Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Ngày đầu tiên đi làm Tạ Tư Vũ thấy vô cùng thoải mái. Anh ta cảm thấy mình thật thông minh, chỉ cần dùng mấy ly trà sữa đã mua chuộc được mấy chị gái trong văn phòng. Chỉ là, mấy tên đàn ông ở phòng đó… không chào đón anh ta.

Tạ Tư Vũ nhún vai, chuyện này xảy ra với cậu ta hoàn toàn là bình thường, cũng chẳng có gì là lạ. Trước nay đâu phải chưa từng có tên đàn ông nào ghen tị với nhan sắc này đâu. Anh ta bày ra bộ mặt tự luyến, coi việc này là điều cực kỳ hiển nhiên.

“Ông chủ, có cần đợi cậu Tạ không?”

“Đợi! Năm phút nữa chưa xuống thì lái xe đi!” - Tạ Cảnh Nghị ngồi ở hàng ghế phía sau xe xem tài liệu.

Tạ Tư Vũ kết thúc ngày đầu tiên đi làm với tâm trạng cực kỳ tốt, anh ta vừa đi vừa nhảy chân sáo. Khi anh ta định mở cửa xe phía sau thì chợt nhận thấy không được. Anh trai đang ngồi ở phía sau, anh ta sẽ ngồi phía trước, không nên ngồi cạnh chọc giận anh trai.

“Chào trợ lý Hoàng, hôm nay anh làm việc có vất vả lắm không?” - Tạ Tư Vũ nghiến răng nói từng chữ một, ánh chan chứa sát khí dành cho Hoàng Hải Lưu.

Sắc mặt Hoàng Hải Lưu cũng không khấm khá hơn là bao.

“Cậu Tạ cũng may mắn đấy, vừa kịp một giây cuối!’’

“Một giây gì?” - Tạ Tư Vũ tò mò nhìn anh trai qua gương chiếu hậu trong xe ôtô. Nhưng Tạ Cảnh Nghị vẫn chăm chăm nhìn màn hình iPad để làm việc, hoàn toàn không để ý ánh mắt của Tạ Tư Vũ.


“Ông chủ vừa nói nếu cậu trong vòng 5 phút không xuống thì sẽ cho xe chạy!”

Tạ Tư Vũ có chút cao giọng: “Anh trai! Hôm qua anh bỏ em lại buổi triển lãm tranh anh có biết em phải khổ sở thế nào không? Trong người em không mang đến một xu, phải vất vả lắm mới mò về được đến nhà đấy, anh biết không?”

“Im lặng chút! Đừng làm phiền tôi.”

Không khí trong xe lập tức trở nên yên lặng, không một ai dám lên tiếng làm ồn đến Tạ Cảnh Nghị.

Khi thấy chiếc xe của ông chủ vừa tiến vào cổng, còn đang đậu trong hoa viên, chị Nhân ở trong nhà đã hốt hoảng chạy đến.

“Ông chủ, không hay rồi! Hôm nay, khi Duke ăn, tôi thấy nó rất ủ rũ, đứng im một chỗ, lại còn ngủ nhiều hơn bình thường. Thức ăn nó cũng không chịu ăn, chỉ có uống nước!”

“Người chăm sóc nó đâu?” - Tạ Cảnh Nghị bỏ iPad xuống, sắc mặt cũng trở nên đáng sợ.

“Cô Hạ sao? Cô ấy nghỉ ốm rồi!” - Chị Nhân hốt hoảng trả lời.

“Trợ lý Hoàng, đi mời bác sĩ! Đừng để con chim xảy ra chuyện.”

Tạ Cảnh Nghị đi ra phía sau vườn kiểm tra tình tình của chú chim, nó vẫn còn đang ngủ, khi có người chạm vào nó, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Thường ngày, con chim rất tinh nghịch phá phách, dù có nhịn ăn nhịn uống nó cũng không đến mức đổ bệnh. Mới hôm qua vẫn còn rất bình thường vậy mà giờ đã thế này.

“Mày dậy đi, đừng ngủ nữa.” - Tạ Cảnh Nghị lay Duke, nó vẫn không có chút phản ứng nào.

“Bác sĩ đến chưa?’’

Hoàng Hải Lưu nhìn sắc mặt ông chủ, hơi ngập ngừng: “Phải khoảng 40 phút nữa mới tới nơi.”


Tạ Cảnh Nghị có chút mất kiên nhẫn: “Lâu quá, gọi người khác!”

“Hết người để gọi rồi!” - Hoàng Hải Lưu chợt nảy ra một ý: “Nhà cô Hạ cũng khá gần, di chuyển chỉ khoảng 20 phút là tới nơi. Tôi gọi cô ấy nhé?”

“Một thành phố lớn như vậy mà không có nổi lấy một bác sĩ thú y sao? Anh nghĩ tôi là quỷ hút máu người hay sao mà gọi một người bệnh đến khám cho một con chim bệnh!”

“Tôi xin lỗi! Vậy để tôi đích thân đến đón ông ấy!”

…….

Khoảng 30 phút sau, Hoàng Hải Lưu đã mang đến một vị bác sĩ với mái tóc bạc, trán ông ấy cũng đã bị hói một mảng. Vừa nhìn là biết người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề.

“Tôi còn tưởng là ai dám ngang nhiên xông vào tận nhà riêng để “bắt” tôi đi…. hoá ra là Tạ tổng.”

“Cứu con chim kia, đừng để nó chết!” - Tạ Cảnh Nghị chỉ về phía con chim trong lồng.

“Hoá ra đây là con chim cảnh mà ngài nuôi nhỉ? Đúng là rất đặc biệt!” - Vị bác sĩ kia xem qua bệnh

Một lát sau, vị bác sĩ kia đã đi ra, trên tay cầm theo đơn thuốc đưa cho Tạ Cảnh Nghị.


“Chỉ là bị bệnh về đường hô hấp thường gặp. Đây cũng không phải là bệnh quá nguy hiểm, nhưng cũng không được chủ quan, may mà phát hiện kịp thời nên không có nguy hiểm. Nhớ điều trị theo phương pháp tôi đưa thì sẽ mau khỏi.”

“Cảm ơn ông!”

“Chỗ chúng ta cũng được coi là có quen biết, không cần khách sáo.’’ - Nói xong câu ấy, vị bác sĩ kia nhìn chằm chằm Hoàng Hải Lưu: “Cậu trai trẻ, cậu hình như cũng nên đưa tôi về lại chỗ cũ chứ nhỉ?”

Hoàng Hải Lưu gãi đầu ngại ngùng: “Xin lỗi bác sĩ, vừa nãy gấp quá, tôi có sơ ý mạo phạm, mong ông lượng thứ bỏ qua cho.”

Tạ Cảnh Nghị đích thân đi sắc thuốc cho Duke, lúc nấu xong, hắn đã không đợi được mà định cho Duke uống luôn. Chị Nhân bên cạnh vội vàng nhắc nhở:

“Ông chủ, thuốc vẫn còn rất nóng! Nếu uống bây giờ con chim sẽ chết mất.”

Hắn không trả lời, lại đợi thuốc nguội hẳn rồi đút cho con chim kia uống. Nhưng hắn đút thuốc có hơi lạ. Tạ Cảnh Nghị cưỡng chế vạch mỏ Duke ra, chị Nhân sợ đến toát mồ hôi hột:

“Ông chủ, mấy việc này vẫn nên để tôi làm thì hơn.” Nếu ngài còn làm nữa, con chim không chết vì bệnh cũng chết vì được ngài chăm sóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận