Mặc dù từ chối nhưng Cateline vẫn cưỡng ép kéo cô đi. Hạ Trân Dao có chút bất lực, Cateline còn nhiệt tình giới thiệu thêm thông tin về bức tranh cho cô nghe.
“Cô có biết bức tranh này trước kia từng được Đại Công tước đổi hai rương kho báu là bao nhiêu không?”
Hạ Trân Dao cũng rất tò mò, cô không biết rõ giá trị của hai rương kho báu kia, nhưng chắc chắn nó phải giá trị rất nhiều nên bọn cướp biển mới để mắt tới.
“Là bao nhiêu vậy?”
“Khoảng 50 triệu usd!’’
Cô kinh ngạc: “Nhiều vậy sao?”
Cateline làm ra vẻ mặt bình thản, cô ta bắt đầu kể tiếp: “Thật ra, bức tranh này lúc đầu đã bị phá hủy gần như hoàn toàn so với bản gốc, giá trị đã bị giảm xuống nhiều lần nhưng tôi vẫn quyết định bỏ ra số tiền 5 triệu usd để sở hữu nó. Ngoài ra, tôi còn bỏ ra 25 triệu usd để mời chuyên gia phục hồi để có được kết quả như bây giờ. Bây giờ giá trị của nó chỉ khoảng 30 triệu usd, không thể so với bản gốc được.”
Qua lời kể của Cateline, cô cũng phải ngả mũ thán phục trước độ chịu chi của cô ta. Ánh mắt cô sáng rực hiện rõ đầy sự ngưỡng mộ: Hoá ra, đó là cách người giàu tiêu tiền.
“Kể cho cô thêm một bí mật nhỏ nhé!” - Cateline tỏ vẻ thần bí ghé sát vào tai cô: “Tôi còn bỏ thêm 50 triệu usd để mua bảo hiểm cho bức tranh này đấy!”
Cateline đã làm cô ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Nhìn bức tranh đáng giá cả chục triệu đô đang được trưng bày ở giữa phòng cô lại có chút sợ. Tuy bức tranh đã được đóng khung kính, bên dưới nó còn có kệ đỡ rất chắc chắn, bên ngoài còn có dải ruy băng vây quanh nhưng trực giác vẫn mách bảo cô sắp có điều không may.
“Vậy tôi xin phép đi trước nhé, tôi vẫn chưa lên tầng hai để thưởng thức!” - Hạ Trân Dao gượng cười, chắc giờ quý cô này không còn lý do để giữ cô lại nữa đâu nhỉ? Nhưng cô chỉ thắc mắc một điều, Cateline nói cho cô giá trị của bức tranh chỉ đơn giản là giới thiệu thôi nhỉ?
Cateline tươi cười nhìn cô rời đi. Nhưng vừa bước đi, cô đã cảm giác được mình bị ai đó ngáng chân, bả vai cũng bị huých mạnh mà ngã ngửa về phía sau. Mà phía sau Hạ Trân Dao chính là bức tranh triệu đô mà Cateline cất công giới thiệu cho cô.
Cả người cô cứng đờ đổ về phía sau, Hạ Trân Dao nhắm mắt vì cô biết bản thân không thể thay đổi kết quả này được. Nhưng bất ngờ thay, khi cả người cô sắp chạm vào bức tranh, một cánh tay rắn chắc đã tóm lấy cánh tay cô kéo ngược trở lại. Do dùng quá nhiều lực nên đầu cô đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Hạ Trân Dao biết mình vừa được cứu nên tóm chặt lấy người đàn ông hệt như một con bạch tuộc. Cô sợ nếu buông hắn ra, cô lại ngã tiếp.
Người đàn ông thử đẩy đầu cô ra nhưng không được. Hắn thử đẩy thêm hai ba lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
“Buông tay! Tránh ra!”
Cô lập tức nhận ra giọng nói: “Ông chủ!” - Hạ Trân Dao lập tức buông tay, không ôm chặt lấy Tạ Cảnh Nghị nữa.
Nhìn cảnh tượng vừa rồi, ai cũng sợ đến thót tim, sợ cô sẽ đụng trúng bức tranh kia. Vaclav cũng chạy đến, cậu ta hốt hoảng khi thấy cô gặp chuyện:
“Cậu không sao chứ? Là mình sơ ý nên không để ý đến cậu.”
Hạ Trân Dao bỗng thấy choáng đầu, cô cố gắng bước đi, cách bức tranh kia càng xa càng tốt. Nhưng vừa đi được vài bước, cả người cô như sắp khụy xuống, có lẽ là do bị cảm và sự sợ hãi lúc nãy.
Khi cô sắp ngã, Tạ Cảnh Nghị lại một lần nữa nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng vững. Vaclav phản ứng hơi chậm, ít lâu sau mới kịp thời đỡ cánh tay cô.
“Cô ấy chắc bị cảm lạnh rồi! Cậu đưa cô ấy về đi!” - Tạ Cảnh Nghị nói xong rồi rời, để mặc Vaclav đỡ cô ra ngoài gọi xe.
Thấy Tạ Cảnh Nghị rời đi, Cateline vội đuổi theo phía sau: “Anh Cảnh Nghị, anh phải đi rồi sao?”
“Tôi có việc nên đi trước!”
Cateline mấp máy môi, cô ta vốn định nói thêm điều gì đó nhưng không kịp. Cô ta có chút thất vọng mà trở vào, lúc đi ngang qua Vaclav và cô, cô ta cũng chỉ cười lạnh rồi lướt qua, ánh mắt cũng không còn thân thiện như ban đầu. Sự thay đổi đột ngột này khiến Hạ Trân Dao cũng không dám tin…
“Mình không sao, vẫn còn đi được.” - Hạ Trân Dao đẩy cánh tay Vaclav, cô bước đi từng bước nhỏ.
Gió lạnh bên ngoài đã bắt đầu thổi, lạnh đến thấu xương, cả người cô run cầm cập.
“Cậu đeo khăn choàng cổ của mình đi, đừng để bị lạnh! Mình giúp cậu gọi xe.” - Vaclav cởi khăn choàng cổ của cậu ta rồi choàng cẩn thận lên cổ cô.
Khi đang định gọi xe thì bất ngờ một chiếc xe sang dừng trước mặt bọn họ, người ở trong xe bấm còi và hạ kính xuống.
“Đưa cô ấy lên xe đi, đợi cậu gọi được xe có khi hoá đá cũng không chừng.”
Vaclav có chút dè chừng, cậu ta vẫn chưa biết rõ hắn là ai nên không thể dễ dàng để Hạ Trân Dao lên xe được.
“Ông ấy là ông chủ mình, không phải người xấu!”
Nghe những lời này, Vaclav mới yên tâm để cô rời đi: “Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, mình sẽ hẹn cậu khi khác! Cảm ơn vì ngày hôm nay đã dành thời gian cho mình.”
Hạ Trân Dao ngồi vào ghế lái phụ, cô vẫy tay tạm biệt Vaclav, lần này gặp mặt có khi rất lâu mới có thể gặp lại.
“Vốn định dành thời gian cả ngày hôm nay để dẫn cậu đi chơi… Tạm biệt nhé! Hẹn gặp lại cậu”