Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Cateline trong lòng nhoẻn nụ cười, cô ta chính là cố tình không thông báo tin này cho Tạ Cảnh Nghị. Cô ta chỉ muốn có thêm một chút thời gian riêng với hắn.

“Thật xin lỗi anh! Để bồi thường tôi mời anh bữa trưa nay nhé!” - Cateline bày ra bộ mặt đáng thương.

Tạ Cảnh Nghị thở dài: “Không phải lỗi của cô. Là tôi không để ý trước. Bữa ăn này, tôi mời do lần trước chưa thể đến.”

Cateline không định từ chối, hai người ngồi trên ôtô di chuyển ra khỏi khu vực triển lãm tranh. Tạ Tư Vũ ngồi trên xe còn tưởng buổi triển lãm sẽ diễn ra khoảng vài tiếng, còn định chơi một ván game thì anh ta phát hiện chiếc xe của anh trai đã di chuyển ra ngoài. Anh ta bỏ máy chơi game xuống, lập tức bám theo.

Chiếc ôtô di chuyển đến một nhà hàng năm sao. Một người phụ nữ bước xuống xe trước, Tạ Cảnh Nghị xuống xe thì đưa chìa khoá cho nhân viên lái xuống tầng hầm để xe. Hai người bọn họ cùng tiến vào nhà hàng.

Tạ Tư Vũ vội vàng đeo kính mắt, đội mũ, lái xe tới, đưa chìa khoá cho nhân viên rồi lén đi cánh cửa phụ vào nhà hàng. May mắn là không có đụng mặt với Tạ Cảnh Nghị. Anh ta chọn được một vị trí quan sát rất tốt, không dễ bị phát hiện.

“Cô gái kia là người ngoại quốc? Sao nói đi triển lãm tranh? Hoá ra là cố ý đi hẹn hò.” - Tạ Tư Vũ ngạc nhiên.

Vị trí anh ta ngồi có hơi xa, không thể nghe rõ được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ hiện tại.


“Anh từng đến đây chưa?” - Cateline ngồi ở phía đối diện Tạ Cảnh Nghị lên tiếng hỏi.

“Có một lần tiếp đón đối tác tại đây!”

Cateline trầm trồ, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

Tạ Tư Vũ nhìn ánh mắt cô gái dán chặt lên người anh trai mình đầy ngưỡng mộ thì liền đoán ra, cô nàng chắc đã phải lòng ông anh của anh ta rồi.

Chỗ ngồi của Tạ Tư Vũ không thể quan sát được nét mặt của Tạ Cảnh Nghị, anh ta tặc lưỡi nuối tiếc. Nếu được nhìn thì anh ta ít nhiều cũng đoán ra được cảm xúc của anh trai dành cho cô gái kia là gì.

“Sao không nói nữa! Nói có mỗi câu như vậy thôi hả? ” - Tạ Tư Vũ vểnh tai lên nghe ngóng.

Nhà hàng này được thiết kế vô cùng độc đáo, được lắp đặt hoàn toàn bằng kính một chiều, khách hàng có thể nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn có thể đảm bảo quyền riêng tư bên trong.

Chỗ Cateline vừa chọn chỗ ngồi rất gần với lớp kính, ngồi bên trong có thể dễ dàng quan sát hết toàn cảnh bên ngoài.

Không biết cô ta vừa nhìn thấy điều gì đó mà bất chợt reo lên: “Oa, đáng yêu quá kìa.”

Tạ Cảnh Nghị cũng đưa mắt nhìn theo: “Cái gì vậy?”

“Nhìn hai người bọn họ yêu đương trông đáng yêu thật!”.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||

Tạ Cảnh Nghị cũng chưa hiểu cô ta đang nói cái gì. Ánh mắt của hắn rơi trên cô gái đang đội chiếc mũ tai thỏ màu hồng, phía sau còn chở theo một người đàn ông đội mũ tai chuột. Bởi vì xe của Hạ Trân Dao không chiếm quá nhiều diện tích nên được xếp một vị trí riêng.


