Lưu Manh Đại Đế


Thần trí của Võ Thiện Nhân nhanh chóng phóng về phía bốn bức tượng dò xét.
Không rõ vì nguyên cớ gì mà khi linh thức vừa chạm đến lập tức khí huyết toàn thân trở nên sôi sục.

Đặc biệt là thời khắc tiếp xúc với tượng Thanh Long bỗng cảm nhận nhánh long mạch bên trong cơ thể kích thích lạ thường.
Khi hắn còn đang nghi hoặc thì giọng nói của Vũ Lâm tiếp tục vang lên: “Ta thông báo để các ngươi rõ, điện chủ đại nhân cùng hai vị tiền bối đến từ Thánh Viện và Lý gia đang theo dõi diễn biến cuộc thi.

Các ngươi nên biểu hiện cho tốt, chỉ cần chư vị tiền bối nhìn trúng thì tương lai ngày sau phong quang vô hạn.”
Ông ta vừa dứt lời, từ trên thiên không lập tức có ba luồng thần thức đỉnh cấp phủ xuống.
Cảm nhận thiên uy, muôn vạn chúng nhân nhất tề reo hò như sấm dậy.
“Đế Cấp cường giả!”
“Đế Cấp cường giả!”
“Đế Cấp cường giả!”
Về phần những thí sinh có tên trong danh sách càng tỏ ra hưng phấn xen lẫn kích động.
Vũ Lâm lại cao giọng nói: “Ta tuyên bố đại hội tranh tài chính thức bắt đầu.”
Dưới sự cổ vũ của hàng vạn khán giả, từ vị trí của hai mươi mốt đảo các thân ảnh liên tục lao ra bay thẳng xuống Thí Luyện Đài.

Đám nhân sự bên phía đảo Hòn Mốc cũng rục rịch di chuyển.
Trước khi bọn họ rời đi, Thu Thuỷ nhìn qua đồ đệ cưng của mình căn dặn: “Thanh Tú, con nhớ phải thật thận trọng!”
Thanh Tú nhu thuận đáp: “Dạ sư phụ!”
Thu Thuỷ lại quay sang Võ Thiện Nhân nghiêm giọng: “Ta giao Thanh Tú cho ngươi, cấm không được để nó bị thương.”
Tiểu Thử cũng chõ miệng chen vào: “Lão Đại cố gắng lên! Nếu có đụng mặt đám người của đảo Hòn Dầu huynh nhất định phải đánh bỏ mẹ chúng nó.”
Đến lượt Minh Đạt thống lĩnh tiến lại gần cẩn thận nhắc nhở Võ Thiện Nhân: “Đại nhân, tứ đại thần thú đã được Vũ Thần Điện thiết lập quy tắc đặc biệt, kẻ nào gian lận độ tuổi nhất định sẽ bị phát hiện và huỷ bỏ tư cách tham dự.”
Biết là Minh Đạt vẫn còn băn khoăn chuyện này, Võ Thiện Nhân gật đầu bảo: “Yên tâm, ta tự biết cân nhắc.”
Dứt lời, Võ Thiện Nhân lấy từ túi thơm không gian một kiện khôi giáp linh bảo hạ đẳng mặc vào, từ đầu đến chân được bảo vệ vô cùng kín kẽ chỉ chừa hai con mắt.
Cảm thấy chưa yên tâm, hắn lại cầm một mớ linh phù phòng ngự mới mua đêm qua dán chi chít lên người.
Động tác của hắn rất nhanh, rất thuần thục khiến cho Minh Đạt mắt tròn mắt dẹt.

Không hiểu vị “khách khanh trưởng lão” làm như vậy là có ý tứ gì?
Chuẩn bị hoàn tất, Võ Thiện Nhân hất hàm tiêu sái sánh vai cùng Thanh Tú và tám người khác tiến đến báo danh.
Hắn còn định lấy ra Hoàng Kim Chuyên nhưng nhớ đến chuyện năm xưa đại náo trên đỉnh Thông Thương Phong thì đành dằn lòng lại.

Một khi Hoàng Kim Chuyên xuất hiện nhất định đám người bên Thánh Viện sẽ nhận ra.
Kế đó là Lý gia, do gã thanh niên diện mạo đẹp như ngọc tu vi Thánh Cấp sơ kỳ dẫn đoàn.
Phía Thánh Viện, Lê Châu đại trưởng lão quay người nói với đám môn sinh: “Các ngươi cũng xuống cả đi.”
Thảo Linh vâng mệnh, cùng bọn Nguyễn Hoàng Yến lăng không bay xuống Thí Luyện Đài.
Cuối cùng đội ngũ nhân sự Vũ Thần Điện do Vũ Hà Kiều My dẫn dầu cũng nhanh chóng góp mặt.
Sự xuất hiện của các nàng khiến cho bầu không khí trên khán đài bùng nổ.
“Các ngươi xem, hai người con gái bên Thánh Viện đó thật quá xinh đẹp!”
“Nghe đồn Thánh Viện mỹ nữ nhiều như mây, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên không sai.”
“Nếu có thể cưới được một trong các nàng ta nguyện giảm trăm năm tuổi thọ.”
“Ngươi nằm mơ giữa ban ngày sao? Ráng tu thêm ngàn năm, vạn năm nữa đi… Ha ha…”
“Ta lại cho rằng nhan sắc của Kiều My tiểu thư mới là thiên hạ đệ nhất!”
“…”

Sân thi đấu Thí Luyện Đài bày sẵn hai trăm ba mươi chiếc bồ đoàn, cách mỗi bồ đoàn nửa thước là một khối cẩm thạch in hình thù của tứ đại thần thú.
Dưới sự sắp xếp của Vũ Thần Điện, các thí sinh nhanh chóng tiến đến các bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống.
Võ Thiện Nhân nhớ Văn Khánh từng nói rằng mỗi kỳ đại hội khai mạc, cửa ải đầu tiên chính là khảo nghiệm tinh thần lực.

