“Tôi cũng đâu giống cậu, có sở thích biến thái là giả làm trộm đột nhập vào nhà!” - Hạ Trân Dao liếc mắt đánh giá cậu ta, trông cũng đẹp trai, nhưng gương mặt non choẹt vừa nhìn đã biết ít tuổi hơn cô rồi.
“Này này, cô nói ai có sở thích biến thái hả? Đây là nhà tôi, muốn vào bằng cách nào cũng phải xem ý kiến cô sao?’’
Cái tên này, xem ra tính cách khác một trời một vực với anh trai hắn. Cậu ta hình như rất thích đấu khẩu với cô, lần đầu gặp mặt còn dọa cô hú hồn hú vía.
“Không chấp tên nhóc như cậu. Đừng làm phiền công việc của tôi.” - Hạ Trân Dao lướt qua chỗ cậu ta đứng, cô thả Duke bay ra ngoài.
Tạ Tư Vũ vẫn đi phía sau khiến cô mất hết bình tĩnh. Cô bước nhanh ra ngoài vườn, tên to xác kia vẫn kiên nhẫn đi theo sau cô. Hạ Trân Dao cố tình đi thật nhanh, đến khi nhìn thấy một cái cây lớn, cô đột ngột dừng lại và bước sang bên phải vài bước. Tạ Tư Vũ đi theo cô nãy giờ, cũng không cảnh giác nên đâm sầm vào thân cây.
Cậu ta ôm lấy thân cây, miệng lẩm nhẩm: “Sao bầu trời hôm nay nhiều sao vậy?’’
Hạ Trân Dao đứng gọn ở một bên cười thầm: “Đáng đời!”
Cô cũng không rảnh rỗi mà ở lại nữa, quay đầu bước đi thật nhanh. Ai dè, Tạ Tư Vũ đứng phắt dậy túm lấy cổ tay cô. Cậu ta cao ngang với Tạ Cảnh Nghị, Hạ Trân Dao có xu thế bị áp đảo, nhưng cậu ta lại khá gầy giống một thư sinh, cũng không đáng sợ mấy.
“Nhị thiếu gia bị sao vậy? Lưu luyến cô gái nuôi chim là tôi sao? Cậu làm tôi cảm thấy xấu hổ đấy!”
Tạ Tư Vũ đen mặt, cậu ta cũng buông tay cô ra: “Cô chơi tôi, cô mới là đồ không biết xấu hổ đấy. Ngày mai cô không cần đến đây làm nữa đâu… cô chính thức bị đuổi việc!”
“Cậu chưa đủ khả năng để đuổi tôi! Tạm biệt!”
“Cô tự tin thái quá rồi đấy! Chỉ là công việc cỏn con, có cũng được, không có cũng chẳng sao.”
Hai người bọn họ cứ vậy mà kết thù. Quay lưng lại với nhau, phất tay tiêu sái bước đi về hai ngả.
…….
Đến tối, Tạ Tư Vũ đã chịu ra mặt gặp Tạ Cảnh Nghị. Cậu ta đã trốn chui trốn nhủi trong căn biệt thự rộng lớn này cả tháng nay mà không ai phát hiện. Sáng thì ngủ nghỉ, ban đêm thì lại lẻn ra ngoài ăn chơi cùng đám công tử bột.
“Anh trai thân yêu của em!”
“Giờ mới dám chui ra khỏi hang?” - Tạ Cảnh Nghị cởi áo khoác ném lên ghế sofa rồi ngồi xuống. Hắn nới lỏng cà vạt trên cổ, áo sơ mi cũng cởi vài nút. Hôm nay hắn tiếp khách hàng mà uống rượu nên có chút nóng trong người.
Tạ Tư Vũ bày ra bộ mặt nịnh nọt, cậu ta rót trà, rồi lại đấm lưng cho Tạ Cảnh Nghị.
“Anh trai, anh đi làm có vất vả không? Anh uống ít rượu thôi, kẻo hại sức khoẻ.”
“Nếu đã chịu ra khỏi hang rồi thì tuần sau đến tập đoàn MH làm việc. Tôi sắp xếp cho cậu vào phòng kinh doanh, cố gắng mà làm việc, học hỏi kinh nghiệm từ mọi người. Giấu kỹ thân phận, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng công ty. Tự bản thân cậu chứng minh năng lực của mình.”
Tạ Tư Vũ trong lòng rất bất mãn nhưng không dám nói ra. Tháng ngày ăn chơi trác táng của cậu ta chính thức khép lại từ đây.
“Còn có chuyện gì?” - Tạ Cảnh Nghị cầm áo khoác rồi đứng dậy.
“Anh, cái người làm ở căn nhà gỗ có thể đuổi không? Cô ta hôm nay còn chơi em một….”
“Không thể, sau này ít qua lại chỗ cô ta thì hơn. Đến lúc, cô ta sẽ tự khắc rời đi.”
Tạ Tư Vũ không dám cãi lời anh trai, cậu ta biết Tạ Cảnh Nghị chưa bao giờ nói đùa. Cậu ta ấm ức đi về phòng, trong lòng vẫn bất mãn không thôi.
Tạ Cảnh Nghị trở về phòng ngủ, Hoàng Hải Lưu vẫn phải thức đêm tăng ca, gửi nốt báo cáo ngày hôm nay cho hắn duyệt.
“Ông chủ, ngày mai là cuối tuần, anh cũng không có lịch trình… Mà ngày hôm nay, tôi có nhận được thư mời tham gia buổi triển lãm tranh của cô Catiline. Cô ấy không chỉ gửi thư mà còn gọi điện đến nhắn tôi bảo anh nhất định phải đến. Cô ấy còn nói, buổi triển lãm tranh lần trước anh không đến khiến cô ấy rất buồn!”
“Cô ta là con gái của ngài Martin? Cậu gửi thư mời qua đây, tôi sẽ cân nhắc!” - Tạ Cảnh Nghị nói xong thì tắt nguồn điện thoại.
Hắn vẫn cần một liều thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ.
********
Hạ Trân Dao vừa về đến nhà, Diệp Lâm Yên đã mang chiếc áo len do chính tay bà móc ướm lên người cô.
“Có thích không? Mặc thử cho mẹ xem.”
Cô ngoan ngoãn cởi áo mặc lên cho bà xem, chiếc áo vừa in, mặc vào cũng rất ấm áp.
“Đẹp như thế này con lại không nỡ mặc.”
“Con bé này, không mặc là để treo cho nó mới à?”
Không khí vui vẻ kéo dài đến nửa đêm. Hạ Trân Dao về phòng thì cô mới thấy có tin nhắn của cậu bạn người Nga gửi đến, cậu bạn đó cũng khá thân với cô, học cùng ngành, sau khi tốt nghiệp trở về nước cũng ít khi liên lạc. Cậu bạn đó tên là Vaclav*, một kẻ vừa đẹp trai, cũng rất nhiều tiền, chỉ tiếc là không phải mẫu đàn ông trong mơ của cô.
“Cậu đến đất nước của mình thật à?’’ - Hạ Trân Dao không tin nên nhắn tin hỏi lại.
Cậu ấy trả lời chắc nịch, còn gửi cô một bức ảnh để chứng minh: “Vừa xuống chuyến bay lúc chiều. Mình đang ở khách sạn. Ở đây mình không quen ai, cậu có ngại nếu mình nhờ cậu làm hướng dẫn viên cho mình vào ngày mai không?”
“Tất nhiên là không ngại rồi!”
…****************…
*Vaclav là tên phiên âm, tên tiếng Nga là Вацлав – vinh quang lớn.