Hai người cùng bước vào nhà hàng, đó cũng chính là nhà hàng mà Tạ Cảnh Nghị vừa tới.

“Đẹp đôi quá. Tôi vừa nãy cũng vừa thấy một cặp nữa đi vào, hình như bạn gái anh ta là người ngoại quốc. Còn cặp này ngược lại, trông vừa ngốc vừa dễ thương.” - Có vài người bàn tán sau lưng cô.

Hạ Trân Dao và Vaclav lúc vào cũng chẳng mấy để ý, cô vô tư ngồi xuống bàn gần nhất với bàn của Tạ Cảnh Nghị, chỉ cần đưa mắt nhìn sang là có thể đụng mặt ngay.

“Cô gái kia quen quá? Hình như em từng gặp rồi! Là buổi tối hôm đó phải không nhỉ?” - Cateline nhìn hắn rồi hỏi.

Tạ Cảnh Nghị gật nhẹ đầu: “Là cô gái đó!”

“Thật trùng hợp. Bạn trai cô ấy thật đẹp, hai người đó đáng yêu thật, đẹp đôi quá!”

“Ừ!” - Tạ Cảnh Nghị trả lời một cách hời hợt.

“Xin phép gửi hai vị menu của nhà hàng ạ!” - Cậu nhân viên mặc đồng phục phục vụ, tay cầm hai bảng menu đưa Tạ Cảnh Nghị và Cateline. Trên bảng menu có đa dạng các món, đa phần các món cả hai người bọn họ đã thử qua hết nên hơi tốn chút thời gian để gọi món.

“Lấy tôi một phần thịt bò Kobe nướng!” - Tạ Cảnh Nghị đặt menu xuống. Những món ở nơi này đều không hợp khẩu vị hắn nên chỉ miễn cưỡng gọi món này.


“Lấy tôi một phần giống anh ấy. Lấy cho tôi thêm hai phần bánh Makowiec để tráng miệng! Cảm ơn!”

Bàn của Hạ Trân Dao cũng được một nữ nhân viên nhiệt tình mang menu tới. Hạ Trân Dao còn đang chần chừ chưa biết gọi món thì Vaclav đã gọi món ăn đứng đầu bảng menu, cũng là món ăn đắt đỏ nhất.

“Lấy giúp tôi hai phần Trứng cá muối Beluga. Tôi muốn ăn kèm cùng bò Wagyu. Lấy thêm một chai rượu Champagne Krug Vintage Brut. Cảm ơn!”

Hạ Trân Dao giật mình trước những món ăn mà Vaclav vừa gọi. Cô nhỏ giọng giật lấy menu trên tay cậu ta: “Cậu hâm à? Gọi nhiều món đắt như vậy làm gì?”

“Không phải để chuộc lỗi với cậu sao?”

“Cậu mà không rút lại các món vừa gọi thì… cả đời này đừng nhìn mặt nhau nữa.”

Vaclav nhìn nữ nhân viên phục vụ, cô gái đó còn rất niềm nở: “Dạ, quý khách có quyền đổi món, bên chúng tôi sẵn sàng phục tận tình. Có vẻ bạn gái ngài không thích những món đắt tiền, tôi có thể giới thiệu cho hai vị những món được ưa chuộng nhất bên chúng tôi!”

“Món ăn ưu chuộng nhất gồm có món: Thịt xông khói Montreal, nổi tiếng tại Canada, khi ăn, hai vị sẽ cảm nhận được độ mềm, thơm ngon tan trong miệng. Món này khá hợp để ăn kèm với bánh mì. Ngoài ra, món sườn nướng Texas của Mỹ cũng rất được nhiều khách hàng yêu thích bởi hương vị đậm đà của thịt, khá thích hợp để kết hợp cùng khoai tây nghiền…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận