nói, nếu không rất có thể nàng đã sớm nhận ra hắn rồi.
Phía bên này, Võ Thiện Nhân đã biết là Thảo Linh xuất thủ nên sau khi cân nhắc liền quyết định không đấu giá nữa.
Về phần Văn Phê lại càng không dám cùng nhân vật trong căn phòng số một tranh đoạt.
Như vậy, khối Bổ Âm Thạch đã được Thảo Linh thu lại thành công.
Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra thêm hai canh giờ nữa mới kết thúc.
Võ Thiện Nhân ôm lòng chờ đợi Thảo Linh xuất hiện nhưng mãi không thấy đâu.
Hỏi ra mới biết là những nhân vật trong căn phòng số một đã sớm rời đi rồi.
Điều này làm cho hắn vô cùng tiếc nuối.

Nhưng hắn cũng chưa muốn bại lộ thân phận của mình, cho nên việc này chẳng cần quá gấp gáp.
Sau khi nhận đủ số linh thạch của ba viên Định Nhan Đan, Võ Thiện Nhân bèn tranh thủ đi dạo một vòng.
Tuy là đêm khuya nhưng đường xá vẫn ngập tràn ánh sáng.
Khung cảnh người qua kẻ lại vô cùng tấp nập nhộn nhịp.
Ngày mai đại hội diễn ra, vì đảm bảo sự an toàn của mình, Võ Thiện Nhân tranh thủ ghé vào mấy quầy hàng mua mua sắm sắm, mãi đến tận nửa đêm mới cùng mọi người quay trở về biệt thự nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận