Hoàng Hải Lưu theo lời Tạ Cảng Nghị nên đưa cô ả Tần Tứ Nhiên ra khỏi phòng, xong lại đứng ngoài canh cửa. Anh ta lấy điện thoại chơi để giết thời gian thì vô tình bắt gặp Cố Thừa Trạch quay lại. Hắn ta muốn vào gặp Tạ Cảnh Nghị để tạ tội nhưng Hoàng Hải Lưu nhất quyết không cho hắn ta vào.
“Trợ lý Hoàng, tôi muốn vào gặp anh họ! Anh đừng ngăn cản tôi!”
“Không phải tôi muốn ngăn cản cậu. Nhưng đây là lệnh của ông chủ, tôi không thể làm trái. Cậu có thể gặp ông chủ vào ngày mai hoặc ngày khác.”
Cố Thừa Trạch nhất quyết đòi đợi bằng được Tạ Cảnh Nghị ra để gặp nên cũng đứng chờ ở cửa. Hoàng Hải Lưu lại thầm thở dài, thôi thì có thêm một kẻ gác cửa cũng vui.
Cố Thừa Trạch biết mình phạm một sai lầm cực kỳ lớn, lại còn chọc giận anh họ tức giận.
Hắn ta nhớ lại câu chuyện năm xưa, khi đó, Cố Thừa Trạch chẳng có chút quan hệ nào với nhà họ Tạ. Người mà có quan hệ chính là người vợ đầu tiên của ba hắn ta. Bà ấy chính là cô nhỏ của Tạ Cảnh Nghị, là Tạ Tuyết Vân - tiểu thư danh giá của nhà họ Tạ. Năm đó, Tạ Tuyết Vân gả cho Cố Đông An, chính là ba của Cố Thừa Trạch bây giờ.
Suốt nhiều năm kết hôn, Tạ Tuyết Vân và Cố Đông An vẫn chưa có con. Tạ Tuyết Vân sống tại Cố gia cũng phải chịu rất nhiều tai tiếng và sự oán trách cay nghiệt của mẹ chồng. Bỗng một ngày, Cố Đông An dẫn về một cậu con trai, ông ta quỳ dưới từ đường muốn đứa con trai ngoài dã thú kia nhận tổ quy tông. Cả nhà họ Cố vui vẻ chấp thuận đứa cháu trai ngoài dã thú kia nhận lại tổ tiên.
“Cha, mẹ, Tuyết Vân! Đứa bé này là sự cố ngoài ý muốn, anh cũng không biết đến sự tồn tại của nó cho đến ngày hôm nay! Tuyết Vân, anh có lỗi với em, chúng ta nhất định sẽ có đứa con khác với nhau!”
Tạ Tuyết Vân lúc đầu không thích đứa nhỏ kia, nhưng nó mới có 5 tuổi, bà không đành lòng đuổi nó đi, cũng dần dần mở lòng chấp nhận đứa con riêng kia của chồng mình. Bà coi Cố Thừa Trạch như con trai của mình, cho hắn những điều tốt nhất, thậm chí là cho phép hắn gọi Tạ Cảnh Nghị một tiếng anh họ.
Đến năm Cố Thừa Trạch 7 tuổi, Tạ Tuyết Vân phát hiện mình bị ung thư máu không thể qua khỏi. Bí mật năm đó cũng bị bà phát hiện. Hoá ra, Cố Thừa Trạch là đứa con trai của Cố Đông An và mối tình đầu của ông ta sinh ra. Hai người bọn họ đã lén lút qua lại với nhau từ rất lâu, còn sinh ra Cố Thừa Trạch, nhẫn tâm lừa gạt Tạ Tuyết Vân nuôi dưỡng kết tinh tình yêu của bọn họ.
Bà nhắm mắt rời xa thế gian này trong cảm giác tuyệt vọng.
Một năm sau khi Tạ Tuyết Vân ra đi, Cố Đông An chính thức đưa người phụ nữ tên Vu Ánh về. Bà ta chính là mẹ ruột của Cố Thừa Trạch bây giờ.
Đến giờ, Tạ Cảnh Nghị vẫn để Cố Thừa Trạch gọi một tiếng “anh họ” là đã nể mặt người cô quá cố của mình lắm rồi.
Từ sau khi Tạ Tuyết Vân ra đi, nhà họ Tạ và nhà Cố gần như cắt đứt quan hệ. Cố Đông An phải liều mạng bám víu vào chút danh tiếng kia thì mới có thể giữ tập đoàn nhà họ Cố “sống sót” đến tận bây giờ.
...****************...
2 tiếng sau.
Hạ Trân Dao sảng khoái bước ra từ phòng bao 296.
“Chị gái xinh đẹp! Lần sau nhớ ghé chơi!”
“Tạm biệt công chúa!”
Cô cũng không quên gửi một nụ hôn gió đến những nam nhân cao ráo đẹp trai kia. Vừa rồi, Hạ Trân Dao chỉ uống có ít rượu hoa quả và ăn vặt là nhiều nên không say, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Khi đám nam nhân kia đi xa cô mới cầm túi xách và ra về. Lúc quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt của hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình. Một tên là bạn cũ đáng ghét lừa gạt tình cảm của cô năm xưa, còn tên bên cạnh chính là đồng nghiệp lắm lời mới quen.
Cô không định để ý hay có ý định bắt chuyện với hai người bọn họ nên bỏ đi. Nhưng chưa đi được vài bước, cánh tay của cô đã bị Cố Thừa Trạch giữ lại.
“Sau khi rời xa anh em lại thiếu thốn đàn ông đến mức này à?”
“Buông tôi ra, đừng động vào tôi! Anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn đó! Tôi thiếu thốn đàn ông hay không cũng không phải chuyện của anh. Đừng có chõ mũi vào chuyện người khác!” - Hạ Trân Dao hất văng tay Cố Thừa Trạch ra, lời có nói ra sắc như lưỡi dao, nó cứa mạnh vào trong lòng của hắn ta.
“Cạnh”
Tiếng mở cửa phòng. Tạ Cảnh Nghị bước ra, toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, trên mặt bàn và dưới đất đều vương vãi những vỏ chai rượu đã uống cạn. Hoàng Hải Lưu nhanh chóng đỡ lấy Tạ Cảnh Nghị đang say xỉn.
Cố Thừa Trạch không tiếp tục đôi co với cô nữa, hắn ta chạy đến trước mặt Tạ Cảnh Nghị.
“Anh họ, chuyện vừa nãy em rất xin lỗi! Xin anh đừng tức giận!”
“Biến ra, đừng chắn đường tôi và cũng đừng gọi tôi là anh! Tôi không phải là anh họ của cậu! Đừng để người ngoài hiểu lầm quan hệ của hai nhà họ Cố và Tạ!”
“Vâng, anh… Tạ thiếu!”
Hạ Trân Dao đứng một bên hóng hớt, hoá ra tên kia là em họ “ruột thừa” của Tạ Cảnh Nghị. Dù sao mối quan hệ của bọn họ cô cũng lười để ý, cô thong thả bỏ lại đám người đằng sau rồi bước đi.
Thân hình cao lớn mét 9 của Tạ Cảnh Nghị làm Hoàng Hải Lưu rất khó khăn trong việc di chuyển. Cố Thừa Trạch rất muốn đỡ một tay nhưng lại bị đuổi cút đi. Hoàng Hải Lưu chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu cô.
“Cô Hạ, đến giúp tôi một tay đi!"