Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Hạ Trân Dao được nếm thử những món khai vị mang hương vị của đất nước Pháp. Mùi vị cũng khá ngon.

“Cô thấy bánh này có ngon không? Đây là loại bánh Macarons rất nổi tiếng, cô đã từng thử chưa?”

Hạ Trân Dao lắc đầu: “Cũng không hẳn là chưa từng thử, chỉ là mùi vị không được giống với chiếc này thôi!”

“Ở đây còn có thêm loại bánh Opera, Éclair, Tarte nữa, tôi lấy hết cho cô thử nhé?”

“Bụng tôi không chưa hết từng đó đâu!”

……

Tạ Cảnh Nghị đang bàn bạc chuyện làm ăn với ngài Martin cũng vô tình va phải cặp đôi tình tứ gắp bánh ngọt cho nhau. Ngài Martin thấy hắn mất tập trung nên cũng nheo mắt nhìn về phía hướng hắn đang nhìn.

“Bọn họ trông rất đẹp đôi!” - Ngài Martin cầm ly rượu vang của mình và cụng với với ly của hắn, hắn không tiếp lời mà uống cạn ly rượu trong tay.

“Bọn họ là nhân viên của tôi.”


Ngài Martin chợt nhớ ra: “Kia là trợ lý của cậu thì phải? Người phụ nữ mặc chân váy đen kia có phải bạn gái cậu ta không?’’

“Không rõ!” - Tạ Cảnh Nghị trả lời, giọng nói vẫn rất trầm ổn, không rõ cảm xúc của hắn lúc này.

Ngài Martin không tiếp tục chủ đề này nữa. Lần này đến đây, bản hợp đồng triệu đô này ông ta đã xác định là ký kết với Tạ Cảnh Nghị. Tham dự buổi xã giao này cũng chỉ coi như có lệ, cùng lắm những tên khác chỉ thể lấy được vài dự án nhỏ lẻ từ tay ngài Martin mà thôi.

Ông ta rất thích chú chim đang đậu trên vai Tạ Cảnh Nghị. Không biết hót, không biết nhảy, trông chẳng có chút thú vị nào cả.

“Cậu Tạ có thể bán lại con chim nhỏ này cho tôi không? Giá bao nhiêu cũng được!”

“Không bán, tôi biết ngài thích chim hoàng yến nên cố ý mang đến cho ngài chiêm ngưỡng! Nếu ngài thích, tôi có thể tặng ngài vài giống quý hơn.” - Tạ Cảnh Nghị đặt ly rượu trong tay xuống, hắn tóm lấy con chim đang đậu trên vai rồi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông vàng của nó.

Ngài Martin thở dài, không rõ đang nói đùa hay thật: “Nhưng tôi chỉ thích con chim này thôi, phải làm sao giờ? Cậu không sợ tôi tức giận mà đem bản hợp đồng này ký kết cùng người khác sao?!”

“Vậy tôi chỉ đành từ bỏ bản hợp đồng của ngài vậy!”

Ông ta đưa tay vuốt nhẹ cái đầu của Duke, giọng nói hơi bất lực: “Xem ra con chim này cũng quá quan trọng với cậu rồi!”

“Cha!” - Giọng nói của cô gái cắt ngang bầu không khí đang căng thẳng giữa hai người đàn ông.

“Cateline, con gái yêu của ta! Lâu lắm rồi cha mới thấy con!” - Ngài Martin vui vẻ ôm lấy cô con gái nhỏ đang sinh sống tại đất nước này 1 năm.

“Con nhớ cha lắm đó!”

Cateline làm nũng ôm lấy cánh tay của ông ta.

“Không được thất lễ như vậy! Đây là Tạ Cảnh Nghị, ông chủ của tập đoàn MH, người sẽ cùng cha hợp tác lần này!”

Cateline ngại ngùng vươn bàn tay ra bắt tay với Tạ Cảnh Nghị. Từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô ta đã biết mình trúng tiếng sét ái tình rồi.


“Chào ngài Tạ, tôi là con gái của ông ấy. Ngài có thể gọi tôi là Cateline. Tôi xem trên báo kinh tế cũng thấy anh xuất hiện rất nhiều, tôi rất ngưỡng mộ.”

“Chào cô Cateline!” - Hắn cũng rất lịch sự bắt tay với Cateline.

Ngài Martin đứng ở một bên cũng nhận thấy nét mặt ngại ngùng của cô thiếu nữ trước người đàn ông này. Tạ Cảnh Nghị cũng rất hợp mắt ông ta, nếu để xem xét làm con rể cũng không phải ý kiến tồi.

“Cateline vừa tốt nghiệp ra trường thì đã đến đất nước cậu để phát triển ngành hội hoạ. Con bé có một phòng triển lãm tranh, có thời gian tôi bảo con bé dẫn cậu tham quan.”

Cateline ngại ngùng không dám lên tiếng, cô ta không ngờ cha mình lại cố ý gán ghép cuộc gặp gỡ cho cô ta. Cô ta lén nhìn sắc mặt của Tạ Cảnh Nghị, không biết hắn có cảm thấy khó chịu không?

“Được, khi nào có thời gian tôi sẽ ghé qua. Cô không cảm thấy phiền chứ?”

“Không… không đâu! Tôi rất vui khi được đón tiếp anh.” - Cuộc trò chuyện giữa ba người bọn họ rất nhanh đã kết thúc khi buổi tiệc diễn ra chưa đến hai tiếng.

Ngài Martin rất muốn giữ Tạ Cảnh Nghị ở lại thưởng thức bữa tối trong căn biệt thự cùng ông ta và con gái.

Hắn khéo léo từ chối: “Đêm này tôi có một chuyến bay ra nước ngoài, không thể ở lại tiếp ngài rồi!”

Tạ Cảnh Nghị đi vòng qua đám người đang lắc lư theo điệu nhạc trên bờ cát trắng. Hắn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hải Lưu đang trò chuyện vui vẻ. Hắn vỗ nhẹ vào bả vai của anh ta:

“Trở về!’’


Hoàng Hải Lưu không ngờ Tạ Cảnh Nghị sẽ rời đi sớm như vậy, bây giờ cũng chỉ vừa gần bảy giờ tối, anh ta còn đang chờ bữa tối được đưa lên để thưởng thức.

“Chúng ta không cần đợi cô Hạ sao?”

Tạ Cảnh Nghị cau mày: “Cô ta đi đâu rồi?”

“Vừa rồi cô ấy gặp một người bạn, tôi mới thấy cô ấy nói chuyện ở gần đây mà? Không biết đã biến đâu mất rồi! Chúng ta có cần chờ không?”

“Đợi cô ta một lát, nếu không thấy cô ta trở lại thì chúng ta cứ trở về trước. Không cần phí thời gian!” - Hắn vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

Hoàng Hải Lưu nhìn về phía biển, đột nhiên nghĩ đến điều xấu: “Không phải cô ấy lén ra biển rồi bị sóng đánh trôi rồi nhé?”

Tạ Cảnh Nghị dùng ánh mắt sắc lạnh lườm Hoàng Hải Lưu khiến anh ta phải im bặt.

“Cậu đi tìm đi, không thì gọi điện cho cô ta cũng được.”

Hoàng Hải Lưu gọi điện cho Hạ Trân Dao, tiếng chuông điện thoại vang lên cách đó không xa. Chiếc túi xách cô đã để quên trên chiếc bàn ăn nhỏ cạnh quầy thức ăn nhẹ. Anh ta kiểm tra thì phát hiện cô đã bỏ quên điện thoại trong túi xách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận