Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ



Tạ Tư Vũ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể leo xuống và cũng chẳng đủ sức leo lên. Anh ta tưởng bản thân rất thông minh khi phát hiện ra lỗ hổng lớn tại biệt thự Tạ gia. Không ngờ, anh ta mới là người bị lừa.

Anh ta dùng hết sức leo lên bức tường cao, Tạ Tư Vũ ra hiệu cho tên đồng phạm đang đứng đợi bên ngoài phối hợp đưa anh ta xuống.

“Chim sẻ gọi đại bàng, mau cứu tao xuống!”

“Nhị thiếu gia đừng gọi nữa! Tên đó đi bị dọa bỏ chạy từ lâu rồi!” - Hoàng Hải Lưu đứng bên cạnh Tạ Cảnh Nghị lên tiếng.

“Nhị thiếu gì cơ? Tôi không phải Nhị thiếu gì cả! Tôi chỉ là một kẻ mù loà đi lạc vào đây thôi!” - Tạ Tư Vũ biết rõ, anh ta đang ăn mặc rất kín, mũ áo trùm qua đầu, khẩu trang đen bịt mặt, một thân toàn màu đen như này đố ai nhìn ra anh ta chứ?

Hoàng Hải Lưu như chỉ chực chờ câu nói này của Tạ Tư Vũ mà cười nói: “Không phải Nhị thiếu gia thì chúng tôi dễ giải quyết hơn rồi! Mau mang Bảo Bối tới đây.”

Tạ Cảnh Nghị liếc mắt nhìn Tạ Tư Vũ rồi rời đi, trước khi đi, hắn còn vỗ mạnh vào vai Hoàng Hải Lưu căn dặn: “Làm cho tốt, tôi rất tin tưởng cậu.”


Tạ Tư Vũ nhìn Bảo Bối được bế ra mà trợn mắt sợ hãi: “A, a đừng để nó tới đây! Trợ lý Hoàng, giữ nó chắc một chút, đừng để nó leo lên chỗ tôi.”

Bảo Bối đang được Hoàng Hải Lưu bế trong tay, nó nhe ra hàm răng trắng và nở nụ cười thân thiện với Tạ Tư Vũ, còn sủa lên vài tiếng: “Gâu, gâu!”

Bảo Bối đang nằm trong tay Hoàng Hải Lưu là giống Chó Shiba Inu đến từ Nhật Bản, bộ lông chủ yếu là màu vàng và có xen lẫn màu trắng, gương mặt lúc nào cũng rất ngộ nghĩnh giống như đang cười vậy. Nhưng nhìn lâu thì lại giống một chú chó ngốc.

Chú chó Bảo Bối này đã được nuôi ở nhà họ Tạ từ bé, được một tay Tạ phu nhân nuôi lớn. Nhưng vì Tạ Tư Vũ sợ chó từ nhỏ nên bà chỉ dám nuôi sau vườn. Còn bây giờ, bà thẳng tay ném nó cho Tạ Cảnh Nghị chăm sóc để tránh cho đứa con trai thứ hai của bà sợ hãi. Không ngờ tới ngày hôm nay lại có thể dùng đến nó.

“Anh trai thân mến của em ơi! Em là em trai yêu quý của anh mà! Anh nỡ lòng nào không nhận ra em sao?”

“Còn biết tôi là anh cậu à?” - Tạ Cảnh Nghị còn chưa đi xa nên có thể nghe được giọng nói tha thiết cầu xin của cậu em trai.

Tạ Tư Vũ mếu máo: “Anh mau bảo trợ lý Hoàng mang con chó Ngốc này đi đi! Nó cứ nhe răng như muốn cắn em này!”

“Ngồi trên đấy mà làm cây thu lôi, sống sót qua đêm nay thì gặp tôi nói chuyện!”

“Khoan đã! Chuyện ngày hôm nay em nhất định sẽ kể hết, anh mau kêu người đưa con chó Ngốc đi đi.”

Bảo Bối nhìn Tạ Tư Vũ bất mãn sủa thêm vài tiếng: “Gâu gâu gâu!” - không biết ai ngốc hơn ai đâu.

Tạ Cảnh Nghị phất tay ra hiệu cho người làm mang chú chó shiba kia đi. Khi thấy chú chó được người làm mang đi rất xa rồi thì Tạ Tư Vũ mới dám nhảy xuống khỏi bức tường.

“Anh trai, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?” - Tạ Tư Vũ cởi mũ áo khoác rồi vẫy tay chào hỏi người anh trai đã lâu chưa gặp mặt.

“Cậu theo tôi vào đây!”

Bầu trời lúc này mây đen đã giăng kín, vài tia chớp loé lên ở phía chân trời, theo sau đó là tiếng sấm rền.


Tạ Tư Vũ bước từng bước nặng trĩu vào căn phòng khách. Người làm đã lui đi hết, cả căn phòng rộng lớn chỉ có Tạ Cảnh Nghị và Tạ Tư Vũ đang ngồi đối diện nhau. Hít thở thôi cũng đã thấy mùi nguy hiểm.

“Nói đi.”

“Nói gì cơ?” - Anh ta không dám bán đứng người ở phía sau nên giả ngu.

“Cậu thích giả ngu không? Tôi không ngại đuổi cậu ra khỏi nhà tôi giữ lúc trời mưa đâu.”

Tạ Tư Vũ không dám nghi ngờ lời nói của anh trai mình.

“Anh, chuyện này cũng không có gì to tát lắm đâu! Nhỏ có chút xíu, nghe xong anh đừng có đuổi em ra khỏi đây nhé! Em chưa muốn làm cây thu lôi đâu!” - Anh ta bày ra bộ mặt nịnh nọt.

Tạ Cảnh Nghị nhíu mày, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm: “Nói, tôi cho cậu ba giây, đừng để tôi mất kiên nhẫn.”

“Chuyện là…mẫu hậu đại nhân sai em đến để bắt cóc con chim hoàng yến của anh. Dù sao cũng là một con chim nhỏ, anh sẽ không tức giận đúng không?”

Tạ phu nhân ở bên trời Âu đã liên tục hắt xì mấy cái mà chưa rõ lý do.


Sắc mặt của Tạ Cảnh Nghị đang rất tối, chẳng rõ hắn có tức giận hay không.

“Biến ra khỏi tầm mắt tôi trong ba giây!” - dù đang tức giận nhưng hắn vẫn duy trì sắc mặt lạnh nhạt của mình.

Hoàng Hải Lưu đang đứng phía sau Tạ Tư Vũ cũng nhanh chóng tốc biến cùng anh ta. Phải trái trước sau gì không quan trọng, cứ trốn trước đã.

Tạ Tư Vũ thấy Hoàng Hải Lưu còn bỏ chạy nhanh hơn cả anh ta nên nghi ngờ hỏi: “Anh chạy làm gì? Có phải nói anh đâu!”

“Nhị thiếu gia trẻ người non dạ. Ông chủ tức giận rất đáng sợ. Đây cũng là trường hợp bất đắc dĩ nên tôi phải bỏ chạy…” để bảo toàn tiền lương tháng này. - Hoàng Hải Lưu nói với giọng từng trải.

…****************…

Chú chó Shiba cute ghê🐶🐕



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận