Hoàng Hải Lưu lái xe đưa cô đến biệt thự riêng của Tạ Cảnh Nghị. Mới chỉ nhìn từ ngoài thôi đã đủ khiến cô choáng ngợp, cô chỉ biết hắn rất giàu có nhưng không ngờ nhà riêng của hắn lại to đến vậy. Số người giúp việc trong nhà phải có đến hơn hai mươi người.
Tạ Cảnh Nghị đã lên chuyến bay đi công tác, công việc của cô đều do Hoàng Hải Lưu sắp xếp và lo liệu.
Anh ta đưa cô đến một toà nhà riêng biệt nằm ở phía sau khu biệt thự. Bốn xung quanh ngôi nhà nhỏ được trồng đầy hoa tươi và cây ăn quả. Hương hoa của các loài hoà quyện vào nhau tạo nên một hương thơm dịu nhẹ, không chút nồng đậm khó chịu nào.
“Cô Hạ, đây là nhà riêng của Duke! Căn phòng ở phía bên trái kia từ giờ sẽ là của cô, nơi làm việc của cô giờ sẽ cố định ở đây! À quên mất, Duke là cái tên mà ông chủ đặt cho chú chim hoàng yến kia! Giờ cô cũng có thể gọi nó như vậy.”
Hạ Trân Dao cười nhẹ rồi chào tạm biệt Hoàng Hải Lưu, xong cô lại thích thú liếc mắt sang chú chim.
“Không ngờ mày lại có cái tên ngầu như vậy! Nhưng… chỉ khi nào có người, ta mới gọi mày là Duke, còn bình thường, tên của ngươi vẫn sẽ là Ngu Ngốc nhe!”
Nói thật, cô rất ghen tị với con chim này! Không biết, kiếp trước nó có giải cứu thế giới không? Mà kiếp này nó sống lại sung sướng đến vậy. Cả một căn nhà giữa rừng cây xanh tốt được xây dựng dành riêng cho nó! Chỉ một căn nhà gỗ nhỏ nhỏ xinh xinh vậy thôi đã to gấp 3 lần nhà cô.
“Có phải mày sống sung sướng quá nên stress đúng không? Ước gì, ta cũng có thể biến thành mày một ngày để trải nghiệm cuộc sống quý tộc có người hầu kẻ hạ, sống ở nơi thênh thang, rộng rãi này!”
Ngu Ngốc đưa cặp mắt tròn xoe nhìn cô, có phải nó đang âm thầm nghĩ xấu về cô không? Nghĩ rằng Hạ Trân Dao còn ngu ngốc hơn cả nó, suốt ngày chỉ biết mơ tưởng hão huyền.
Khi nãy, trước khi rời đi, trợ lý Hoàng đã đưa cô một cái còi: “Nếu Duke ở đây, cô có thể thả nó ra. Muốn gọi nó lại cô chỉ cần thổi cái còi này, đây là phản xạ từ bé của nó, cô Hạ không cần sợ nó bay đi mất đâu!”
Hạ Trân Dao từ từ mở cửa lồng cho Ngu Ngốc bay ra. Nó rất thích bay nhảy, vừa được thả, nó đã bay vù lên một cành cây cao lớn trước nhà. Đây là khoảng thời gian thư giãn của Ngu Ngốc, cô sẽ không làm phiền. Hạ Trân Dao một mình đi ra khỏi căn nhà gỗ, cô muốn xem thử nơi đây đẹp đến nhường nào.
Nhưng khi cô vừa định đi, một bà thím mặc quần áo bảo mẫu bất thình lình chắn trước mặt cô: “Cô là người vừa được trợ lý Hoàng đưa về sao? Vừa nhìn đã biết cô là loại con gái chẳng mấy đàng hoàng gì rồi! Đừng lười biếng nữa, mau theo tôi làm việc.’’
Bà ta là thím Vương, cũng coi là một người có chút tiếng nói, ngày xưa, một tay bà ta đã chăm sóc Tạ Cảnh Nghị khi hắn còn nhỏ, nên đến bây giờ, dù là giúp việc nhưng cấp bậc bà ta vẫn cao hơn những kẻ khác, có thể tùy ý sai bảo bọn họ.
Cổ tay của Hạ Trân Dao bị bà ta bóp mạnh kéo đi, nhưng cô vẫn một mực phản kháng không chịu nhúc nhích.
“Bà làm gì vậy? Ông chủ chỉ thuê tôi chăm sóc chim, mấy thứ khác tại sao tôi cũng phải làm?”
“Bước chân vào đây, tôi là người có trách nhiệm quản lý. Giờ tôi bảo cô làm gì chính là làm cái đó! Giờ cô có đi không?”
“Không đi!”
Bà ta cộc cằn hỏi lại: “Cô quyết định không đi?”
“Không đi! Không đi! Trừ khi, ông chủ sai tôi đi tôi mới đi!”
“Tôi sẽ báo cáo chuyện này lại cho cậu chủ, cô cứ chờ bị đuổi việc đi!”
Thím Vương tức tối bỏ đi, bà ta về phòng nghỉ riêng của mình. Nhưng việc bà ta làm đầu tiên không phải là gọi điện tố giác Hạ Trân Dao với Tạ Cảnh Nghị mà là gọi điện cho người phụ nữ khác.
“Mẹ gọi cái gì vậy? Con đang bận quay phim!”
“Con gái, không hay rồi! Ông chủ vừa mang về một ả hồ ly tinh.”
Cô ta ngạc nhiên: “Không thể nào! Anh Cảnh Nghị trước nay dù có ăn chơi nhưng sẽ không bao giờ đụng đến phụ nữ… Làm sao có chuyện anh ấy đem phụ nữ về nhà…”
“Lần này là chắc chắn!”
“Mẹ giữ chân cô ta, lát con sẽ trở về xử lý!”
Thím Vương cúp điện thoại của con gái rồi lại gọi cho Tạ Cảnh Nghị, bà ta bắt đầu phàn nàn về cô, hình như bà ta chẳng hề biết gì về cô, ngay cả công việc của cô là gì cũng không.
“Cậu Tạ, cô gái mới đến thực sự quá lười biếng! Tôi có nhờ cô ta nhưng cô ta đã trực tiếp phớt lờ tôi. Cậu Tạ, cô ta quá nham hiểm, không nên giữ lại.”
Tạ Cảnh Nghị vừa đáp chuyến bay, trong người vẫn còn rất mệt mỏi, hắn vừa day trán, vừa gắt gỏng:
“Công việc của cô ta chỉ chăm sóc Duke, mấy thứ khác không phải việc của cô ta. Bà đừng có tự ý sai bảo người phụ nữ đó. Còn nữa, mấy chuyện nhỏ nhặt này sau này đừng tìm đến tôi! Tôi niệm tình cũ mới giữ bà ở lại làm, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Vâng, cậu Tạ!”
Bà ta buồn bực khi vừa bị mắng nên thái độ của bà ta đối với cô ngày càng gay gắt hơn. Khi con gái bà ta đến, bà ta lại bắt đầu kể lể:
“Con nhỏ đó quá hống hách, nó sắp tự coi mình thành nữ chủ nhân của cái nhà họ Tạ này rồi! Vừa rồi, cậu Tạ còn nói đỡ cho ả!”
Trần Ý Yên nghe vậy càng nổi điên, cô ta chạy xồng xộc đến căn nhà gỗ nơi Hạ Trân Dao đang làm việc. Khi vừa thấy cô, cô ta đã chỉ thẳng tay vào mặt cô mắng mỏ:
“Đồ hồ ly tinh, mau cút khỏi đây, cút xa ra khỏi anh Cảnh Nghị của tôi!”