Khi đưa tinh thần lực vào trong khối cẩm thạch thì toàn bộ ý thức của người đó sẽ được dịch chuyển đến ảo cảnh do Vũ Thần Điện sắp đặt.

Chỉ cần kiên trì ở bên trong ảo cảnh một khoảng thời gian nhất định là thông qua.
Hiểu được quy tắc cuộc thi nên hắn không quá khẩn trương, định tranh thủ tìm kiếm vị trí của đám người Thảo Linh.
Nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu thì chợt bắt gặp cảnh tượng có rất nhiều người đang đua nhau nhìn về phía mình.
Những ánh mắt này mang đủ mọi sắc thái, ngạc nhiên có, nghi hoặc có, khinh bỉ lại càng nhiều hơn.
Căn nguyên cũng bởi diện mạo bên ngoài của hắn lúc này thực sự rất “chói chang” khiến cho người khác không thể không chú ý tới.
Võ Thiện Nhân hung hăng dùng ánh mắt đáp trả từng người, nhưng nghĩ đến việc bản thân đang phải che giấu thân phận nên rốt cuộc đành ngoan ngoãn ngồi im vị trí của mình, không thèm so đo với bọn người xung quanh nữa.
Đột nhiên một luồng khí tức mỏng manh mang theo quy tắc đặc thù từ bốn pho tượng toả ra bao phủ toàn bộ hai trăm ba mươi thí sinh.

Luồng khí tức này duy trì trong thời gian rất ngắn chỉ một nhịp thở đã biến mất vô ảnh vô tung.
Kết thúc quá trình kiểm tra, Vũ Lâm đi đến trước mặt Vũ Sơn cúi đầu bẩm báo: “Khởi bẩm đại nhân, hai trăm ba mươi thí sinh đều đã sẵn sàng, không có trường hợp sai phạm.”
Vũ Sơn gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, cho bắt đầu đi.”
Sau hồi trống trận dồn dập, Vũ Lâm hắng giọng truyền lệnh: “Vòng thi đấu đầu tiên, toàn bộ thí sinh vận dụng thần thức dung nhập vào khối cầu cẩm thạch trước mặt, chỉ cần duy trì qua thời gian một nén nhang là đạt tiêu chuẩn bước vào vòng trong.”
Nói đoạn, Vũ Lâm liền đưa tay bắt quyết đánh ra bốn đạo linh lực về phía bốn pho tượng tứ đại thần thú.


Tức thì từ bốn pho tượng phát ra một luồng uy áp bá đạo cùng tràng âm thanh dữ dội.
Grao…
Grao…
Đại hội tranh tài có lịch sử lâu đời nên các thế lực thuộc quần đảo Nam Du đều nắm lòng thể lệ cuộc thi, vì vậy mà bọn họ đã có sẵn sự chuẩn bị chu đáo.
Chỉ có bộ phận thí sinh của Thánh Viện và Lý gia là cảm thấy lạ lẫm, nhưng đứng ở đây đều là hàng thiên kiêu cho nên sau chút bất ngờ tất cả đã nhanh chóng nhập cuộc.
Rất nhanh, hơn hai trăm thí sinh đồng thời phóng xuất tinh thần lực hướng về khối cầu trước mặt.
Theo đó, Võ Thiện Nhân cũng mau chóng khởi động tinh thần lực thăm dò.
Vào lúc tinh thần của hắn vừa tiếp xúc với khối cầu đầu óc chợt ong lên, thần trí trong thoáng chốc lạc đi, cảm giác linh hồn như đang bị một cỗ thế lực kỳ bí rút ra khỏi cơ thể.
Quá trình này diễn ra chớp nhoáng, đến khi Võ Thiện Nhân tỉnh táo trở lại bỗng phát hiện bản thân mình đang đứng trong một đàn tế phong vị cổ xưa.
Đàn tế hình vuông, bao gồm hai tầng, quay về hướng nam, nền cao lát đá thạch anh tinh xảo, có làm sẵn các lỗ để cắm tàn lọng và cờ, bốn mặt xây chín bậc cấp đi lên xuống.
Trên đàn bày một chiếc ghế đá, trên ghế là bức tượng điêu khắc một người đàn ông tóc dài đang ngồi nhắm chặt đôi mắt.
Mặc dù chỉ là một bức thạch điêu bình thường nhưng Võ Thiện Nhân lại cảm nhận được một cỗ hơi thở tang thương cùng năm tháng.
Bất giác, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm phi thường kỳ lạ, tựa như người đàn ông này có một mối liên hệ mơ hồ nào đó với bản thân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận